Người Người Cưng Chiều Sư Muội Miệng Quạ Đen

Chương 58


Chẳng bao lâu sau, tất cả thiện dân của Hoa Cái Tiên trang đều biết sự thật về Thông Mệnh Bàn.

Đại Tư Mệnh đối mặt với tất cả thiện dân, tâm trạng rất nặng nề, rất phức tạp: “Là Hoa cô nương cùng chư vị khách quý đã phá giải điều huyền diệu trong số mệnh của chúng ta.

Hóa ra, mấy ngàn năm trước, mỗi lần chúng ta cải mệnh, Thông Mệnh Bàn đều sẽ điều chỉnh tính toán, mà Thông Mệnh Bàn càng sửa đúng, càng không sai sót thì chúng ta càng tin vào số mệnh!”
"Mấy ngàn năm tính toán, lòng can đảm của chúng ta đã bị diệt sạch, Thông Mệnh Bàn cũng đã hoàn thành chế tạo.

Cho nên căn bản là không có tiên pháp huyền diệu nào giam cầm chúng ta cả! Thứ thực sự giam cầm chúng ta chính là cuộc sống được ngày nào hay ngày ấy, mù mờ sống lay lắt, là quan điểm tin vào vận mệnh không ngừng được gia cố suốt mấy ngàn năm qua, là sự cam nguyện nhận mệnh mới biến chúng ta thành những cái xác không hồn!”
Trong Tiên trang lặng ngắt như tờ, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc và đau đớn.

So với việc biết có người đang thao túng số phận của mình thì kết quả mình tự giam cầm bản thân lại càng khó chấp nhận hơn.

Đứng sau lưng Đại Tư Mệnh, cảm xúc của đám người Sở Huyền Dịch cũng vô cùng nặng nề.

Hoa Linh Cơ thở dài: “Biết trước số mệnh, hơn nữa lại có vô số sự thật chứng minh số phận thật sự không thể thay đổi, quả thực rất dễ khiến người ta từ bỏ giãy giụa.

Nếu là ta, chắc chắn ta cũng sẽ mơ hồ sống cả đời như thế.”
Nghe vậy, Hành Tham cũng thở dài: “Tu sĩ tin vào nghịch thiên cải mệnh là vì số phận tu sĩ rất khó có thể đoán được, mọi người tin tu hành có thể thay đổi số phận.

Nhưng mà… Không ngờ lại có tiên nhân luyện ra Thông Mệnh Bàn, có thể tính rõ số phận tu sĩ!”
Mọi người xôn xao bàn tán, nhưng Sở Huyền Dịch lại không nói gì.

Hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, im lặng nghe Đại Tư Mệnh giảng giải rõ cho thiện dân trong Tiên trang.

“Chư vị, tại sao tu vi của chúng ta yếu hơn ngoại giới rất nhiều, thậm chí là yếu hơn cả các tiền bối mấy ngàn năm trước? Lão phu cho rằng, mệnh lý tiết lộ trước không ảnh hưởng đến số phận chúng ta, nhưng lại cực kỳ quan trọng với tâm trạng của chúng ta!”
Đối mặt với đám đông đầy tức giận và đau khổ, Đại Tư Mệnh lớn tiếng nói: "Hôm nay Thông Mệnh Bàn đã nhận chủ và đi theo người phá mệnh.

Không có Thông Mệnh Bàn trấn thủ, Hoa Cái Tiên trang sẽ không còn hạn chế tu sĩ ngoại giới đến nữa.

Hơn nữa bắt đầu từ đời tử tôn chúng ta, cũng sẽ không sinh ra bia đá Mệnh Lý nữa!"
Lập tức, người trong Tiên trang ồ lên.

Mọi người vừa vui mừng vừa bối rối vừa hoảng sợ.

