Người Giấy

Chương 57


Cô ấy sợ rồi. Nhưng tôi vẫn không thể dừng lại. Có người đã đặt cọc cho tôi luyện hóa trái tim của cô, tôi vẫn phải tiếp tục khiến cô rơi vào tình yêu này. Đây là khế ước tôi và người đó đã mang theo.

*

* *​

Cả nhóm bỗng nhiên yên lặng.

- Thật tình thì bọn tớ không rõ, chỉ nghe kể lại thôi.. - Rùa Khiết ậm ừ. - Lúc đó hai người bị thương nặng lắm, cả người Ken toàn máu. Sau khi đưa cả hai lên xe cấp cứu thì bọn tớ chưa từng gặp lại.

Vẻ mặt Ban Mai lo lắng muộn phiền, giọng thiểu não tiếp lời:

- Tớ có đi hỏi người trực cấp cứu hôm đó. Nghe kể là có người tới xưng là cha của Ken, ông ta không chịu cho Ken phẫu thuật, bảo y tế ở Việt Nam kém lắm ông ấy không tin tưởng, cho nên ông sắp xếp cho Ken bay sang Nhật điều trị rồi! Hồ sơ của Ken trong trường cũng bị rút đi rồi! Nghe bảo.. lúc bác sĩ đôi co với ông tự xưng cha của Ken thì trở vào phòng cấp cứu thì thấy Ken biến mất rồi, có lẽ bị người cha mang đi!

- Cậu Ken đó sao cứ bí hiểm kiểu gì ấy! - Đằng vừa nhai vừa nói.

- Hu hu, tớ lo cho cậu ấy quá! Không biết ra sao rồi! - Mai đụng trúng nỗi đau trong lòng, chỉ có thể rấm rứt thở dài.

Tôi cũng thở dài trong lòng, Ahmya mà biết con bé Ban Mai thích Ken như vậy có lẽ nó đã lập hẳn lễ cắt nghiệt duyên giùm cho Ban Mai luôn nhỉ?

Vậy thì đúng là Ken đã cứu tôi và bị thương. Vì bản thân từng là hình nhân giấy, nên tôi hiểu rất rõ cảm giác của Ken, nếu bị thương, cậu ấy sẽ bị văng về trạng thái hồn thể. Nếu như còn là một linh hồn sống, cảm giác đau sẽ dựa trên lúc bị tác động vật lý của cơ thể. Nhưng Ken là âm hồn, không còn phần cơ thể sống, vậy nên mọi tổn thương cậu sẽ cảm nhận được toàn bộ đau đớn khi bị thương, kể cả lúc là hình nhân giấy. Tôi có hơi sốt ruột, không biết từ lúc từ giã đến nay cậu đã sống ra sao. Hi vọng là cậu vẫn ổn. Còn người đàn ông đưa phần cơ thể hình nhân của cậu ấy đi là ai? Có phải là một pháp sư đã thi triển thuật hình nhân máu không? Trong thế giới này vẫn có một số pháp sư lẩn trốn sao?

- Ông đó cứ như bị câm ý, chẳng bao giờ nói chuyện, nhìn cứ thấy tội tội! - Đằng không biết sống chết tiếp tục bình phẩm.

Ban Mai ngưng điệu thê lương, quay sang trừng mắt với con Hà Mã đó:

- Câm cái gì mà câm! Hạ Anh từng bảo lúc đó Ken bị viêm Amidan!

- Ken không có câm đâu, tớ từng nói chuyện với cậu ta mà! - Tôi nói. - Giọng rất dễ nghe, mỗi tội mở lời ra là cậu chỉ hận hắn nên khép miệng lại. - Tôi bổ sung thêm.

Khiết bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, đập vai tôi:

- Sâu lười, con mèo của Ken tớ đang nuôi nè!

Tôi chớp chớp mắt:

- Mây hả? Ủa sao có thể?

