Người Dấu Yêu

Chương 841

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 841 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 841KỶ TỐ TÂN, NÓI XEM CÔ ĐÃ LÀM NHỮNG GÌ!
Nghe Tống Kỳ Ngự hỏi, Nghiên Thời Thất hít sâu một hơi, “Dù sao cũng là ngoài ý muốn, đâu ai muốn chuyện này xảy ra.”


Tống Kỳ Ngự nheo mắt lại: “Vậy với sự cố ‘ngoài ý muốn’ lần này, ông Tần có điều tra không?”


Nghe anh ta chủ động đề cập đến chuyện này, Nghiên Thời Thất cảm thấy rất kì lạ.


Cô không ngớ ngẩn đến mức trả lời thật, chỉ mập mờ nói, “Có lẽ.”


Tống Kỳ Ngự dời mắt khỏi cổ tay áo của mình nhìn sang cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, môi mấp máy chần chừ muốn nói lại thôi.


Nghiên Thời Thất nhận ra được, chớp mắt hỏi, “Thầy Tống muốn nói gì sao?”


Anh ta lặng lẽ hòa nhã lắc đầu: “Không có gì, cô chú ý nghỉ ngơi đi. Khoảng thời gian này tôi vẫn ở Lệ Thành, nếu cô cần giúp gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Chiều nay còn có việc, tôi đi trước đây.”


Anh ta nói xong liền đứng lên gật đầu chào Ôn Tranh, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.


Tống Kỳ Ngự đi rất gấp, cũng không hề nhớ tới Nghiên Thời Dương.


Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh đưa mắt nhìn nhau, hai người đều thấy rất quái dị.


Vừa rồi rõ ràng Tống Kỳ Ngự muốn nói gì đó, nhưng lời đã lên đến miệng còn nén xuống.


Hai chị em không không khỏi suy diễn sâu xa, Nghiên Thời Dương đứng cạnh mơ hồ không rõ đã xảy ra chuyện gì.


***


Bãi đỗ xe dưới tầng.


Sau khi Tống Kỳ Ngự lên xe, vẻ mặt lập tức trầm xuống.


Anh ta lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.


“A lô, cậu chủ!”


“Đưa Kỷ Tố Tân đến tiệm trà nghệ Ngự Hợp gặp tôi.” Anh ta lạnh lùng quăng một câu rồi cúp máy.


Quỷ tha ma bắt, dám động đến người không nên động, gan của cô to quá rồi.


Nửa tiếng sau, tại tiệm trà nghệ Ngự Hợp.


Bên trong phòng thiền, Tống Kỳ Ngự ngồi trước chiếc bàn trà bằng gỗ, nghiêng người dựa vào thành ghế, ánh mắt tăm tối sắc bén nhìn chòng chọc Kỷ Tố Tân.


Hôm nay Kỷ Tố Tân không trang điểm ăn mặc cầu kì, nhìn qua chỉ như một người qua đường bình thường.


Cô ta mặc áo lông vũ màu trắng phối với quần jeans đen, chỉ có cảm giác trong sáng cô ta mang tới là không giảm chút nào.


Tống Kỳ Ngự không nói không rằng nhìn chằm chằm Kỷ Tố Tân, trong phòng trà tràn ngập không khí nặng nề bức bối khiến Kỷ Tố Tân hoảng sợ. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com


“Tổng Giám đốc Tống…”


Kỷ Tố Tân mím môi, mãi lâu sau mới lúng túng thốt ra một câu không hoàn chỉnh.


Cô ta rất sợ người đàn ông trước mặt này, sợ vô cùng. Đặc biệt là khi anh ta dùng ánh mắt kia chĩa vào người, hệt như một con rắn độc đang thè lưỡi ra, sẵn dàng đưa cô ta vào chỗ chết bất cứ lúc nào.


Kỷ Tố Tân không dám khinh thường, chỉ có thể run rẩy phá vỡ sự yên lặng.


Tống Kỳ Ngự lười biếng khép hờ mắt, áo sơ mi xắn tới khuỷu tay. Anh ta đưa tay day trán mình, cất giọng nói trầm lạnh, “Nói tôi nghe, cô đã làm những gì?”


Kỷ Tố Tân nheo mắt, trong lòng luống cuống.


Cô ta đảo mắt liên tục, giả vờ bình tĩnh hỏi lại, “Tổng Giám đốc Tống, ý của anh là gì?”


“Kỷ Tố Tân…” Tống Kỳ Ngự chậm rãi nhay tên cô ta, “Cô biết là tôi không được kiên nhẫn lắm đâu.”


Chỉ một câu nói đã gần như phá vỡ tuyến phòng ngự cô ta vất vả dựng lên.


Kỷ Tố Tân không chấp nhận thất bại. Cô ta chỉ mới bắt đầu làm chuyện mình muốn làm thôi, sao có thể nói dừng là dừng được?!


“Tôi thật sự không hiểu…”


“Choang…”


Lời nói dối mới thốt ra một nửa, Tống Kỳ Ngự đã ném thẳng ấm trà trên bàn xuống trước mặt cô ta.


Mắt anh ta rực lửa giận, cười khẩy châm chọc: “Có phải cô cảm thấy mình có thể giấu giếm bưng bít những chuyện đã làm để qua mặt tất cả mọi người không?”


Kỷ Tố Tân nơm nớp lo bị lộ tẩy, chỉ có thể cúi gằm xuống, che giấu sự bất an lo lắng của mình.


Tống Kỳ Ngự đứng lên khỏi chiếc ghế bành, bước chân nặng nề đi vòng qua bàn trà, đứng trước mặt cô ta.


Anh ta đưa tay siết cằm Kỷ Tố Tân.


Bàn tay mạnh mẽ bóp chặt, khiến Kỷ Tố Tân đau đến mức nước mắt tràn ra khóe mi.
Bình Luận (0)
Comment