Từ lâu bọn họ đã quen với cuộc sống có thể nhìn thấy được con đường phía trước, bây giờ bỗng nhiên trước mắt lại tối đen, bọn họ phải làm sao đây?
Mà câu nói tiếp theo của Đại Tư Mệnh lập tức xoa dịu cảm giác hoang mang của mọi người, đồng thời mang đến cho họ niềm hy vọng mới!
“Hai giới tương liên, bia đá Mệnh Lý của chúng ta chưa chắn đã ứng nghiệm hoàn toàn! Như lão phu đây, vốn tưởng kỳ đại nạn năm trăm năm sắp tới, mà bây giờ, lão phu lại cảm thấy còn có hy vọng đột phá! Lão phu tin, chư vị ở đây nhất định cũng sẽ tiến rất xa, con cháu thế hệ sau này của chúng ta chắc chắn cũng sẽ ngày càng lớn mạnh!”
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, thoáng chốc không thể hoàn hồn.

Sau… này ư?
Cho tới nay, thiện dân trong Hoa Cái Tiên trang chia làm ba phe phái: Phái dũng cảm mong muốn phá vỡ gông xiềng mệnh lý, trong đó có người rời khỏi Tiên trang, có người vô năng giận dữ cố thủ Tiên trang; phái tuân thủ cũng chính là phái nhận mệnh nhất, cho rằng nghe theo tấm bia đá Mệnh Lý sẽ có cuộc sống vô cùng tốt, an ổn sống cả đời; còn có phái hòa bình, thế nào cũng được.

Nhưng dù quan niệm có khác nhau thế nào thì tất cả đều muốn đi lên.

Hiện tại, việc Thông Mệnh Bàn rời đi đã thành kết cục đã định, Tiên trang xảy ra thay đổi lớn.

Mặc dù mọi người sợ hãi, nhưng vừa nghĩ đến sau này Tiên trang có thể trở nên lớn mạnh cường thịnh, hậu thế của bọn họ cũng có thể gặp được kỳ ngộ ngàn năm một thuở thì có ai mà không động lòng cơ chứ?
"Đại Tư Mệnh, ngài nói đúng! Chúng ta không thể giậm chân tại chỗ! Chúng ta phải trở nên mạnh mẽ hơn! Con cháu của chúng ta cũng phải trở nên mạnh mẽ hơn!"
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, mọi người đều hưng phấn, lần lượt bày tỏ quan điểm của mình.

“Ta không muốn kiếp này chỉ dừng lại ở Kim Đan! Tu sĩ ngoại giới, ngay cả một tên nhóc cũng đã là Kim Đan, chúng ta tụt ở phía sau nhiều lắm!”
“Bia đá Mệnh Lý của tôi ấy hả, tôi đã thuộc lòng rồi.

Cứ như vậy đi, ta đã chán ngán lắm rồi.

Ta muốn thử một con đường mới!”

Hoa Linh Cơ chọc chọc Hà Minh Tước: “Cửu sư huynh, chắc chắn tên nhóc mà bọn họ đang nói tới là huynh đó.”
“Vớ vẩn!” Hạ Minh Tước đánh bốp vào đầu nàng.

Đại Tư Mệnh giơ tay ra hiệu mọi người khoan vội bàn luận, mà thương lượng cách xử lý ác ma trước.

Ông ta giải thích rằng mấy người Sở Huyền Dịch muốn mang Dịch Việt Thăng đi để điều tra thêm, Đại Tư Mệnh ngầm tỏ ý với mọi người: Thứ nhất, Dịch Việt Thăng là do Hoa Linh Cơ và các tu sĩ ngoại giới bắt được.

Thứ hai, địa vị của Dịch Việt Thăng không tầm thường, nếu Hoa Cái Tiên trang muốn hắn để mạng tại đây thì Thẩm gia, thậm chí là toàn bộ Tiên trang cũng không có năng lực tự vệ ứng phó với mối họa sau này.