- Tớ cũng không biết nữa, nhưng tớ thấy nó quẩn quanh chỗ dẫn qua khu C, tớ dùng khô mực dụ nó lại ăn, cổ nó có cái vòng có cái chuông đúng không? - Cậu ấy hích mũi nói tiếp. - Nó ở nhà tớ hơn một tháng, được cung phụng như Hoàng thượng, bây giờ y như cục mỡ di động, cậu thấy đừng có hết hồn nha!

Tôi gật đầu, Khiết từng thấy Mây, nhất định không nhìn nhầm. Tôi biết Khiết thầm thích mấy con vật nhỏ xinh, mèo Mây trong tay cậu nhất định sống sướng như tiên rồi. Nếu vậy tôi an tâm rồi, mèo Mây cũng có một cậu chủ đích thực.


Lúc này, chuông điện thoại của Khiết reo lên, Khiết đi về phía cửa sổ nói chuyện, tôi nghe cậu vâng vâng, dạ dạ, không biết là cha hay mẹ đang gọi. Cậu nói chừng mười câu, liền đưa điện thoại cho tôi:

- Mẹ gọi hỏi thăm cậu nè!

Tôi lúng túng giữ lấy điện thoại, hơi mất tự nhiên, nói:

- Con nghe đây mẹ!

Bên đầu dây là giọng một phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Người đã nhận nuôi tôi cách đây 17 năm, người đang hạnh phúc với một gia đình hoàn hảo, bà ấy lúc nào cũng kiêu hãnh trong vùng ánh sáng của mình, hiếm khi quay lại nhìn quá khứ, cũng như là nhìn lại tôi.

- Hạ Anh, mẹ nghe tin con đã tỉnh rồi, mẹ thật mừng quá! - Giọng bên đầu dây nghe rất vui mừng, tôi loáng thoáng nghe giọng một bé trai bên cạnh bà đang hát ca vui vẻ.

- Dạ, con cảm ơn mẹ đã quan tâm! - Tự nhiên tôi không biết nói gì, chỉ máy móc cảm ơn. Tự nhiên tôi nhận ra hai mẹ con tôi nói chuyện khách sáo với nhau thật.

- Từ khi con gặp nạn, mẹ đêm nào cũng cầu xin Chúa che chở cho con! May thay Chúa đã nghe lời cầu xin ấy! - Bà nói bằng giọng xúc động.

Có lẽ là nhờ Chúa thương xót. Nhưng công lao lớn nhất là do Quỷ tộc dùng cả một hiệp ước để cứu tôi. Việc này, chỉ mình tôi là hiểu rõ nhất.

Tôi chỉ vâng dạ máy móc, bà nói thêm vài câu nữa, cũng dần không biết nói gì, sau đó căn dặn:

- Mẹ chuyển tiền vào tài khoản con rồi, con ở một mình bất tiện lắm, hay là dọn về nhà ở chung với Khiết đi con, để Khiết trông chừng con mẹ thấy an tâm hơn! Tiền trong tài khoản rất nhiều, con đừng dè xẻng, ăn uống phải đầy đủ dưỡng chất mới mau khoẻ được!

Tôi lại cảm ơn, lúc bà loay hoay tắt máy, tôi vội giữ lại, vì biết có lẽ sẽ không còn có cơ hội nói chuyện cùng người mẹ nuôi này lần nào nữa:

- Mẹ! Con rất yêu mẹ! Cảm ơn mẹ đã cho con một gia đình ấm áp. Con chưa từng giận mẹ!

Giọng người phụ nữ bên đầu dây bỗng nhiên như vỡ ra, nói rằng:

- Hạ Anh, đứa bé này trưởng thành thật rồi!

Tôi mỉm cười, trước khi cúp máy lại nói khẽ:

- Mẹ hãy sống thật hạnh phúc nhé!

