Người Giấy

Chương 7



Nắng hô hoán nhau đổ tràn một mảng sân lớn, âm ấm, cái bỏng rát gắt gao mang theo tia UV đã biến hình đi đâu, chỉ có thứ ánh sáng vàng nghệ dịu dàng hạ xuống, bao bọc quang cảnh.



Sân trát xi măng xám, sạch sẽ, giáp ranh với lớp đất nâu đã phủ tươi cỏ xanh mịn êm như thảm. Những hàng cây bằng lăng rợp bóng mát rượi làm cả khoảng sân chìm đắm trong một cảm giác trong lành, ngập tràn oxy. Qua những kẽ lá bé nhỏ, mong manh, nắng rót chảy những bông hoa vàng ươm, có dáng như những quả trứng in trên đất, loang lổ khắp nơi.



Một mảnh vải trắng to lớn cao những 5m, dài gần 15m phủ trên mặt đất phẳng phiu. Nhóm hội viên Hội mỹ thuật túm tụm lại quan sát bản mẫu để phân chia khu vực thao tác trên mảnh vải lớn. Kéo dài trên lối đi là mấy chục thùng nước sơn loại 5 lít đủ thứ màu sắc đang bày biện ra, vài thùng đã được khui nắp, xài gần hết phân nửa.



Tôi và nhỏ Mai đến hội khi mọi người đã tề tựu đông đủ và lăng xăng làm việc.



Dương Hiểu Khiết ngồi thẳng lên lớp cỏ kiểng tinh tươm, mát lạnh. Bu xung quanh là các "tổ trưởng" đã được phân công vẽ một khu vực nhất định trên khổ vải khổng lồ. Từ đây, chúng tôi sẽ vẽ nên bức màn cho sân khấu của trường. Theo bản mẫu thì cả tấm vải sẽ là một rừng cây, những dáng cây chen chúc nhau để tạo nên một chiều sâu nhất định, trong tranh sẽ có hai đứa bé đang chơi đánh đu. Ước chừng sẽ tốn nhiều thùng sơn màu xanh lục, đen và nâu để phóng ra được bức tranh to lớn như vậy.



Vì khổ vải quá lớn nên Khiết đã đưa ra ý kiến là nên chia các thành viên ra thành nhóm nhỏ để vẽ một khoảng tranh riêng biệt, kết hợp từng mảng thành một bức tranh lớn. Hội mỹ thuật có 32 hội viên, tức là sẽ có khoảng hơn 10 nhóm nhỏ, phỏng đoán chừng phải mất gần cả tuần để vẽ hết tấm tranh lớn này. Chưa tính phải làm thêm đạo cụ tạo hiệu ứng 3D để làm bức tranh sống động hơn.



Vẽ tranh 3D - ý kiến táo bạo của tôi và Khiết đã đề ra. Vì tác phẩm lần này sẽ làm nền chính cho lễ kỉ niệm 20 năm thành lập trường. Với lượng công việc dày như thế, chúng tôi phải rất gấp rút để chuẩn bị cho kịp lễ.



Tôi đến chỗ Khiết, nghe cậu bàn về cách pha màu của phần cảnh chính. Làm sao để vẽ hai đứa trẻ thật sống động? Làm sao pha được màu da hệt như da người thật? Cả những đường nét của cơ mặt làm sao cho chân thật nhất?



Tôi nghe, ghi chú vào sổ tay. Ban Mai đến nhóm của nó, đang vẽ những thân cây đại thụ. Sau khi đợi các trưởng nhóm nghe Khiết bàn xong, tản về nhóm của mình, tôi huýt vai cậu, chọc:



- Ngồi chỉ tay 5 ngón không ha! Nhìn cậu y như lãnh chúa phong kiến đang quan sát nông nô làm việc vậy.



Khiết đưa cây bút bi gõ lên đầu tôi, nói:



- Hừ, người ta lo cho công việc vậy mà còn nói. Chán cậu ghê! - Rồi rùa cận tháo cái kính của mình ra khỏi mắt, chùi trên vạt áo sơ mi trắng đã kéo ra ngoài, cà vạt trên cổ cậu nới lỏng ra. Thật ra, Khiết mà tháo kính ra thì y như người khác. Lúc đeo kính dòm cậu rất tri thức, hiền lành, thư sinh. Mà khi đôi mắt nâu trơ trọi không bị cái kính gọng đen che đi, Khiết toát lên nét gì đó rất lạ, trông ngạo mạn, lạnh lùng phảng phất và nhất là đôi mắt màu coffee sẽ rất láo, rất bá đạo. Nhìn vậy cũng ngộ! Tôi cười thầm.



Khiết hỏi:




- Hai người làm gì mà phải lên phòng giám thị uống nước trà vậy?



