Người Dấu Yêu

Chương 674

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 674 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 674KHÔNG THỂ GỌI NỔI TIẾNG BÀ NGOẠI NÀY!
Biệt thự ba tầng rất rộng, họ có bốn người, mỗi đôi một gian là đủ.


Ôn Tranh nghĩ như vậy, lại không hề chú ý cách nghĩ của mình có gì bất ổn.


Nghe vậy, TrịnhTrung Hòa mỉm cười, phất tay, “Như vậy không được. Ông cụ đã sắp xếp xong từ lâu, căn biệt thự này là của cô Xu Tranh, căn bên cạnh đang sửa chữa dành cho cô Thời Thất.”


“Ông cụ đã nói rồi, hai căn này thuộc quyền sử dụng của các cô, không ai được trái ý. Hai cô chủ cứ nghe theo sự sắp xếp này là được.”


“Mọi người đi đường vất vả, lát nữa tôi sẽ sai nhà bếp đưa vài món ăn đơn giản, lót dạ trước. Nếu có căn dặn khác thì hai cô cứ bấm chuông trong phòng là được.”


Nghiên Thời Thất đứng cạnh im lặng hồi lâu dõi mắt nhìn về phía căn biệt thự kiểu Tây đang sửa chữa kia, trong lòng thật ấm áp.


Đây là cách sắp xếp độc đoán của ông ngoại, nhưng lại chan chứa lòng quan tâm sâu sắc.


Trịnh Trung Hòa rời đi, Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất nhìn nhau, mỉm cười, “Đi thôi, vào trong xem.”


Tầm mắt của hai quý ông luôn làm nền phía sau giao nhau, không lâu sau họ cũng rảo bước cùng vào theo.


Phong cách trang trí bên trong của căn nhà rộng lớn này rất mới mẻ, vừa có thiết kế nhà ở mang cảm giác hiện đại, cũng có không khí ấm áp của cuộc sống.


Phòng khách đón ánh nắng, những tia sáng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ. Hôm nay Đế Kinh trời quang không mây, là thời tiết đẹp hiếm có.


Ôn Tranh kéo Nghiên Thời Thất vào biệt thự, đi một vòng quanh phòng khách rồi mới ngồi lên xô pha bọc da.


Trong phòng rất ấm, không giống cách sưởi bằng khí gas như ở Lệ Thành, Đế Kinh phương bắc lại dùng phương thức trao đổi địa nhiệt. Nhiệt độ khô ráo phả vào mặt, lập tức xua tan khí lạnh trên quần áo.


Lúc này, Tần Bách Duật ung dung bước vào trong phòng khách đối diện với cầu thang. Anh đứng trên bậc thềm, dang rộng tay với Nghiên Thời Thất, dịu dàng gọi, “Tiểu Thất, đến đây.”


Nghiên Thời Thất nhìn bóng dáng ngược sáng của anh, lồng ngực như bị bỏng, đứng dậy đi đến chẳng hề suy nghĩ.


Ôn Tranh chớp mắt sau lưng cô, “Mọi người làm gì thế…”


“Tranh Tranh, em cũng tới đây.” Lôi Duệ Tu bình tĩnh mở miệng ngắt lời cô.


Ôn Tranh ngẩng đầu thì trông thấy Lôi Duệ Tu đang đứng cạnh hành lang bên phải phòng khách, cũng vươn tay ra với cô.


Hai người này…


Ôn Tranh cau mày đứng dậy, lúc bước tới trước mặt Lôi Duệ Tu thì lập tức đánh lên lòng bàn tay anh, giọng điệu thờ ơ: “Chuyện gì?”


Lôi Duệ Tu không đáp, chỉ liếc cô một cái, nắm cổ tay cô rồi dắt cô đi về phía phòng ngủ cuối hành lang.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trên thang lầu, Nghiên Thời Thất nắm lòng bàn tay của chồng, gãi anh một cái, mỉm cười hỏi: “Hai anh bàn bạc từ bao giờ thế?”


Cô trông thấy mỗi tầng có một phòng ngủ chính, mà anh Tư đưa cô lên tầng hai, phân công rất rõ ràng.


“Vừa xong!” Anh nghiêng đầu nhìn cô, bổ sung: “Lúc hai bọn anh bị làm lơ!”


À!


Nghiên Thời Thất mím môi cười thầm, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay anh, “Đâu có làm lơ các anh. Ban nãy luôn nghe Dung… nói chuyện, em không thể nói chuyện với anh được, như vậy không lễ phép.”


Cô cả cười mà giải thích, nhưng lúc nhắc đến Dung Uẩn lại ngắt quãng một cách kì lạ.


Quả thật không biết nên xưng hô với bà ấy ra sao.


Gọi là bác Dung thì vai vế có vẻ không đúng.


Gọi là bà Dung thì nghe mất tự nhiên.


Nhưng… Trong lòng cô và Ôn Tranh đều rõ, họ không thể thốt lên nổi hai tiếng bà ngoại này.


Đầu tiên là danh không chính, ngôn không thuận, thứ hai là ban nãy rõ ràng Dung Uẩn đe nẹt hai cô.


Dù trông bà ta có vẻ thân thiện và hòa nhã tiếp đón họ nhưng trong ngoài lời nói đều nhấn mạnh địa vị của chủ và khách.


Nhất là trước khi họ đi, bà ta còn cố ý cường điệu là ngồi cả buổi sáng, rõ ràng có ý ám chỉ.


Tóm lại, ngày đầu tiên đến nhà Đoan Mộc, Nghiên Thời Thất cảm thấy không thoải mái vì sự có mặt của Dung Uẩn.
Bình Luận (0)
Comment