Vì vậy, để Sở Huyền Dịch mang Dịch Việt Thăng đi là lựa chọn tốt nhất đối với Thẩm gia và Hoa Cái Tiên trang.

Lão giả Thẩm gia bi thương dò hỏi: “Nếu thân phận hắn không tầm thường thì liệu có nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật không?”
Sở Huyền Dịch liếc nhìn Dịch Việt Thăng đang bị trói ở một bên, trầm mặc một lát, kiên quyết trả lời: “Trước đó tại hạ đã nói với các đồng bạn, nếu có ác ma ở trong số những người bọn ta, ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, nhất định sẽ hủy đường tu hành của hắn! Cho nên kết cục tốt nhất của người này cũng chỉ có thể là một phế nhân.

Về phần lấy mạng của hắn, chúng ta vẫn phải đảm bảo hậu quả ở mức tối thiểu mới được.”
Lão giả Thẩm gia khóc gật đầu, cảm tạ: “Đa tạ chư vị tiểu hữu!”
Mấy người Sở Huyền Dịch là người ngoài cuộc, lại sẵn sàng chịu nguy hiểm bị trả thù để ra mặt đòi lại công bằng cho Thẩm gia, đã là ân tình rất nặng rồi.

Nếu cứ khăng khăng muốn lấy mạng của Dịch Việt Thăng thì quả là quá đáng.

Dẫu sao thì cho dù là lão giả Thẩm gia cũng không dám mạo hiểm liên lụy toàn bộ Tiên trang, mạnh mẽ giết chết Dịch Việt Thăng.

Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đám người Sở Huyền Dịch chào từ biệt.

Đại Tư Mệnh thuận thế nhắc tới: “Có cần lão phu đi theo làm nhân chứng không? Lão phu cũng rất muốn thăm dò tình huống ở ngoại giới, sau đó trở về sắp xếp sự vụ của Tiên trang ta.”
Mọi người nhìn vẻ mặt của Đại Tư Mệnh, đều biết suy nghĩ thực sự của vị lão giả này chắc chắn không chỉ có hai lý do trên.

Dù sao, cố hương thực sự của Đại Tư Mệnh cũng là ngoại giới.

“Nếu ngài có ý định thì đương nhiên là được.”
Thấy vậy, lão giả Thẩm gia lập tức đề nghị đi cùng.

Nhưng Đại Tư Mệnh lại từ chối: “Tình hình ngoại giới chưa rõ, tu vi của ta mạnh hơn ngươi một chút, để ta đi ổn thỏa hơn.

Huống hồ thọ mệnh ta vốn đã tới, không có gánh nặng gì.

Còn ngươi, trong nhà vừa có nạn, không nên có thêm chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”
Lão giả Thẩm gia ôm tâm trạng vừa tiếc nuối vừa cảm kích, thở dài thật sâu: “Cũng được.

Làm phiền Đại Tư Mệnh, làm phiền chư vị.”
Mấy người Hoa Linh Cơ biết tấm bia đá Mệnh Lý của Đại Tư Mệnh là giả, vậy thì thọ mệnh năm trăm tuổi của ông ta chắc chắn cũng là giả.

Nhưng vào lúc này, sẽ không có ai lên tiếng chọc thủng lời nói dối có ý tốt này.