- Tớ uống nước lọc cơ! Mà không có gì quan trọng đâu. Đừng lo!



- Nếu vậy là tốt rồi! Này! - Cậu bạn phủi tay, đứng dậy, chìa tay cho tôi, khi tôi cũng đang ngồi trên thảm cỏ, cùng cậu. - Đứng lên nào sâu lười! Cậu lo phần quan trọng nhất trong tranh đấy! Lo mà vẽ cho xong nè!



Tôi bắt lấy bàn tay trắng trẻo đang chìa ra, những ngón tay dài thon nghệ sĩ nắm lấy tay tôi, dùng lực kéo. Tôi nắm tay Khiết, đứng dậy, phát hiện tay cậu hơi lạnh.



- Đi nào! Lấy giúp tớ hai thùng sơn màu trắng nhé! - Tôi bỏ đến "địa bàn" của mình, Hiểu Khiết cười, đi xách hai thùng sơn hộ tôi.



Cọ này, cây to, cây nhỏ. Bút này, cái đậm, cái nhạt. Màu này, đủ thứ màu hết. Tôi chính là người vẽ ra bố cục chính của bức tranh này. Phần hai đứa bé một nam, một nữ đang chơi đánh đu sẽ do tôi đảm nhiệm. Dương Hiểu Khiết lo vẽ phần thảm lá khô màu úa vàng. Chi tiết đó rất tốn thời gian vì phải vẽ ra từng chiếc lá khô một, cái vàng tươi, cái vàng héo, cái nâu sậm, cái khô giòn. Tất cả ráp nối lại mới thành một thảm lá thực sự. Tôi đã vẽ hoàn thiện hai đứa bé xinh xắn. Giờ tới phần đi màu. Phải pha màu với từng cấp độ màu sắc khác nhau. Chỗ ngả vàng theo hướng nắng, chỗ sấp đen do có bóng cây che đi. Từng cái phải thật tỉ mỉ. Nếu sai sót tí thôi thì sẽ phải vẽ lại từ đầu.



Nhóm Mai ở cạnh chỗ tôi vẽ, được vậy nên tôi với nó thừa cơ vừa làm vừa lách chách "tám chuyện". Cả đám chúng tôi vừa làm, vừa lấy cọ quệch vào mặt nhau quậy phá. Tôi thừa dịp quệch vào má Khiết hai nét. Rùa cận la oai oái, đòi báo thù. Tôi sợ bị vẽ lại vào mặt nên co giò chạy ra khỏi tấm tranh, Hiểu Khiết đuổi theo truy lùng. Tôi chạy lên thảm cỏ, vừa chạy vừa la. Bất ngờ, đầu tôi đập vào một "khối thịt" rắn chắc làm tôi té ngược trở lại, ngã ra nền cỏ.



Ai? Đứa nào đứng cản đường chạy của bà?



Tôi té dài trên cỏ, nhướng người dậy xoa cái trán khốn khổ, vừa gầm lên:



- Ai đi đứng cản đường, cản xá quá đi! Báo hại làm tôi té rồi này!



Dương Hiểu Khiết chạy tới, đỡ tôi đứng dậy, rối rít hỏi thăm. Tôi phủi hết cỏ bám trên người, nhăn nhó. Ánh mắt mang theo mã tấu nhìn về người đã đụng trúng mình.



Từ dưới lên, đôi giày Nike trắng, quần ngắn ngang gối, áo ba lỗ cả bộ màu cam, trên ngực áo là số 13 màu đen. Làn da màu nâu đồng vạm vỡ và những cơ bắp cứng ngắc trên tay. Rất tiếc là tôi chỉ nhìn được tới đây, vì tôi đứng tới ngực hắn thôi. Muốn nhìn tiếp là phải ngẩng đầu lên. Quả bóng màu cam tưng tưng trên tay tên vừa làm tôi ngã. Tôi bực bội muốn nạt lên, ngẩng mặt nhìn hắn.



Ngày đen thật chứ! Hắn - An Tử Đằng, thần xui xẻo của tôi. Gặp hắn là xui. Thấy chưa, hắn làm tôi té chỏng gọng đây nè.



Bộ mặt đó cười nham nhở, tay lấy cái khăn vắt trên cổ mình để lau cái mặt bóng nhẫy mồ hôi đi. Tôi cá hắn mới đi chơi bóng rổ về. An Tử Đằng - hotboy bóng rổ của trường tôi, đẹp trai theo kiểu cơ bắp và menly. Tiếc một lí do tôi ghét hắn bởi vì đó là một con người cực-kì-biến-thái.



Khiết thấy tôi không sao nên chạy tới chỗ một nhóm đang cần cậu trợ giúp, bỏ tôi lại với gã con trai biến thái này.



