Người Dấu Yêu

Chương 665

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 665 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 665CÓ PHẢI EM QUẤY RẦY ANH CHỊ RỒI KHÔNG?
Lệ Thành.


Sau khi rời khỏi Vịnh Lâm Hồ, Kiều Mục định lái xe chạy thẳng đến sân bay.


Anh ta không chỉ nói suông, mà thật sự có ý định đi nước ngoài một chuyến, dù chỉ để nhìn cô một cái thôi cũng được.


Thế là trên đường đi, anh ta gọi điện thoại về nhà họ Kiều, yêu cầu đường bay thẳng đến LA ngay trong đêm.


Điện thoại kết nối, anh ta vừa mới nói ra yêu cầu của mình thì ông quản gia nhà họ Kiều liền im lặng trong chốc lát, sau đó cất tiếng với giọng mệt mỏi: “Cậu Hai à, dù có chuyện lớn gì đi nữa, thì cậu vẫn nên bỏ qua đi thôi, mong cậu mau trở về nhà cũ một chuyến đi. Ông cụ vừa tỉnh dậy, nghe nói cô Ba bị tai nạn xe liền nổi giận đùng đùng luôn rồi.”


Kiều Mục đạp mạnh phanh: “…”


Anh ta cứ dừng xe ở giữa đường, nên xe đi đằng sau suýt chút nữa không tránh kịp mà đụng vào đuôi xe của anh ta.


Tài xế xe sau điên cuồng ấn còi, còn Kiều Mục thì mặt mày nặng nề nhìn về phía trước, “Ông nội tỉnh lại nữa à?”


Ông quản gia khẽ thở dài, “Đúng vậy, cậu mau quay về đi, cả nhà cậu Cả đang trên đường về rồi. Lần này tinh thần của ông cụ không tệ lắm, cậu mau về đi thôi.”


Kiều Mục im lặng, cảm xúc bay bổng lúc trước đột ngột rơi độp xuống chỉ trong chớp mắt.


Thật sự không thể đi được rồi!


Anh ta cụp mắt xuống, cầm điện thoại nở nụ cười chua chát, che đi cảm xúc lạnh băng trong đáy mắt, “Biết rồi, tôi về ngay đây.”


Nghe vậy, ông quản gia trả lời liên tục: “Được được được, vậy cậu về mau một chút, bên nhà cậu Cả sắp tới hết rồi.”


Kiều Mục cúp máy, ném điện thoại lên ghế phụ, chống hai tay lên vô lăng, trong ánh mắt đầy âm trầm chợt lóe lên tia tối tăm hung ác.


Anh ta cân bằng lại cảm xúc, nhưng đôi môi mỏng vẫn mím chặt, để lộ tâm trạng ức chế của mình.


Phía trước chính là giao lộ cầu vượt đường cao tốc ra sân bay. Ánh mắt bỏng rẫy của anh ta nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ qua lại như mắc cửi rồi khởi động xe lần nữa, sau đó nghiến răng đạp chân ga chạy qua giao lộ.


Cuối cùng, anh ta vẫn không thể buông thả bản thân mà chạy lên đường cao tốc. Cuối cùng, khi chỉ còn cách sân bay không đến 10 km, anh ta mới quay đầu xe chạy về nhà.


Hoan Hoan, chờ chú Hai… chờ một chút nữa thôi.


***


Tối hôm đó, Nghiên Thời Thất sang biệt thự bên cạnh tìm Ôn Tranh. Hai ngày qua, cô vẫn luôn bận rộn chuyện của Lăng Mật với anh Tư, nên có vẻ đã lơ là chị.


Vừa nghĩ đến đây, cô cảm thấy không chờ đợi nổi, muốn gặp mặt Ôn Tranh thật nhanh.


Nghiên Thời Thất đứng ở cửa biệt thự ấn chuông cửa. Cô đợi một lát, thấy không ai đáp lại, bèn thò người vào nhìn về phía phòng khách. Đèn vẫn còn sáng, chắc hẳn phải có người ở nhà chứ?


Lúc nãy cô không đem điện thoại theo, bây giờ đành tiu nghỉu đứng trong gió lạnh thấu xương.


Chắc chắn anh Tư và Kiều Mục còn đang nói chuyện. Nếu cô quay lại thì đương nhiên sẽ làm phiền bọn họ.


Lúc Nghiên Thời Thất đang do dự, định giậm chân trở về thì cửa nhà Ôn Tranh mở ra.


Cô vui vẻ ra mặt, ngước mắt lên nhìn ánh đèn màu mờ ảo trước cửa, sau đó… thấy xấu hổ!


Bên trong cánh cửa, Ôn Tranh đầu tóc rối bời, ăn mặc phong phanh, bên ngoài váy ngủ màu đen chỉ khoác một chiếc… áo sơ mi nam.


Nghiên Thời Thất sững sờ đứng ở cửa, vào cũng không được mà về cũng không xong.


Lại nhìn tới khóe môi đỏ bừng hơi sưng lên của Ôn Tranh, hình như cô đã quấy rối chuyện tốt của người ta rồi!


Nghiễm nhiên, giờ phút này, cả hai chị em đều rất xấu hổ. Nguồn : ngontinh hay.com


Ôn Tranh vừa ngại vừa bực, kéo kéo vạt áo sơ mi, vuốt lại mái tóc lộn xộn của mình. Theo cơn gió lạnh chầm chậm thổi tới từ ngoài cửa, cô không rảnh lo mất mặt, mà bước nhanh lên kéo Nghiên Thời Thất đi vào nhà.


“Có lạnh không? Cứ ngây người đứng ở cửa làm gì vậy?”


Nghiên Thời Thất thuận tay đóng cửa nhà lại. Lúc đi tới trước mặt Ôn Tranh, cô húng hắng vài tiếng rồi nói: “Có phải là em quấy rầy chị… anh chị rồi không?”
Bình Luận (0)
Comment