Khi mọi người đã rời đi, lão giả Thẩm gia đi theo đưa tiễn, nhìn Đại Tư Mệnh bằng ánh mắt thiết tha tin tưởng: “Đại Tư Mệnh, nhờ ngài thay ta giải nỗi oan khuất cho cả gia đình con ta!”
“Yên tâm, ta nhất định sẽ cố hết sức.”
Hoa Linh Cơ nhìn Thông Mệnh Bàn đang buộc trên cổ tay mình, vươn tay khảy Thạch Châm: "Bàn Tử, ngươi xem ông lão này thật đáng thương, ngươi tính thử kết cục của Dịch Việt Thăng cho ông ấy an tâm đi?"
Thạch Châm trên Thông Mệnh Bàn né tránh trái phải, hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh: “Ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ, đừng hòng sai bảo ta!”
Hoa Linh Cơ:...!
Nàng mà biết nguyền rủa Thông Mệnh Bàn, chắc chắn sẽ nguyền rủa nó!
“Ngươi đã nhận ta làm chủ, không lẽ đến trước khi ta thành tiên, ngươi cũng không nghe ta sai bảo một lần à?”
Giọng điệu của nàng khá ngạc nhiên và khoa trương: “Ta vẫn còn rất lâu mới thành tiên! Nói không chừng sẽ phải đến mười ngàn năm, hơn nữa không chừng ta không thành tiên được luôn.

Ngươi thực sự cam tâm từ nay về sau phải bị mai một tài hoa luôn ư? Chẳng lẽ ngươi không biết trước đây ngươi rất lợi hại à? Đây chính là bản lĩnh không ngừng tính toán vận mệnh của ba trăm ngàn hồn phách suốt ngày suốt đêm đấy!”
"Hừ, bây giờ ngươi đã chịu thừa nhận bản lĩnh của ta!
“Ta không thừa nhận lúc nào chứ? Ta… À, đúng, trước đó là vì ta muốn dụ ngươi tới tay, dùng phép khích tướng, chút mưu kế nhỏ thôi, ha ha.


Lúc ấy ta không nói thật đâu! Ta biết ngươi bản lĩnh lớn nên mới nghĩ hết cách lấy được ngươi đó!”
Thạch Châm vặn vẹo trái phải, trông hơi đắc ý: “Ngươi thật sự giống mấy nam nhân quỷ kế đa đoan, nói dối hết bài này đến bài khác để dụ dỗ nữ nhân!”
Hoa Linh Cơ cười xấu hổ: “Ha ha, ngươi biết nhiều thật đó.”
“Đương nhiên!”
“Ngươi biết nhiều thế sao không lộ bản lĩnh của ngươi ra đi.

Ngươi xem, ta đeo ngươi ở cổ tay khoe khoang suốt ngày, nếu ngươi khác biết ngươi căn bản chẳng có tác dụng gì, chắc chắn sẽ cười nhạo ta, tự nhiên cũng sẽ coi thường ngươi."
“Hừ! Được rồi, nể tình ngươi khổ sở cầu xin đấy!”
Vừa nghe thấy Thông Mệnh Bàn ra tay, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào họ, ra hiệu cho Hoa Linh Cơ mau hỏi.

Hoa Linh Cơ cũng rất hưng phấn: “Cám ơn, cám ơn! Ngươi mau tính đi!” Cuối cùng cũng không phí công nàng nói tốt nãy giờ.

Nhưng Thạch Châm thở hổn hển nói: “Chờ khi nào ra ngoài, ta sẽ tính cho ngươi.”
“Hả? Sao lại phải ra ngoài mới tính?”
"Nói nhảm! Chuyện xảy ra ở ngoại giới đương nhiên phải tính ở ngoại giới rồi! Ngươi biết cái gì gọi là bắt giữ dòng chảy vận mệnh không hả?"
Hoa Linh Cơ nhìn các đồng môn, mọi người đều lắc đầu, tự nhiên nàng cũng chỉ có thể lắc đầu: "Không biết."
“Không biết thì ngoan ngoãn nghe ta nói! Nếu ngươi muốn ta tính ở đây cũng được thôi, để ta câu hồn phách của hắn ra.

Bát tự cũng được, nhưng khu vực khác biệt nên dùng bát tự mà tính sẽ có chút sai sót.”
Hoa Linh Cơ chớp mắt, suy nghĩ một lát, quay đầu nhìn Dịch Việt Thăng: “Bát tự của ngươi là gì?”
Lần này, Dịch Việt Thăng chỉ liếc mắt nhìn nàng, không nói gì.