Tên đáng ghét đó nheo đôi mắt một mí lại, cười toe toét, mở lời mà làm tôi nổi hết da gà:



- Bé yêu! Em không sao chứ?



- Eo ơi! Yêu gì mà yêu chứ. Cảm ơn, tôi còn có hơi để trả lời cậu là hiểu rồi ha! - Tôi bỏ đi về chỗ của mình.



Tử Đằng kéo tay tôi lại, cái bàn tay khô ráp nắm lấy cổ tay tôi, ngoan cố:



- Nè, không nói chuyện xíu nữa được hả? Làm gì lạnh lùng với anh quá vậy?



- Hừ, cậu đi tập bóng xong thì đi theo mấy đứa cầm bùm bum cổ động cho đội đi ăn chè đi. Tới Hội mỹ thuật chúng tôi làm gì chớ?



Hắn đi theo tôi tới chỗ vẽ, cười đểu:



- Tới thăm em không được sao, baby?



Tôi... mắc ói! Muốn đạp hắn bay qua Campuchia cho đỡ chướng mắt.



- Vậy giờ gặp được tôi rồi ha!



- Ừ.




- Vậy về được rồi ha. Gặp được tôi rồi! Đi chỗ khác chơi đi, đừng làm phiền chỗ tụi tôi đang làm nữa! - Tôi lùa hắn như lùa vịt.



Đằng vùng ra, choàng lấy vai tôi, hắng giọng:



- Hôm nay Đằng sẽ đãi toàn Hội mỹ thuật đi uống trà chanh, chịu hôn?



Cả cái đám bát nháo hú hét, vỗ tay rần rần. Họ bị tên thối tha này mua chuộc cả rồi, chẳng ai thèm giải vây cho tôi. Đời bạc bẽo!



À, quên, còn Ban Mai đó chứ. Con bé đứng sau lưng hắn nãy giờ, túc trực. Tên này mà dám làm gì quá đà với tôi thì... A-lê-hấp, số phận của An Tử Đằng sẽ chẳng khác gì Thế Danh. =))



Tôi tháo cái cánh tay nặng trịch choàng lấy đôi vai gầy nhom của mình ra, nghiến răng:



- Bỏ ra cho tôi đi vẽ! Phiền toái quá!



- Hạ Anh! Đứng nói chuyện chơi chút đi mà!



Thực ra tôi không dám mạnh tay, mạnh chân với hắn vì sợ cái đám fan cuồng của hắn trả đũa mình. Nếu mà ăn thêm gan trời là tôi đã sút cho hắn vài cú còn hơn "cú đá lịch sử" của Ban Mai. Nhịn. Cam chịu. Bình tĩnh nào Tiểu Anh! Dồn cục tức xuống! Hít sâu vào! Thở ra! Nhịn!



Răng cắn răng, hàm bạnh hàm. Tôi liếc hắn. Rồi định đi về chỗ.



Thái Ngọc Ban Mai đứng khoanh tay, nheo mày canh chừng tên ác bá đó. Chợt, mắt con nhỏ sáng lên như nghĩ ra kế gì, nó nháy mắt xi-nhan với tôi.



Chiếc áo cam số 13 vẫn kéo tay tôi, nài nỉ:



- Bé Anh Anh đáng yêu! Mình đi xem phim nha!



Tôi gắt ngay:



- Không! - Mắt lén nhìn sau lưng hắn. Ban Mai ngồi chồm hổm dưới đất, ra tay chỉ chỉ tôi. Theo tay nó chỉ, tôi nhìn, thì ra dây giày từ đôi giày Nike trắng của kẻ biến thái đã bị tháo bung ra, mà chủ nhân của nó không hay biết.



Há há, tôi hiểu Mai sắp làm gì rồi! Phải chơi tên hà mã này một cú mới được. Hắn cứ lẽo đẽo theo tôi kiểu này bao lâu rồi, hại tôi bao lần rồi, giờ phải trả thù mới được!



Mắt tôi sáng long lanh lên, phối hợp nhịp nhàng với Mai. Tự nhiên, tôi nặn ra cái nụ cười tươi như hoa, cất tiếng ngọt như mật mà nói:



- Tử Đằng, xem phim cũng hay đấy! Nhưng mà... giờ Anh bận làm việc cùng hội rồi. Hẹn Đằng khi khác nha!



Ban Mai luồn tay tới chân hắn, khẽ khàng, kín đáo, quỷ không hay, thần không biết.



Tôi ráng để ánh nhìn của tên ấy nhìn chăm chú vào mình, tránh để hắn nhìn xuống đất, nhất là đôi giày Nike đang bị "phù phép".



Tên mê gái đó nghe tôi ngọt ngào thì mê tít, hớn hở:



- Không sao! Ngày khác mình đi cũng được! Ngày nào em rảnh hả baby?



