Người Đến Bên Cạnh Tôi

Chương 33

Mấy ngày sau, bãi đậu xe gần cục cảnh sát.

Quan Oánh ngồi ở ghế tài xế, giọng nói hơi trầm: “… Đúng, tôi đã gặp anh ấy, không chịu khổ gì cả, nhưng nhà họ Quan chắc chắn sẽ bắt anh ấy vào tù…. Đây là tội bắt cóc, bắt cóc đấy biết không hả? Các người muốn tôi làm gì đây, không phải tự anh ta ngu xuẩn tự làm khổ mình sao, bây giờ tôi làm gì được chứ!”

“Oánh Oánh, mẹ biết con khó xử, nhưng con biết mà, trước giờ Chí Hoành luôn là một đứa trẻ ngoan, thằng bé cũng rất săn sóc gia đình chúng ta, gây ra tội như bây giờ chỉ là ma xui quỷ khiến, vì muốn giúp con hả giận thôi…. Con xem thử, có thể xin ba mẹ con bỏ qua được không?”

Quan Oánh siết chặt vô lăng: “Bà có biết ba tôi xót Quan Hề bao nhiêu không, Quan Hề chịu khổ như vậy, bà cảm thấy ông ấy có thể bỏ qua cho Phương Chí Hoành dễ dàng sao?”

“Vậy con nói ngọt với Quan Hề chút đi, nếu cô ta không có vấn đề gì, nói không chừng…. Nói không chừng sẽ tha cho Chí Hoành đấy?”

Quan Oánh hơi mất kiểm soát, ở nhà giả vờ hiền thục khôn khéo, bây giờ ở bãi đậu xe không ai biết cô, trong một góc nhỏ ở đây, cô thật sự không muốn kìm nén nữa: “Loại người như Quan Hề có thể tha thứ cho người làm tổn thương mình tùy tiện vậy sao?! Mấy người chẳng biết gì hết, có thể thôi đoán mò đi có được không!”

“Nhưng hai đứa là chị em mà, con và Quan Hề có quan hệ tốt, con bé ấy chắc cũng sẽ không tệ đến như vậy nhỉ —- Oánh Oánh, nhà Chí Hoành chỉ có mình nó, thằng bé cũng vì quan tâm đến con nên mới làm ra chuyện không nên đó, con nghĩ một số cách đi, nếu không ba mẹ thằng bé biết phải làm sao đây.”



Đối phương vẫn đang thao thao bất tuyệt, Quan Oánh không muốn nghe nữa, trực tiếp cúp điện thoại. Cô nhìn bãi đậu xe trống trãi, hung hăng đập vào tay lái.

Cô than khổ với Phương Chí Hoành, nói nhiều câu với ý “cô ở đây khó khăn thế nào, Quan Hề bắt nạt cô ra sao” như vậy, chỉ là vì muốn Phương Chí Hoành cảm thấy mình cất bước gian nan, không dễ dàng gì, muốn anh ta cho cô thêm chút thời gian, không muốn anh ta đến tìm mình, không muốn phải đồng ý về thăm ba mẹ nuôi với anh ta nữa.

Nhưng ai ngờ, những lời nói đó của cô không những không tống anh ta về được, trái lại anh ta còn nảy sinh nhiều ý tưởng ngu xuẩn như vậy.

Thế mà lại nghĩ đến việc bắt cóc Quan Hề?

Chuyện càng nực cười hơn là, bắt cóc thì bắt cóc, anh ta không làm được, không chỉ để Quan Hề sống sót trở về, còn tự đưa mình vào tù….

Sau khi cúp điện thoại thì có tin nhắn gửi đến, cô không xem, tắt điện thoại, ném qua một bên.

Cô tựa lưng ra ghế, đầu óc rối tung, cô nhớ đến Phương Chí Hoành, cũng nghĩ tới nghĩ lui.

Cô trưởng thành trong một gia đình không giàu có, ở tại một thành phố nhỏ bình thường, một cuộc sống bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Vào năm đầu cấp ba, cô học trong một trường học tương đối tốt ở địa phương, có những người giàu có sẽ bỏ qua một số tiền lớn để đưa đứa con có thành tích kém của mình vào trường.