Các đồng môn đều cảm thấy rất buồn cười, vỗ vỗ đầu Hoa Linh Cơ.

“Nào có tu sĩ tùy tiện tiết lộ bát tự chứ?”
Sở Huyền Dịch còn nhân cơ hội này dặn dò nàng: “Nhớ kỹ, muội không được tùy tiện tiết lộ bát tự của mình cho người khác.”
“Ồ,” Hoa Linh Cơ ngoan ngoãn đồng ý: “Dù sao ta cũng không biết bát tự của mình.”
Mọi người:...!
Cô gái này thật quá mơ hồ.

Thông Mệnh Bàn cười nhạo nàng: “Ta biết ngay ngươi không có bản lĩnh lấy được bát tự và hồn phách mà! Ài da, ngoan ngoãn chờ gia ra ngoài sẽ tính cho người!”
Hoa Linh Cơ giật giật má.

Có chuyện cần nhờ vả, nhịn!
Thông Mệnh Bàn chỉ có thể tính ở bên ngoài, nên Đại Tư Mệnh cũng cố ý căn dặn lão giả Thẩm gia: “Ngươi đi ra ngoài với ta, có kết quả rồi quay lại.”
“Làm phiền Đại Tư Mệnh.”
Ông ta vừa dứt lời, Sở Huyền Dịch lập tức dẫn cả đoàn người biến mất lối ra vào tế đàn.

Trong nháy mắt, mọi người tiến vào hồ sâu lúc tới Hoa Cái Tiên trang, rồi từ trong nước đi ra, về Tu Chân giới!
Vừa đi ra ngoài, Hoa Linh Cơ đã đứng sang bên, hưng phấn lay động Thạch Châm: “Bàn Tử, mau mau, tính một cái đi nào, tiểu bảo bối!”
Tính tình Thạch Châm rất cáu kỉnh: "Ngươi đừng lảm nhảm nữa, chỉ cần truyền cho ta chút linh lực là được."
“Được thôi!”
Mọi người nhìn chằm chằm vào Thông Mệnh Bàn, hai mắt Dịch Việt Thăng như mắt ưng, cũng nhìn chằm chằm, trong mắt ẩn chứa căng thẳng và lo lắng.

Thạch Châm bắt đầu chậm rãi xoay tròn, từ đầu kim bay ra hai tia sáng, một tia bay về phía Dịch Việt Thăng, tia còn lại bay vào khoảng không.

Khi Thạch Châm chuyển động, hai tia sáng bắt đầu quấn lại.

Mỗi lần quấn được một vòng, thì trên mâm sẽ sáng lên một đường vân hoặc một văn tự.

Một vòng rồi lại một vòng lại một vòng…
Cho đến khi hai tia sáng xoắn lại thành những vòng xoắn nhỏ, Thạch Châm dừng lại.


Nói thẳng: “Kết cục người này sắp gặp phải là chúng bạn xa lánh, tu vi bị phế, chính đạo trục xuất, tuyệt tích Nhân giới.”
Trái tim mọi người giật thót, Dịch Việt Thăng lập tức ngừng thở.

Hoa Linh Cơ hỏi tới: “Tính mạng thì thế nào?”
“Mạng còn một đường, mất hồn lạc phách.”
Nàng nhíu mày: “Ngươi có thể nói rõ hơn tí không?”
Thạch Châm tức giận vặn lại: "Ngươi đúng là đồ không có học thức, đọc nhiều sách chút đi! Ý là..."
Đột nhiên, không còn âm thanh gì nữa.

Chẳng những Thông Mệnh Bàn im bặt mà trước mắt Hoa Linh Cơ cũng tối sầm, thân thể mềm nhũn, may mắn được các sư tỷ nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

Y Duyệt sư tỷ kêu lên: "Ai da bất cẩn rồi.

