Người Dấu Yêu

Chương 693

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 693 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 693ÔNG NGOẠI, CHÁU MUỐN XIN MỘT ĐIỀU!
Ôn Tranh lặng lẽ lắc đầu đáp lại, thái độ kiên quyết.


Đoan Mộc Lam Nhã đờ đẫn một lúc lâu. Cho đến khi có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, bà mới hoảng hốt quay đầu lại.


Ông cụ Đoan Mộc Ngạc đang đứng ngoài cửa phòng khách,


Đoan Mộc Lam Nhã chậm rãi đứng dậy, cụp mắt xuống gọi: “Ba…”


Ông cụ Đoan Mộc Ngạc hừ một tiếng, chống gậy chậm rãi bước tới. Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh cũng đứng dậy nhường chỗ cho ông, “Ông ngoại.”


“Ừ, ngồi xuống hết đi. Ông vừa nghe nói các cháu ở đây nên đến xem thử. Nói chuyện đến đâu rồi?” Sau khi ngồi xuống, Đoan Mộc Ngạc chống quải trượng bằng hai tay, ánh mắt lại không chút thiên vị nhìn về phía Đoan Mộc Lam Nhã.


Đôi mắt sáng ngời tinh anh của ông cụ để lộ ra vài phần bất mãn và thất vọng. Thấy bà lại lau khóe mắt, ông cụ liền cầm quải trượng gõ xuống đất một cái, “Lam Nhã, con xem con bây giờ đi, trông còn ra thể thống gì hả?”


Đoan Mộc Lam Nhã cúi đầu, mím chặt môi, không lên tiếng.


Hình ảnh này làm cho Đoan Mộc Ngạc không khỏi lắc đầu thở dài, “Đúng là gia môn bất hạnh mà. Con cháu gia tộc Đoan Mộc ta mà lại chỉ biết khóc sướt mướt. Lam Nhã, nhiều năm qua con gả vào nhà họ Ôn, có phải con đã quên luôn dòng máu chảy trong người mình rồi không?”


“Ba, con không quên, con chỉ là…”


“Con không cần giải thích!” Đoan Mộc Ngạc cứng rắn cắt ngang lời con gái, “Văn vở nhà họ Ôn thế nào, ba biết rõ hơn con. Ngoại trừ suốt ngày treo nhân nghĩa đạo đức lên miệng thì tên hủ nho Ôn Sùng Lễ kia còn làm được cái gì? Còn con nữa, bỏ bê con gái của mình, lại đi nghe lời nói từ một phía, nuôi sói mắt trắng bên cạnh, còn dung túng nó, chiều chuộng nó. Mặt mũi gia tộc Đoan Mộc ta, thật sự là bị con làm mất hết rồi.”


Không thể không nói, lời răn dạy của ông cụ Đoan Mộc Ngạc không có chút kiêng dè nể nang.


Sắc mặt Đoan Mộc Lam Nhã trắng bệch, không dám cãi lại một câu.


Trong lòng bà tràn ngập chua xót, lại không biết nên trả lời như thế nào.


Bà từng là trưởng nữ, là tiểu thư duy nhất của gia tộc Đoan Mộc, cũng là bảo vật trong tay gia tộc. Sở dĩ bà được gả cho Ôn Tĩnh Hoằng, là vì bà thích gia phong thư hương nho nhã của nhà họ Ôn.


Cá tính của bà mềm dẻo, không thích quân trang từ nhỏ, cũng không thích thái độ xử thế vô cùng mạnh mẽ của gia tộc Đoan Mộc.


Nhưng chuyện đến nước này, bà lại cực kì hận tính cách thiếu quyết đoán của mình.


Nói xong một tràng những câu nói sắc như dao, ông cụ Đoan Mộc Ngạc thở ra nặng nề. Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Đoan Mộc Lam Nhã, ông lại không khỏi xót xa, “Con đấy, lần này thật sự là sai hoàn toàn rồi!”


“Ba, con biết con sai rồi, mà nhà họ Ôn cũng đã biết lỗi. Ba có thể giúp con khuyên hai đứa nhỏ, để cho hai đứa… tha thứ cho nhà con một lần, được không?”


Đoan Mộc Lam Nhã bất lực trước sự lạnh nhạt và xa cách của hai chị em. Rất nhiều chuyện không thể làm lại từ đầu, nhưng chỉ còn có cơ hội thì bà nhất định sẽ không chần chừ nữa.


Đoan Mộc Ngạc liếc nhìn con gái, một lát sau mới nhìn sang Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh ngồi bên cạnh. Ông cụ không còn vẻ nghiêm khắc nữa, nét mặt hiện lên vẻ hiền từ, “Hai nhóc con, ông ngoại biết trong lòng các cháu còn oán giận, nhưng tục ngữ có câu, một giọt máu đào hơn ao nước lã.”


“Ông ngoại sẽ không ép buộc các cháu. Nhưng ông vẫn mong hai đứa nể mặt ông, có thể buông bỏ những chuyện không vui trong lòng. Suy cho cùng, nó vẫn là mẹ của các cháu, dù có nhiều sai trái hơn đi nữa thì cũng không đến nỗi không được cho thêm một cơ hội!”


Ôn Tranh lặng lẽ nhìn Đoan Mộc Ngạc. Đây là ông ngoại yêu thương cô từ nhỏ, lời tâm sự đầy thành ý sâu xa của ông làm cho cô khó có thể từ chối.


Cô há miệng ra, mất một lúc lâu mới khó nhọc gật đầu đồng ý.


Còn Nghiên Thời Thất vẫn im lặng ngồi bên cạnh nãy giờ, lại lên tiếng nói một câu đi thẳng vào vấn đề: “Ông ngoại, ngay từ đầu, bọn cháu chưa từng oán hận điều gì, chẳng qua cháu cảm thấy không công bằng với Tranh Tranh mà thôi. Nếu đã nói đến mức này rồi, thì cháu có thể xin ông một điều hay không?”


Đoan Mộc Ngạc nghiêm nghị gật đầu, “Cháu nói đi, chỉ cần ông ngoại có thể làm được, thì nhất định sẽ đồng ý với cháu.”
Nguồn : ngontinh hay.com
Nghiên Thời Thất nở nụ cười có vài phần nghịch ngợm, “Thật ra thì không cần ông ngoại giúp đâu. Cháu chỉ hi vọng rằng, mặc kệ sau này Ôn Tri Diên có ra sao, hoặc gặp phải bất cứ biến cố nào, thì nhà họ Ôn… có thể đừng xen vào hay không?”
Bình Luận (0)
Comment