Khi đó bạn ngồi cùng bàn với cô là một người như vậy, cô ta lớn lên trong một gia đình giàu sang. Ngày thường, cô ta mặc rất nhiều quần áo và giày dép hiệu đắt đỏ, dùng những món mỹ phẩm dưỡng da mà tiền sinh hoạt cả năm của cô cũng không mua nổi. Cô biết bạn ngồi cùng bàn xem thường mình, vì các cô là người của hai tầng lớp khác nhau.

Bạn ngồi cùng bàn gọn gàng xinh đẹp, khiến cô không thể theo kịp.

Lúc ấy cô nghĩ, trên thế giới này có rất nhiều thứ cô chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào, dù có thích hay mong muốn bao nhiêu, cả đời cô, có lẽ cũng chẳng thể nào có được.

Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cô cũng sẽ tưởng tượng, nếu không bị ba mẹ nuôi nhận về thì cô có khả năng được sống một cuộc sống như bạn cùng bàn không.

Khi ấy cô chỉ suy nghĩ đôi chút vậy thôi, từ trước nay cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày tưởng tượng của mình trở thành sự thật, cô trở thành nữ chính trong tiểu thuyết kinh điển trên tivi.

Cô tìm được ba mẹ ruột của mình, lập tức có một cuộc sống xa hoa mỹ mãn, trở thành một đại tiểu thư được người khác cung phụng.

Cô rất rất vui vẻ, mình vốn liều mạng cố gắng lắm cũng chỉ có thể sống ấm no, thế mà giờ đây, cô lại có thể ngậm thìa vàng bước đi trên con đường tương lai.

Trước khi quay về Quan gia, cô vẫn luôn hưng phấn. Nhưng khi thật sự được đến Quan gia, khoảnh khắc nhìn thấy Quan Hề, không biết tại sao, cảm giác kích động trong lòng chớp mắt nguội đi.

Lần đầu tiên nhìn thấy Quan Hề, cô lập tức nhớ đến người bạn cùng bàn với mình năm xưa.

Cao cao tại thượng, ngông cuồng tự cao tự đại, thậm chí từ đầu đến chân đều toát nên khí chất kiêu ngạo… Chỉ thoáng nhìn cô thôi mà cô đã cảm thấy mình mãi mãi sẽ không bao giờ có được khí thế như Quan Hề.

Cô nghĩ, hóa ra mình cũng có thể có một cuộc sống như thế, chỉ là trời xui đất khiến, cô đã bỏ lỡ hơn hai mươi năm.

Cô rất ghen tỵ với Quan Hề, sau đó biết được chuyện Quan Hề vốn dĩ không phải là con ruột từ ông bà ngoại, chỉ là sau khi ba mẹ cho rằng cô đã chết thì nhận nuôi cô ta từ cô nhi viện, sự ghen tỵ trong cô trở thành sự thù hận.

Dựa vào đâu mà Quan Hề lại có được tất cả những thứ này chứ?

Sự tự tin của cô ta, cuộc sống của cô ta, thậm chí là người đứng bên cạnh cô ta, vốn nên thuộc về cô, cô ta căn bản chẳng có tư cách gì để cướp của cô cả.

Quan Oánh suy nghĩ muôn điều…. Nhưng quay đầu lại, trước mắt vẫn phải giải quyết vấn đề của Phương Chí Hoành đã.

Quả thật cô rất chán ghét tên Phương Chí Hoành ngu xuẩn kia, nhưng nói cho cùng, cô cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Không nói đến trước kia cô có cảm tình với Phương Chí Hoành, nếu cô không giải quyết chuyện này, về sau người nhà anh ta và cả ba mẹ nuôi của cô, chắc chắn sẽ đến quấy rầy cô không ngừng.

**

Sau khi ý định dọn ra ngoài ở của Quan Hề bị Quan Hưng Hào phản đối, cô ở trong nhà mấy ngày, chỉ là trong những ngày này, cô luôn cố gắng tránh gặp Ngụy Thiệu Mẫn.

Hôm nay, có người gõ cửa phòng cô.

Lúc Quan Hề mở cửa ra và nhìn thấy Quan Oánh thì có hơi bất ngờ, từ sau chuyện của Phương Chí Hoành, cô đã không thể giữ nổi sự bình tĩnh ngoài mặt với cô ta nữa. Cô cho rằng Quan Oánh đã nhìn ra, sẽ không đến trước mặt cô tìm sự không thoải mái.

“Có chuyện gì không.”

Quan Oánh nhìn cô: “Có chuyện, chị muốn nhờ em giúp một chuyện.”

Giúp đỡ? Nhờ cô?