Dù sao nó cũng là tiên bảo, mà muội ấy chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ thôi, muốn điều khiển được nó tự nhiên phải tiêu hao rồi."
"Không sao, nghỉ ngơi thật tốt là được."
Nói xong, Sở Huyền Dịch thuần thục lấy vỏ sò chuyên chở ra, đặt người vào trong.

Quay đầu nhìn Đại Tư Mệnh cùng lão giả Thẩm gia: “Có lời đoán mệnh này, coi như hai vị đã hiểu rõ trong lòng.”
"Đúng đúng, đa tạ."
“Làm phiên chư vị theo chúng ta quay về Trình Tiên môn trước, chúng ta cần phải bẩm báo cho sư tôn biết việc này mới ổn thỏa.

Mặt khác hôn ước của Vân Lam Tử Tiêu cung với Mộng Lâm sư muội cũng nên giải trừ rồi.”
Mọi người đều nhìn Vân Lam.

Vân Lam tái mặt, không nói được một lời.

Mặc dù không bị khống chế, nhưng gã không có ý định chạy trốn.

Dù sao ký ức hồn phách của Nguyệt Liên Nhi cũng đã bị đá Lưu Ảnh của Sở Huyền Dịch lưu lại.

Nếu gã ngoan ngoãn phối hợp, Trình Tiên môn còn có thể lưu tình với gã một chút.

Lúc tới, mọi người ngồi thuyền Vạn Lý Dịch Việt Thăng cung cấp, vừa nhanh vừa ổn định vừa an toàn.

Hiện tại Dịch Việt Thăng đã bị bắt, mọi người đành thi triển thần thông, còn phải kéo Dịch Việt Thăng đi cùng.

Hầy, đây đúng là có qua có lại, công bằng hợp lý.

Do tu vi và thực lực của mọi người không đồng đều, nhất là Dịch Việt Thăng và Hành Tham, nên trở về rất chậm.

Nhân cơ hội này, Dịch Việt Thăng đã cố gắng chạy trốn mấy lần, nhưng đều bị Sở Huyền Dịch khống chế.

Dịch Việt Thăng rất khó hiểu: “Ngươi tấn thăng Nguyên Anh chưa bao lâu, sao có thể hoàn toàn áp chế ta?”
Về vấn đề này, Sở Huyền Dịch khá bình tĩnh: “Thiên phú và tu vi có được nhờ cướp đoạt vốn không thể nắm trọn trong tay, huống chi ngươi lại vì bị bại lộ mà nỗi lòng rối loạn, há còn thực lực Nguyên Anh nữa?”
Nghe vậy, Dịch Việt Thăng chỉ có thể siết chặt nắm đấm, nặng nề nhắm mắt lại, không còn nghĩ tới việc chạy trốn nữa.

Khoảng thời gian này, bầu không khí ở Trình Tiên môn dễ thở hơn nhiều vì mười ba đệ tử đại diện đều ra ngoài lịch lãm.

Lúc đệ tử môn hạ còn đang thảo luận mình còn có thể sung sướng bao lâu, chợt thấy một nhóm hai mươi người bay tới từ sơn môn xa xa.

“Là người phương nào… Ồ, vỏ sò chuyên chở, là mấy người tiểu sư muội đã trở về!”.

Ngôn Tình Tổng Tài
“Trở về đột ngột vậy à, Đại sư huynh cũng không truyền tin trước.”
“Lão giả phía sau đội ngũ là ai? Còn có một nam tu xa lạ? Ý, Vân quân Tử Tiêu cung cũng tới?”
Nhìn thấy trận thế này, chúng đệ tử tông môn đều đoán chắc chắn đã có chuyện lớn gì xảy ra.

Những người không có việc gì làm lập tức bay tới xem.

Người có tư cách tiến vào chủ phong thì theo sau đội ngũ Sở Huyền Dịch dẫn đầu, bay đến nơi ở của Hành Nguyên Chân nhân - Hướng Đạo Uyển.