Đêm hôm đó, tự nhiên tôi thấy mình ngủ rất ngon. Dù trong bệnh viện có nồng mùi thuốc sát trùng hay tiếng xe cấp cứu có làm ồn đôi chút nhưng tôi vẫn thấy thật thoải mái. Có lẽ do gút mắc trong lòng đã được gỡ đi nên giấc ngủ cũng bình yên hơn hẳn.

Ở trong bệnh viện ngày ngày đều phải kiểm tra sức khoẻ, tôi chán muốn chết luôn. Nhưng sau khi nhìn mình trong gương, tôi lại chán đời gấp đôi. Đầu của tôi bị cạo trọc lốc, trên đó có mấy đường may dữ tợn, tóc đang mọc chôm chổm dựng dựng ra, hận không thể cạo trọc tiếp cho đỡ chướng mắt.

Ken dường như mất tích khỏi cuộc đời tôi. Mọi thứ rơi vào bế tắc. Tôi dùng thuật thăm dò Tảo Hồi Hồn đang say giấc trong phần máu linh hồn của tôi, nó vẫn đang sinh trưởng tốt. Tôi rất muốn gặp Ken và cho cậu biết tin vui này, nhưng tôi có chút sợ sau khi biết sự thật về cậu. Thôi, vẫn cứ chờ đợi vậy.

Tôi ngồi chờ cái điện thoại tắt nguồn của mình đầy pin rồi mở điện thoại lên kiểm tra. Thông báo trên mạng xã hội đầy tới mức tôi không đọc nổi nên bỏ qua, tin sms thì chỉ có vài tin, trong đó có thông tin về số tiền trong ATM, tôi nhìn số tiền giao dịch được cộng lên tới gần hai trăm triệu, giật mình ném cả điện thoại lên giường.

Ôi bà mẹ nuôi quý tộc của tôi!

Tôi nuốt nước bọt, thầm nghĩ nhiều tiền như vậy tôi không còn sống được bao lâu ở thế giới này, làm sao dùng cho hết!

Xuỳ xuỳ! Ăn nói lú lẫn quá! Tôi chỉ là sắp về Herzlos thôi chứ có phải mắc bệnh hiểm nghèo đâu!

Tiền chữa trị của tôi là do nhà họ Dương lo hết, họ còn trả lại tiền cho Ban Mai lúc chuyển viện sang nơi này nữa. Đối với cha của Khiết, tiền chữa trị này chả bằng hạt muối bỏ biển, so với học phí hàng năm chi cho An Đằng còn không bằng cái móng chân!

Cho nên mẹ nuôi gửi thêm tiền cho tôi vốn để tôi tiêu xài, mấy lời tôi nói làm bà cảm động nên hôm sau tôi lại "bị" gửi thêm năm mươi triệu vào thẻ ngân hàng khác. Cộng thêm tiền bảo hiểm sẽ đền cho tôi, tự nhiên tôi thấy mình phút chốc thành phú bà.

Sau một hai hôm, tôi nghe rằng khoa mắt của bệnh viện này không tệ, ngẫm lại mình cũng đang rảnh, thế là tôi nhờ Ban Mai đẩy mình qua bên đó tư vấn mổ mắt. Bác sĩ đánh giá tình hình của tôi thấy không có vấn đề gì, bèn lên lịch phẫu thuật. Tôi chọn công nghệ tiên tiến nhất, tốn cũng khá nhiều tiền, nhưng mà thấy cũng đáng.

Phẫu thuật còn nhanh hơn tôi nghĩ, tôi chỉ mới nghe thoảng mùi khét nhẹ thì bác sĩ bảo xong rồi. Còn nhanh hơn tôi đi WC nữa!

Tôi mở mắt một lần nữa, cảm thấy không gian rõ ràng đến mức từng hạt bụi rơi rơi bên cửa sổ cũng trông được, xúc động cảm thán thành lời. Nhưng vẫn phải đeo kính bảo vệ giác mạc, cái kính đó còn khó coi hơn cặp kính cũ của tôi nữa.