Tôi xoa cằm, ngó chừng, đến khi Ban Mai đưa ngón cái làm hiệu "Completely" thì tôi mới cười cười ma mãnh:



- Vậy để ngày 31 tháng này đi nha! - Tôi nói. Há há, giờ là tháng 9, ngày 31/9 tôi sẽ đi coi phim với An Tử Đằng. Nếu có ngày 31/9 thì tôi nguyện làm osin cho hắn cả đời.



Ban Mai đã đi khỏi "khu vực nguy hiểm", bụm miệng cười thích thú.



Hà mã ngây thơ cười tít mắt, giơ tay:




- Okie bấy bì! Hẹn tới ngày 31 mình gặp nha!



- Ờ, giờ về đi nha! 31 này mình đi coi phim. - Bụm miệng cười khoái trá. - Vậy nha, bye bye Đằng thân thương! - Kéo cổ nàng Mai tinh quái lại cùng hóng hài kịch.



An Tử Đằng lẩm bẩm rồi cười tủm tỉm, hồi hắn mới phát hiện ra vấn đề, xoay lại tìm tôi:



- Hạ Anh! Tháng 9 làm gì có ngày 31?



Lúc hà mã mới quay qua, tác phẩm từ hai dây giày được cột chéo, dính chùm với nhau làm hắn trẹo chân, mất đà, ngã tự do, vô hướng xuống đất.



Tôi bịt mắt chờ đón thảm cảnh của kẻ đáng ghét.



- Á!



"RẦM!!! LOANG CHOANG!!! RỔN RẢNG!!! ĐÙNG ĐÙNG!!!"



Thành thật chia buồn đó mà! Chiến sĩ An Tử Đằng đã hi sinh oanh liệt.



Trước mắt tôi, tên đáng ghét ấy đã "càn quét" một dãy thùng sơn lăn lông lốc, mấy thùng chưa mở nắp thì còn đỡ. Xui thay, mấy thùng sơn màu đen đều đã khui nắp ra, đổ trên người hắn đen thùi lùi. Đầu của An Tử Đằng cắm vào một thùng sơn đen, nước sơn chảy ròng ròng trên mái tóc xù xù như lông nhím, làm nó bết dính lại cực kì nhếch nhác, dòng chất lỏng đen xì đó chảy trên làn da nâu đồng, làm cả người hắn trở thành một sắc màu đen thui như cún mực. Hai con mắt sáng chớp chớp cùng hàm răng trắng nhe nanh giận dữ làm An Tử Đằng trông buồn cười hơn.



Hắn tháo dây giày dính chùm với nhau ra, rồi thịnh nộ hét lên:



- Đứa nào dám chơi ông thế hả?



Trái ngược với khuôn mặt giận dữ (mà đen như Bao Hắc Tử) của hắn, cả bọn Hội mỹ thuật của tôi có dịp cười lăn lộn, ai cũng buông cọ, ngắm hắn như sinh vật lạ.



Tôi với Mai cười hi hả, vỗ tay nhau mà yeah, rồi vừa hát vừa múa:



- Ten ten ten tèn ten ten! Tén tén tén ten ten tèn ten ten! Em có một ước ao, em có một khát khao. Làn da đen! Làn da đen! Làn da em đen như con trâu! Há há há!



Nguyên hội cười sống dở, chết dở. Tự nhiên lại được đón chào một anh bạn đến từ xứ sở "Ca-mơ-rum", nhìn hà mã giờ có làn da chẳng khác cư dân châu Phi. An Tử Đằng tức tối nhăn nhó, tôi nghĩ gương mặt hắn đang đen còn hơn lớp sơn trên mặt nữa. Ha ha, bỏ tật! Cho chừa tật thích quấy phá tôi nhé!



Đúng là vui quá là vui. Cả buổi chiều nay tràn ngập tiếng cười, loang khắp khoảng sân rộng. Tên áo cam (giờ khoác màu đen) đã làm hội viên Hội mỹ thuật rủ nhau lũ lượt tới bệnh viện vì cười đứt ruột.



Dặn tụi con trai một điều: Sau này, đừng bao giờ chọc tới con gái. Nếu không, bạn sẽ rơi vào một trong hai trường hợp:



1. Giống Nguyễn Thế Danh (nguy cơ trở thành Quách Hoè với xác suất là 90%).



2. Giống "hotdog" An Tử Đằng đây (từ hà mã biến thành chó mực).



Bản lĩnh con gái thời nay đúng là tài trí vô song, nếu như ai đã làm nàng nào phật lòng thì nên cẩn thận đi nha!



Còn các girl, tiếp tục phát huy lợi thế của mình, phải cho đám boy biết độ nguy hiểm của mình. Nàng nào thấy đúng thì Like cho Hạ Anh tôi đây một cái nào!


Bình Luận (0)
Comment