Đáng tiếc những người này không nhìn được gì cả.

Mấy người Sở Huyền Dịch vừa thấy Hành Nguyên Chân nhân, lập tức ra hiệu có chuyện quan trọng.


Hành Nguyên Chân nhân tức khắc bày kết giới, ngăn cách tất cả ánh mắt tò mò ở bên ngoài.

Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Hành Nguyên Chân nhân vốn luôn điềm tĩnh lại sốc đến độ không biết nên nói gì, im lặng hồi lâu.

Thật đúng là chuyện lớn tày trời!!
Hành Nguyên Chân nhân nhìn chằm chằm Dịch Việt Thăng, trong mắt tràn đầy tức giận và kinh ngạc: "Ngươi thật sự là con trai của Dịch Cung chủ?"
Dịch Việt Thăng nhìn Hành Nguyên Chân nhân, không nói tiếng nào.

"Sư tôn, ngài cũng chưa từng gặp qua thiếu cung chủ Thanh Linh Cung sao?"
“Chưa từng.” Hành Nguyên Chân nhân lắc đầu: “Vị thiếu cung chủ này có thể chất đặc thù, được Dịch Cung chủ bảo vệ nghiêm ngặt.

Tất cả mọi người biết được ẩn tình trong đó, cho nên không ai tò mò, cũng là tôn trọng Dịch Cung chủ.”
Ông ấy vừa dứt lời thì mọi người chợt nghe một tiếng cười nhạt: “Xùy.”
Nó phát ra từ miệng của Dịch Việt Thăng.

Sở Huyền Dịch nhìn hắn, giải thích: “Sư tôn, lúc đầu vì để chúng con tin tưởng nên hắn đã cố ý dùng đá truyền tin tìm Dịch Cung chủ chứng minh.

Dịch Cung chủ hiện thân bằng hư ảnh, hòa ái dễ gần, không khác gì thường ngày."
"Cũng đúng, dù sao các ngươi cũng là chuyện ngoài ý muốn, nếu hắn muốn giả mạo thì không thể không có sơ hở."
Sau khi xác nhận Dịch Việt Thăng chính là thiếu cung chủ của Thanh Linh cung, Hành Nguyên Chân nhân cau mày, ánh mắt nhìn về phía Dịch Việt Thăng tràn đầy thất vọng và tức giận.

“Sao một người công bằng chính trực như Dịch Cung chủ lại có thể đứa con như ngươi chứ…”
“Lời này ta nghe đến phát chán rồi.”
Dịch Việt Thăng bỗng đáp lại một câu, lạnh lùng cắt ngang lời nói của Hành Nguyên Chân nhân, mấy giây sau, đổi lấy một tiếng thở dài.

Một lúc lâu sau, Hành Nguyên Chân nhân lại nhìn mấy người Tử Tiêu cung, càng tức giận và chán ghét Vân Lam.

“Bản tôn vô cùng coi trọng ngươi, mới bằng lòng cho Lâm Nhi đính hôn với ngươi.

Không ngờ ngươi đúng là một kẻ phong lưu đa tình, bạc tình bạc nghĩa, tuyệt tình hung ác! Là do bản tôn phí công tu hành ngàn năm, ánh mắt không tốt, hay là do ngươi đúng là cao thủ ngụy trang?"
Vân Lam không có "đầu óc sắt đá" như Dịch Việt Thăng, đối mặt với chất vấn và chỉ trích của Hành Nguyên Chân nhân, gã hổ thẹn khom lưng bái một cái: “Cô phụ lòng tin của Chân nhân, vãn bối cũng đã tự suy xét nhiều ngày, biết mình đã làm sai.

Mong Chân nhân nể tình vãn bối không làm gì bất kính với Bạch Khanh, mà khoan thứ cho vãn bối một lần, chớ truyền việc này ra ngoài, cũng để lại chút danh tiếng cho Tử Tiêu cung ta.”
Thấy gã mang thể diện Tử Tiêu cung ra, Hành Nguyên Chân nhân liên tục lắc đầu.