Do đã phẫu thuật mắt nên tôi tránh xa hết các thiết bị điện tử, chỉ ngoan ngoãn ngồi học bài để bắt kịp chúng bạn, rồi ăn và ngủ. Một tuần vô vị trong bệnh viện cũng trôi qua, tôi được đóng cho cái mộc đỏ xuất viện, mừng rơm rớm nước mắt. Dương Hiểu Khiết luôn càm ràm vì tôi quá cứng đầu, cứ nhất quyết dọn về ngôi nhà gỗ cũ kĩ kia. Tôi thấy mình khoẻ mạnh bình thường, thật ra không cần ai chăm sóc. Ngày xuất viện, Ban Mai tặng cho tôi một bộ tóc giả thật đẹp, tôi đội nó lên đầu cũng bớt tự ti.

- Tớ gửi một bác giúp việc qua nhà chăm cậu nha, để bác lo ăn uống cho cậu!

Tôi liền can Khiết:

- Đừng! Tớ không cần đâu! Gần nhà tớ có chị hàng xóm có con nhỏ nên đi giúp việc theo giờ, để tớ thuê chị ấy tới cũng là giúp chị có tiền nuôi em bé! - Tôi bịa đại một chị hàng xóm nào đó cho ông Rùa đó bớt lôi thôi.

Khiết không yên tâm lắm, nhưng vẫn cho tôi về nhà. Cậu bảo trước đó có cho người dọn dẹp ngôi nhà rồi.

Tôi về nhà, thật ra không có hành lí gì nhiều. Tôi nằm viện chứ có phải đi du lịch đâu!

Đứng tần ngần trước cổng nhà nhìn giàn hoa giấy chết quá nửa, bọn chúng cũng như sinh mệnh thập tử nhất sinh của tôi, khó khăn lắm mới trở về được. Tôi hít một hơi thật sâu. Chưa lần nào tôi rời khỏi ngôi nhà này kể từ năm tôi 14 tuổi lâu đến vậy. Dương Hiểu Khiết đưa tôi về bằng chiếc Audi của cậu. Con phố rất tĩnh lặng, dân cư nơi đây vốn đều là những người đi làm cả ngày, ít bao giờ thấy mặt nhau.

Khiết đưa tôi vào nhà, trong tay cậu có túi đồ cá nhân của tôi. Tôi đội nón len, hai tay bỏ vào túi áo khoác, trở về nhà nhưng trong lòng vẫn cứ mê muội như là mơ.

Lúc đó, Khiết vặn tay cầm của cửa nhà, phát hiện cửa không khóa, cậu nghiêng đầu nhìn tôi, hơi bất ngờ.

- Về rồi đó à? - Trong bếp vang lên tiếng một phụ nữ.

Tôi sững người.

Cô gái đó tầm 30 tuổi, mặc chiếc váy nâu qua gối, còn đang đeo tạp dề, tay để vội chiếc muôi lên bàn ăn, bước ra chào tôi. Tôi nhìn người phụ nữ xa lạ này chăm chăm, có chút kì quặc.


- Ôi Hạ Anh, chị đã hầm sẵn canh cho em đây, sàn nhà mới lau, hai đứa đi cẩn thận nhé!

Tôi cứng họng. Đây là ai?

Dương Hiểu Khiết quay qua nhìn tôi, hỏi:

- Đây là chị giúp việc theo giờ mà cậu liên hệ đó hả?

Hộp số trong đầu tôi nhảy lên, vặn ra một nụ cười có hơi cứng nhắc, đáp lắp bắp:

- À đúng vậy! Là chị ấy đó!

- Trẻ hơn tớ nghĩ nha!

Cô gái đó mỉm cười hiền từ, tiếp tục bận rộn trong bếp và nói vọng ra:

- Vì em bé mới hai tuổi nên chị không dám đi làm xa, chỉ có thế nhận làm việc quanh khu phố để dễ về nhà chăm bé. Hôm qua Hạ Anh gọi cho chị, biết hôm nay em xuất viện nên chị đã đi chợ sớm mua được rau củ rất tươi.