Trong lòng Quan Hề phỉ nhổ, nhưng sắc mặt vẫn lạnh nhạt: “Nói đi, chuyện gì.”

Quan Oánh đứng ngoài cửa phòng cô, dường như đang do dự chần chừ, lúc này mới lên tiếng, nói: “Chị muốn xin em, tha cho Phương Chí Hoành lần này…”

Quan Hề nhíu mày: “Hẳn là chị biết từ lúc tôi nằm viện đến khi xuất viện, chưa từng đụng đến chuyện này, hoàn toàn do ba xử lí, vấn đề này chắc chị nên đi tìm ông ấy mới đúng.”

“Nhưng chị biết, ba sẽ không từ bỏ ý định.”

“Vậy chị cảm thấy, tôi sẽ từ bỏ ý định sao?”

Quan Oánh: “Quan Hề, chị biết chuyện này là lỗi của anh ta, nhưng em cũng không có bị thương tổn gì lớn lắm mà….. Chị biết bây giờ nói những chuyện này với em thì nghe rất hoang đường, nhưng anh ta là bạn lớn lên cùng chị, bên ba mẹ nuôi của chị rất lo lắng cho anh ta, cũng nhờ chị giúp anh ta, họ không muốn anh ta phải ngồi tù hay có tiền án. Chị không còn cách nào nữa, nên mới đến tìm em, em tha thứ một lần có được không….”

Không bị thương tổn?

Thế chuyện cô bị sốt cao suýt đã chết trong rừng nguyên sinh, Giang Tùy Châu bị thương cả người, đến bây giờ trên chân vẫn phải bó thạch cao đều là giả hả.

Quan Hề cảm thấy Phương Chí Hoành rất ngu, đúng là không đến bước giết người, nhưng gã bắt cóc người khác, hại cô và Giang Tùy Châu cũng đã gây ra họa lớn rồi. Cô không dùng bất kì đặc quyền nào để tham gia vào chuyện này, chỉ là đi theo con đường luật pháp chính quy, tại sao nói như thể cô không chết trong vụ này nên rất tự đắc vậy….

Quan Hề nói: “Tôi và Giang Tùy Châu bị thương không quá nghiêm trọng, nên bên kia cũng sẽ có phán quyết dựa trên mức độ làm tổn hại được phân tích ra. Anh ta nên bị trừng phạt thế nào thì chịu trừng phạt thế đó. Muốn xóa án hoàn toàn ư? Ba sẽ không đồng ý.”

“Tại sao lại không thể?” Quan Oánh vội hét lên, “Em đi nói với ba, chắc chắn ba sẽ nghe em.”

Cơn tức giận bỗng bừng lên trong lòng Quan Hề: “Tại sao tôi phải làm như vậy? Bây giờ Giang Tùy Châu vẫn đang ở trong bệnh viện đấy, dựa vào đâu mà tôi phải không truy cứu trách nhiệm của Phương Chí Hoành! Còn nữa, chuyện này cũng liên quan đến toàn bộ nhà họ Quan chúng ta, nếu không truy cứu chuyện này, sau này ai cũng có thể tùy tiện bắt cóc như vậy sao?!”

“Có phải cô cảm thấy tôi là người bảo Phương Chí Hoành làm chuyện này không?” Quan Hề đột nhiên nói.

Đề tài câu chuyện chuyển hướng đột ngột.

Quan Hề hơi sững sốt: “Tôi không nghĩ như vậy.”

Nhưng Quan Oánh không tin, cô ta nhìn Quan Hề, dáng vẻ tuyệt đối không chịu bỏ qua, nói thẳng: “Cô cũng biết cả rồi nhỉ.”

Quan Hề: “Biết cái gì.”

Quan Oánh: “Lúc mấy người ở cùng nhau chắc Phương Chí Hoành đã nói rồi, hơn nữa mấy ngày nay, thái độ và ánh mắt cô nhìn tôi đều nói rõ tất cả. Nếu mấy người biết tôi có tâm tư gì, thế chúng ta cần gì phải ngụy trang nữa.”

Quan Hề biết ý của Quan Oánh, cô ta cảm thấy tên lỗ mãng Phương Chí Hoành đã để lộ tâm tính của mình, nên bây giờ cô ta không giả vờ ngây ngô nữa. Nhưng cô ta đã đoán sai rồi, thật ra tên lỗ mãng kia không hề tiết lộ điều gì, cô chỉ đoán mò ra thôi.