Ông ấy không nói gì mà gửi tin cho Dịch Cung chủ của Thanh Linh cung và Lan Cung chủ của Tử Tiêu cung ngay trước mặt mọi người, nói cho bọn họ biết đệ tử môn hạ đã phạm vào mạng người, yêu cầu hai vị nhanh chóng đến đây thương nghị giải quyết.

Gửi tin xong, ông ấy cực kỳ bất đắc dĩ nhìn mấy người Sở Huyền Dịch: “Lần này các ngươi ra ngoài đã gây ra hỗn loạn trong ba đại tiên môn rồi."
Một đám đệ tử cũng rất bất đắc dĩ.

Hành Nguyên Chân nhân nhìn từng người một, nhớ ra điều gì đó, vội nhìn chằm chằm vào vỏ sò chuyên chở phía sau Sở Huyền Dịch: "Nha đầu Linh Cơ kia đâu, còn đang ở trong vỏ sò của ngươi sao?"
Sở Huyền Dịch gật đầu: “Đúng vậy, muội ấy còn đang ngủ.”
“Hừ, về tới tông môn cũng không bái kiến sư tôn, còn dám ngủ? Ngươi làm Đại sư huynh mà cứ nuông chiều con bé như vậy, không để vi sư vào mắt?”
Mọi người vội giải thích nguyên nhân Hoa Linh Cơ ngủ quên thay cho Sở Huyền Dịch.

Vừa dứt lời, đã nhìn thấy Hoa Linh Cơ ngáp một cái, đẩy cửa vỏ sò ra: "Ai ui… đến đâu rồi quạ… Quạ quạ! Sư phụ!"
Phát hiện mình đã trở về tông môn, sư tôn đang đứng trước mặt, Hoa Linh Cơ nhảy tót ra khỏi vỏ sò, quỳ xuống dưới chân Hành Nguyên Chân nhân.

“Sư phụ! Lần này con ra ngoài thật là khổ! Con… đã ăn khá nhiều đồ ăn ngon, thấy việc nghĩa thì hăng hái lắm, buôn bán cũng lời rất nhiều linh thạch, hiểu biết Vong Hồn giới, còn chiếm được một tiên bảo đoán mệnh nữa!”
Mọi người:...!
Hành Nguyên Chân nhân thẳng thắn nói: "Chuyện này không tốt à? Khổ chỗ nào?"
“Con vừa mới bái sư, lại không thể ngồi xuống nghe sư phụ dạy bảo thì không khổ ư? Rất nhiều trải nghiệm tốt đẹp cũng không thể chia sẻ cho sư phụ! Con thường nghĩ, nếu có thể theo sư phụ ra ngoài lịch luyện thì tốt rồi.”
Hành Nguyên Chân nhân mỉm cười hiền lành: “Ngươi có lòng này là tốt rồi.

Chăm chỉ tu luyện, tranh thủ sớm ngày theo vi sư ra ngoài lịch luyện.”
“Vâng!”
Hoa Linh Cơ cười rạng rỡ, ngoan ngoãn như cún con.

Đám người Sở Huyền Dịch đồng loạt thề thốt trong lòng: Tông chủ! Chúng con thề! Đây là lần đầu tiên Hoa Linh Cơ nói “nhớ sư phụ” từ khi tới tông môn đấy!
Không bao lâu sau, có đệ tử môn hạ báo lại: "Bẩm tông chủ, hai vị cung chủ Tử Tiêu và Thanh Linh giá lâm, đều tự dẫn theo chừng năm sáu người."
Hành Nguyên Chân nhân lập tức trở nên nghiêm túc, phất tay: "Nghe lệnh, theo ta tới điện Phong Hòa! Đón khách, nghị sự."
“Vâng!”.

Bình Luận (0)
Comment