Khiết gật gù, nói vài lời với chị, cũng không ở lâu, cậu bảo rằng có việc gì cần hãy gọi cho cậu. Tôi đẩy vai cậu, nói vài lời rồi tiễn cậu về. Người phụ nữ có vẻ rất biết bổn phận, không nhiều lời, chỉ lặng lẽ trong bếp.

Tôi nhìn chiếc Audi rời khỏi mới vào trong nhà. Từ ngoài cửa nhà nhìn vào bếp, xuyên qua lớp khói nghi ngút của đồ ăn, nhìn gương mặt sạch sẽ đôn hậu của bà chị đó, tôi bối rối đứng ngây người ở giữa nhà, có chút căng thẳng.

Trong phút chốc người phụ nữ biến về dáng hình người thanh niên dỏng cao, vẫn mang chiếc tạp dề màu xám đen trơn màu, cầm muôi vớt bớt bọt trong nồi súp.

- Lúc chia tay vẫn nhìn tôi với ánh mắt quyến luyến, lúc gặp lại thì mang ánh mắt phòng bị như vậy, chắc đã biết không ít chuyện rồi!

Tôi đi lại gần chỗ bếp ăn, nhìn chăm chăm cậu ta, dung mạo vẫn đẹp không tì vết, đôi mắt tím tròn mang theo tia sáng thông minh, dịu dàng, đôi môi hồng nhạt cong nhẹ nét cười. Bông tai nhỏ màu trắng của cậu có ánh sáng nhẹ. Thế nhưng, tôi cảm nhận được có gì đó nguy hiểm toát ra từ cậu, cảm giác đó lạnh lẽo và tàn nhẫn, rất quỷ dị.

- Không phải lúc trước bảo không thể nói chuyện hay sao? - Tôi mở lời, vẫn giữ khoảng cách đủ xa với cậu.

Saito Ken nhún vai, bình thản đáp:

- Bây giờ muốn nói thì nói, còn ai quản nổi tôi chứ.

- Tức là cậu vốn có "người quản", bây giờ thì không? - Tôi hỏi tiếp.

Ken bận rộn nấu ăn, vừa nói:

- Cứ cho là vậy, nhưng giờ người ta không quản nổi tôi nên tôi cũng chẳng muốn nhịn nhục nữa.

Hờ, không phải tự ý hành động mà cậu ta còn có đồng bọn nữa. Saito Ken, cậu quả nhiên đáng sợ hơn vẻ bề ngoài của mình rất nhiều đấy!

Tôi cảm thấy ấm ức vì bị cậu ta dắt mũi lâu như vậy, liền to giọng hung hăng mắng cậu:

- Cậu có liêm sỉ không vậy? Đáng lẽ ra thất bại rồi thì cũng nên rời đi chứ?

Ken ngẩng mặt nhìn tôi, cười khẩy:

- Liêm sỉ là gì? Có ăn được không? Nếu tôi có liêm sỉ từ đầu đã không tiếp cận cô rồi! Mà nè, cô biết chuyện rồi mà không sợ tôi à?

Tôi lùi mấy bước, cẩn thận đề phòng, ngay cả cửa nhà cũng không đóng lại, vì tôi sợ nguy hiểm. Ngược lại, Saito Ken tỏ ra rất bình tĩnh. Cậu dùng muôi múc ra tô thủy tinh một ít súp củ sen trong veo, có thêm táo đỏ và sườn non.

- Chờ nguội một lát là ăn được rồi! - Cậu còn nói thêm. - Tôi không biết nên đi đâu nữa, quanh đi quẩn lại vẫn về chỗ này chờ cô về.

- Về nơi cậu đã đến ấy! Cậu công khai thừa nhận đã hại tôi, giờ còn đứng đây thách thức tôi à?

