Người Dấu Yêu

Chương 862

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 862 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 862BẮT ĐẦU ĐIỀU TRỊ, ĐÔI MẮT ĐAU ĐỚN KHÓ CHỊU NỔI!
Bệnh của Thương Lục có sẵn từ lúc mới sinh ra, nghe rất kì bí.


Anh ta đã ba mươi mốt tuổi rồi, mà vẫn còn là trai tân.


Tất cả đều nhờ vào cái bệnh quỷ quái này.


Dao sắc không gọt được chuôi. Anh ta có thể chữa hết tất cả bệnh nan y, nhưng lại không thể chữa bệnh cho mình.


Thời trẻ nông nổi, không phải anh ta chưa từng đi tìm kích thích.


Lần nghiêm trọng nhất, anh ta nôn suốt một đêm, nằm liệt giường ba ngày.


Từ đó về sau, anh ta không dám làm liều nữa.


Anh ta không có mẹ, tất cả người giúp việc trong nhà đều là nam giới. Lần đầu tiên anh ta biết mình mắc bệnh này là vào năm anh ta mười ba tuổi.


Thương Lục đắng lòng, nhưng lại không thể làm gì được.


Không khám bệnh cho phụ nữ không phải là một nguyên tắc. Nói đúng hơn là một căn bệnh vô phương cứu chữa.


Hai mươi phút sau, Thương Lục xách thùng rác ném ra ngoài cửa phòng nghỉ, rồi mở cửa sổ ra cho bay mùi.


Thật ra suốt ngày nay anh ta chưa ăn gì, phần lớn chỉ nôn ra nước chua trong dạ dày.


Lúc này, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời kia dính đầy mồ hôi, mặt mày toát ra vẻ suy sụp khiến anh ta càng có vẻ lẳng lơ.


Liên Trinh dời tầm mắt khỏi khuôn mặt anh ta, cảm thấy người đàn ông này quá gợi cảm.


May là dạo này thị lực của Tiểu Thập Thất không tốt, nếu không… cậu tư Tần phải cần đề cao cảnh giác rồi.


Thương Lục lau mặt, nhìn về phía Tần Bách Duật, cất giọng nói cực kì khàn: “Là mạch Hoạt(*).”


(*) Mạch Hoạt: loại mạch đi như hòn bi lăn tròn trơn tru dưới ngón tay, thường có ở phụ nữ mang thai.


Một câu nói, suýt nữa làm cho Nghiên Thời Thất tim đập như trống chầu.


Anh ta có thể bắt ra mạch Hoạt, vậy có phải là… đứa nhỏ vẫn đang phát triển hay không?


***


Đêm đó, Nghiên Thời Thất bị đưa vào phòng vô trùng. Thương Lục không thèm ăn cơm, thay đồ vô khuẩn, mang theo thuốc bắc dùng cho đợt điều trị đầu tiên và kim châm cứu đi vào phòng vô trùng.


Khoảng hai tiếng sau, anh ta vẫn chưa đi ra.


Trong phòng vô trùng trong suốt, Thương Lục đeo găng tay y tế, chuyên chú châm cứu và tra thuốc lên mắt Nghiên Thời Thất.


Quá trình chữa mắt vốn phức tạp, đặc biệt còn phải để ý tới đứa nhỏ trong bụng. Bởi vậy, anh ta bốc thuốc cực kì cẩn thận, không thể quá bổ, cũng không thể quá mạnh.


Nói theo lời anh ta, bắt đầu từ tối nay, ngày nào Nghiên Thời Thất cũng phải nằm thẳng trên giường bệnh suốt bốn tiếng đồng hồ, ngày nào cũng phải đổi vị trí huyệt châm cứu để bổ trợ cho sự hấp thu thuốc.


Đây là một “lộ trình” cực kì vất vả. Nhưng đối với Nghiên Thời Thất mà nói, cô lại tìm được niềm vui trong nỗi khổ, đồng thời kiên cường đón nhận tất cả.


Vì con, tất cả đều đáng giá!


Chẳng qua là cho tới bây giờ, cô chưa từng nói cho bất cứ người nào biết rằng, điều trị bằng cách phối hợp thuốc và châm cứu làm cho đôi mắt của cô đau đớn khó lòng chịu nổi.


Thế mà mỗi lần trị liệu, cô đều thản nhiên nằm trên giường, thậm chí thỉnh thoảng còn lắc lư ngón chân, trông có vẻ thích thú hưởng thụ.


Nhưng cũng chỉ có bản thân cô biết là mình đau đớn thấu xương.


Hai giờ khuya, Thương Lục vội tới lấy kim châm cứu.


Khi lại gần Nghiên Thời Thất, cơ thể anh ta có vẻ khó chịu ra mặt.


Lúc châm cứu không thể đeo găng tay, cũng may lúc lấy kim châm ra không cần chạm vào cô.


Khi Thương Lục lấy cây kim đầu tiên trên huyệt Thái Dương của cô ra, cô chớp đôi mắt đang quấn băng vải, cất giọng khàn khàn yếu ớt: “Đừng nói cho anh ấy biết…”


Cô biết Thương Lục có thể hiểu được ý của cô.


Cơn đau ở mắt khiến cho cả người cô ướt đẫm mồ hôi.


Bốn tiếng nhịn đau, ngoại trừ cắn răng chịu đựng thì không còn cách nào khác.


Động tác rút kim châm của Thương Lục khựng lại, mắt ánh lên vẻ khen ngợi, anh ta hỏi, “Sợ cậu ta lo lắng sao?”


Anh ta không có kinh nghiệm tiếp xúc với phụ nữ. Bởi vậy, cảm quan với Nghiên Thời Thất vẫn còn dừng lại trong ấn tượng lần đầu gặp gỡ.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lúc này, nghe được lời nhờ vả của cô, Thương Lục có chút nể phục.


“Ừ, đừng nói với anh ấy, cảm ơn.”


Thương Lục nhếch môi, khóe mắt liếc sang Tần Bách Duật đang mặc đồ vô khuẩn đứng trong phòng vô trùng.


Anh ở đây, chỉ là cô không biết mà thôi.


Tần Bách Duật đứng chắp tay sau lưng, nỗi xót xa ngập tràn trong đáy mắt.
Bình Luận (0)
Comment