Song bây giờ thấy được phản ứng này của Quan Oánh, suy đoán trong lòng cô đã được chứng thực. Mấy lời “cô ta rất thích cô” gì gì đó mà Quan Oánh từng nói đều là giả, giữa các cô không hề hòa bình, đến nay, tâm tư hai người đều khác biệt, đều không xem đối phương là chị em.

Quan Hề cười: “Thật ra thì ngay từ đầu chị đã ghét tôi rồi, đúng không.”

Có lẽ gần đây đã đè nén quá lâu, cũng có lẽ biết Quan Hề sẽ không bỏ qua cho Phương Chí Hoành. Quan Oánh vừa nghe câu hỏi này, đâm lao thì phải theo lao, chất vấn: “Vậy cô cảm thấy tôi thích cô sao?!”

Quan Hề: “Tôi không nghĩ chị sẽ thích tôi —-“

“Cô chiếm vị trí của tôi, hưởng thứ tôi nên có, những gì cô có vốn phải là của tôi…. Nhưng thế nào đây? Tôi trở lại rồi! Mà những thứ này không trở về vị trí cũ được là vì cô, ba tôi vẫn cưng chiều cô, những anh em trong nhà đều theo phe cô! Cô nói sao tôi có thể thích cô đây? Nếu đổi lại là cô, cô có tiếp nhận được chuyện này không?!”

Quan Oánh đột nhiên bùng nổ khiến Quan Hề ngây người, hai ngày nay, trong lòng cô đã biết sự ngoan hiền của Quan Oánh chỉ là giả vờ, biết thì biết, đến khi thật sự chứng kiến vẫn sẽ kinh ngạc trước sự tương phản đó.

Hơn nữa bình thường cô sẽ không để người khác chỉ tay nói chuyện như vậy, trước nay cô rất ích kỉ, rất mặt dày, nhất định sẽ nói lại. Nhưng vào giờ phút này, cô nhìn khuôn mặt đỏ bừng và biểu cảm hung dữ của Quan Oánh, làm cách nào cũng không mở miệng được.

“Cũng vì tôi nên cô mới được xuất hiện trong cái nhà này.” Quan Oánh đi lên phía trước, bước vào phòng cô, “Nên Quan Hề à, trong lòng cô chẳng lẽ không phải nên cảm kích tôi sao, cô hẳn phải cảm ơn tôi đấy, nếu không có tôi, không biết hiện tại cô đang ở đâu cơ đấy. Vì vậy cô bắt buộc phải giúp tôi lần này, cô —-“

Không đợi cô ta nói xong, Quan Hề bất ngờ đưa tay. Tay cô đè ở cửa, chặn đường đi của cô ta.

“Cút ra ngoài.”

Vì tôi nên cô mới xuất hiện ở cái nhà này.

Hẳn là cô nên cảm ơn tôi.

Không có tôi thì không biết hiện tại cô đang ở đâu cơ đấy.

Từng câu đều đâm vào Quan Hề —- Đồ gì? Thứ gì? Cô được bố thí phải không?! Tôi cảm ơn con mẹ nhà cô!

Quan Oánh: “Quan Hề —-“

“Tôi bảo chị cút ra ngoài cho tôi! Ngay lập tức!”

“Hề Hề, con đang nói gì vậy!” Đột nhiên, giọng nói kinh ngạc của Ngụy Thiệu Mẫn vang lên ở cuối hành lang.

Quan Hề nhìn sang, chỉ thấy Ngụy Thiệu Mẫn nghe tiếng nên vội vã đi tới.

“Con bảo chị ta rời khỏi phòng của mình thôi.” Quan Hề cắn răng nói.

Quan Oánh quay đầu nhìn về phía Ngụy Thiệu Mẫn: “Mẹ, con chỉ muốn em ấy nói với ba một tiếng giúp con thôi, chuyện của Phương Chí Hoành….”

“Con đừng xía vào chuyện này, không phải đã nói với con rồi sao.” Sau khi Ngụy Thiệu Mẫn nói xong thì nhìn về phía Quan Hề, “Nhưng còn Hề Hề, bất kể là thế nào đi chăng nữa thì con cũng không thể nói chuyện như vậy với chị mình được, cái gì mà cút ra ngoài? Đây là nhà của con bé, sao con có thể nói như vậy.”