Ken treo tạp dề lên móc, lạnh lùng nói tiếp:

- Ngồi vào bàn ăn đi. Dạo này tính tình tôi không được tốt, nếu tức giận lại lỡ tay giết cô không chừng.

Trời đất ơi! Cậu ta đang đe dọa tôi kìa!

Cái tên này ban đầu còn tỏ ra đáng yêu dễ dạy, hóa ra là một diễn viên ở tầm xứng đáng nhận tượng vàng Oscar. Saito Ken bây giờ chẳng còn giấu giếm gì nữa, cậu ta cứ công khai dọa dẫm tôi như vậy. Jiro đã bảo là Ken sẽ giết tôi, nhưng đến giờ tôi vẫn mang theo niềm tin là cậu sẽ không làm gì tôi. Nhưng với thái độ này, e là không thể nói chuyện hòa bình nổi.

Tôi tái xanh mặt mày, lo lắng bước lùi lại, muốn co giò chạy ra khỏi nhà. Mình sơ hở quá, sao có thể không nghĩ đến tình huống bản thân sẽ gặp lại Ken với độ nguy hiểm thế này chứ!

Do tôi quá chú tâm tới việc trở về thân xác, lại có ấn tượng tốt với Ken, nên tôi chưa từng nghĩ đến lúc cậu trở mặt như thế này. Bởi vậy Jiro mới tức giận với tôi. Haizz, nếu lần này tôi có bề gì cũng không trách ai được, do bản thân ngu ngốc thôi!

Tôi định phóng ra khỏi nhà với tốc độ nhanh nhất thì Ken đã ngay lập tức tốc biến lên đứng trước ngưỡng cửa chặn lại.

- Tôi nói ngồi vào bàn. - Giọng nói Ken lại vang lên, còn mang theo ý ra lệnh. Trên người Ken tỏa ra một số đường khí đen, trên da thịt ở tay và cổ cũng có những đường tơ đen nho nhỏ hiện lên.

Tôi run rẩy trước sự uy hiếp của cậu ta, tim nảy lên thình thịch, thầm mắng mình ngu xuẩn sao lại chứa chấp cái oan hồn này lâu đến thế. Saito Ken đi ngang qua tôi mà tôi cảm nhận được luồng khí lạnh toát từ cậu khiến da gà tôi nổi lên theo. Cậu đi về bếp đem hai tô súp ra bàn, rồi ngồi về phía đối diện, chống cằm nhìn tôi. Cậu đá mắt một cái với ý kêu tôi ngồi xuống, tôi sợ như cầy sấy, lập cập ngồi vào bàn.

Tôi im lặng nhìn đối phương. Trước kia tôi đơn thuần ôm cậu, nựng cậu như thú cưng, chưa từng thấy Saito Ken đầy vẻ u ám như bây giờ. Hơi lạnh tỏa từ người cậu khiến cho gian nhà không cần điều hòa cũng mát mẻ.

Hu hu! Jiro ơi, cứu giá Jiro ơi!

Ken bị bộ dạng hèn nhát của tôi chọc cười, cậu cười phá lên.

- Cô có trốn ở bất kì đâu trong không gian này, tôi đều sẽ tìm được nếu muốn. Vậy nên trốn cũng chẳng có ích gì!


Tôi ngồi thu lu trên ghế, thầm khóc than. Ken à, tôi đang lo lắng cho cậu, còn mang cả Tảo Hồi Hồn về đây. Cậu lại lật bài thế này, tôi biết đối diện thế nào đây? Quá đáng thật!

Tôi lén đưa mắt nhìn Ken, thấy cậu cười cười, lắc đầu, tay múc một muỗng súp thổi rồi đưa lên miệng húp.

- Cái bộ dạng hổ báo lúc trước vẫn đáng yêu hơn. Ăn đi, đừng nhìn nữa!

Tôi không dám nhúc nhích, ngồi im như pho tượng.

- Tảo Hồi Hồn cần nguồn nuôi dưỡng rất nhiều từ máu linh hồn. Nếu như người nuôi dưỡng chúng không có nguồn sức lực đủ nhiều thì sau khi nó hút hết máu linh hồn sẽ chuyển sang hút hết tinh lực của người nuôi dưỡng. Cái này có ai dặn cô chưa vậy?

Tôi biết chứ, Lão Y sư có nói mà. Ông dặn tôi ăn uống đầy đủ để duy trì ổn định việc sinh trưởng của Tảo Hồi Hồn. Nhưng mà tại sao cậu ta lại biết tôi có Tảo Hồi Hồn cơ chứ?

Ken thấy vẻ trợn mắt bất ngờ của tôi thì đáp:

- Tôi biết sau khi biết mọi chuyện chúng ta không thể nào trở lại như trước kia nữa. Nhưng mà trông thấy thành ý của cô như vậy, tôi cũng không nỡ xuống tay đâu.

- Tại sao cậu biết tôi có Tảo Hồi Hồn?

- Jiro đưa cô về đúng không? Hắn đã chạy tới mặt tôi nhe nanh múa vuốt một hồi, bắt tôi nghe đến ong ong lỗ tai. Còn dọa là đụng tới cô thì gia tộc Sugimoto sẽ ra mặt, thậm chí có thể lập sát trận cấm thuật nguyền rủa cả nhà tôi. Cái tên Hoàng tử đó đanh đá phết! Lúc nào gặp hắn tôi cũng bực mình.

Tôi khẽ phì cười, trong đầu hiện lên vẻ mặt cáu kỉnh của Jiro, dường như còn nghe được cả giọng cậu mắng trong đầu.

- Chịu cười rồi à! - Ken nhoẻn môi. - Yên tâm đi, tôi không làm gì cô đâu.

Tôi nghe cậu nói mới cảm thấy nhẹ nhõm, trút một hơi thở dài, nhìn tô súp tỏa luồng khói mỏng, bắt đầu cảm thấy thèm ăn. Ken vẫn ăn bình thường, tựa như mọi ngày mà hai chúng tôi cùng ngồi bên nhau ăn tối. Cảm giác hôm nay vừa quen thuộc, vừa xa lạ. Bởi vì trong lòng của tôi đã hình thành nên một bức rèm phòng bị, chẳng còn có thế vô tư trước mặt cậu nữa.

- Cậu vì muốn tái sinh mới làm vậy với tôi sao? - Tôi dùng muỗng đảo đảo đồ ăn trong tô, hỏi nhỏ.

Ken hạ mi mắt, mấp máy môi, nhưng không nói gì. Tôi cũng không chờ cậu nói mà muốn nhanh chóng nói ra những điều bức bối trong lòng.

- Cậu chết trẻ như vậy, chắc là còn nhiều điều chưa hoàn thành lắm. Đặc biệt ở vị trí của cậu nữa! Gần đây tôi đã gặp Reo, gặp rất nhiều người trong hoàng tộc Herzlos, tôi cũng biết chuyện ở phía Baridi rồi. Saito Ken à, coi như là trong lúc quẫn trí cậu mới tìm đến tôi để hãm hại. Nhưng suy xét lại, từ đầu tới giờ tôi thấy cậu vẫn nhiều lần bảo vệ cho tôi, kể cả lần tai nạn này cũng vậy. Cho nên, tôi cũng không thể nổi giận với cậu đùng đùng lên được. Hai chúng ta làm huề đi!

Tôi đã hứa bồi thường cho cậu bằng cách đưa cậu tái hồn nhập xác. Trong người tôi đang chứa một phần Tảo Hồi Hồn mấy trăm năm mới có một đóa. Tôi đã nuôi dưỡng nó tiếp tục lớn lên bằng máu linh hồn của mình. Viên đan đó tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt hòa cùng máu linh hồn của tôi, sức mạnh của nó sẽ dần tăng lên. Chờ thêm ít lâu nữa nó sẽ đủ sức giúp cho Ken trở về thân xác như tôi vậy. Có lẽ cái giá đổi lại tôi sẽ không đủ sức mạnh như bao Quỷ tộc khác, nhưng mà tôi cảm thấy không phiền lắm, dù sao tôi đã quen như vậy rồi.