Quan Hề nhìn Ngụy Thụy Mẫn sắp nổi giận, muốn phản bác giải thích, muốn nói vừa rồi Quan Oánh cũng nói những lời khó nghe, nên cô mới không vui. Nhưng sau khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, cô phát hiện mình nói ra thì cũng không có ý nghĩa gì.

Người trước mắt cô, sẽ không bao giờ đứng về phía cô.

“Tôi biết, chị ta không thể cút đi cũng không nên cút đi đúng không.” Quan Hề cười gằn, “Người nên cút đi phải là tôi.”

“Hề….”

Quan Hề lạnh lùng nói: “Tôi muốn đi, tôi đã không muốn ở lại đây từ lâu rồi!”

**

Quan Hề không biết cuối cùng mình đã đóng chặt cửa phòng thế nào, chỉ biết sau khi đóng cửa lại, cô đã điên cuồng thu dọn đồ đạc, một người trước nay đi du lịch luôn phải mang theo ba vali hành lí, thế mà lúc này chỉ cần một chiếc vali, đóng lại rồi đi ngay lập tức.

Thời điểm cô mở cửa thì không có ai đứng bên ngoài phòng cô cả, cô trực tiếp xuống nhà để xe, lái xe, lao vun vút ra khỏi căn nhà này.

Cô không cảm thấy muốn khóc hay xúc động chút nào, tựa như trong lòng cô đã âm thầm tập qua rất nhiều lần, trực tiếp chuyển ra khỏi căn nhà đó, không chán ghét ai, cũng không ai ghét mình, lại càng không khiến Quan Hưng Hào không phải khó xử nữa.

Thậm chí khi người khác biết cô dọn ra ngoài, có thể họ sẽ có những ý nghĩ kì quái, cảm thấy chắc là cô bị Quan gia ra rìa, vậy thì thế nào? Suy nghĩ này vốn cũng không sai, cô không muốn tranh giành, không muốn cướp đoạt!

Không có những thứ kia chẳng lẽ cô không thể sống sao?!

Brừm brừm —–

Điện thoại đột nhiên rung lên, Quan Hề dừng xe lại bên đường, nhìn màn hình di động.

Là Giang Tùy Châu gọi điện thoại cho cô.

Quan Hề nhìn chăm chú, không biết tại sao, trong lúc này cô bất chợt cảm thấy rất tủi thân. Nhưng khi nghe điện thoại, nghe thấy Giang Tùy Châu nhẹ nhàng lạnh lùng nói ra hai chữ “ở đâu vậy”, sự tủi thân đột ngột bị cô chặn đứng trong cổ họng.

Cô có thể nói cho tất cả mọi người biết cô dọn ra ngoài, cũng có thể cho họ biết cô không có ý định tranh đoạt, duy chỉ có Giang Tùy Châu là cô không muốn nói ra.

Bởi vì điều đó có nghĩa là…. Nghĩa là cô muốn từ bỏ.

Hai người đã nói với nhau, cô sẽ cố gắng giữ vị trí tốt trong Quan gia, anh cũng sẽ giúp đỡ cô, tương lai giúp đỡ đôi bên cùng có lợi. Nhưng bây giờ cô sợ hãi, cô muốn từ bỏ rồi…. Như vậy thì đối với Giang Tùy Châu mà nói, cô đã không còn bất kì ý nghĩa gì nữa.

Nếu anh biết thì thế nào? Có lẽ sẽ muốn chia tay nhỉ?

Thời điểm nghĩ như vậy, trong lòng Quan Hề thấp thoáng có chút mong đợi điều gì đó, nhưng lại không dám mong đợi.

“Quan Hề?” Giang Tùy Châu không nghe cô trả lời, lại gọi tên cô.

Quan Hề cầm điện thoại, giọng rất trầm: “Em đây.”

“Vừa rồi sao em không nói gì.”

“Em…. Em mệt, vừa nãy hơi mơ màng, hơi buồn ngủ.”

Giang Tùy Châu ừ một tiếng: “Ngày mai anh xuất viện rồi, có thể về nhà.”

“Không phải chân anh chưa tháo thạch cao sao.”

“Có thể dưỡng thương ở nhà, ngày mai em đến nhé?”

Quan Hề siết chặt tay đang cầm điện thoại, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện tối nay, cũng không muốn phải đối mặt với phản ứng và sự quyết định của Giang Tùy Châu ngay lúc này: “Gần đây em bận chuyện của công ty, đợi rảnh rồi nói sau.”
Bình Luận (0)
Comment