- Chờ một thời gian nữa, khi Tảo Hồi Hồn lớn lên, tôi sẽ mang cậu về cùng tôi.

Ken dừng lại, không ăn nữa, tiếng thở dài như tan ra. Cậu nói nhỏ, giọng nói bất lực lẫn bi thương:

- Có khác gì lại đem bản thân mình ra luyện hóa một lần nữa không? Tại sao lại ngốc đến như vậy chứ? Tôi chẳng có gì để báu đáp cô cả! Tôi còn muốn làm hại cô cơ mà!

Tôi gượng cười, cảm giác có phần mỏi mệt và ấm ức, lại muốn khóc quá. Tôi cố nuốt ngược nước mắt vào trong tim, nói:

- Đừng xúc động đến như vậy, vì tôi mang theo lời đề nghị của phía Quỷ tộc đến đàm phán với cậu!

Ken lập tức buông muỗng xuống, nét mặt liền trở về nghiêm túc. Cậu đứng dậy, đem dọn phần ăn của bản thân, rồi nói với tôi:

- Trước khi nói gì thì ăn một chút đi.

Tôi lẳng lặng ăn. Mấy món cậu nấu đều hợp khẩu vị của tôi hơn cả. Ken ở trong bếp dọn dẹp. Hai chúng tôi đều trầm mặc. Tôi biết lần này tôi sẽ mang tới rất nhiều điều kiện kèm theo để cậu đổi lấy sự sống. Tôi tự biến mình trở thành một giao dịch, để cậu cùng nghĩ rằng chúng tôi đang có thứ thuận mua vừa bán.

Tôi cũng đã biết từ đầu Ken không thật lòng với tôi, còn dùng rất nhiều lời nói dối vụng về đối với tôi. Cậu bảo cần tìm tình yêu chân thành gì chứ! Cậu cần tôi yêu cậu chân thành thì có! Đúng vậy, chẳng hiểu sao tôi lại yêu thích cậu nhỉ? Đi đến bước đường này tôi cũng không hiểu rõ tại sao mình lại dành cho Ken nhiều ưu ái như vậy.

Ken là mẫu người mà tôi thích, từ ngoại hình, đến ưu điểm của cậu đều vừa vặn và mang cho tôi cảm giác an toàn, tựa như là người một nhà. Vì vậy, tôi mới cứ mãi bị ánh mắt tím đó trói lấy, không thoát ra được.

Hạ Anh, mày có thấy mày ngu ngốc không?

Hạ Anh, nhưng mày lại là đứa cố chấp đến mức không thể chịu được!

Hạ Anh, hắn có được bao nhiêu phần thật tâm với mày đâu!

Sao tôi lại gặp phải một người mà bản thân không thể kháng cự được, tình nguyện nhảy vào chảo lửa thế này. Đúng là u mê đến điên người!

Tôi vừa ăn, vừa khóc. Dư vị trong miệng trở nên đắng chát. Ken rất im lặng, cả buổi chỉ dọn dẹp, dọn dẹp. Dọn dẹp xong, cậu còn đi lên tầng trên, tìm một chiếc khăn mặt sạch sẽ đã thấm nước, nâng mặt tôi lên, cẩn trọng lau đi từng giọt một.

- Đừng khóc nữa, sẽ thêm đau lòng. - Cậu nói, dù bàn tay lạnh toát nhưng giọng nói quá đỗi dịu dàng.

Đừng như vậy, tôi không muốn sa vào nguy hiểm mãi như vậy! Cậu cứ như thuốc phiện ấy! Còn tôi thì là kẻ muốn cai!


Bình Luận (0)
Comment