Người Dấu Yêu

Chương 640

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 640 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 640ĐỘT NHIÊN ÔNG NGHIÊN GỌI ĐIỆN THOẠI TỚI!
Lúc Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất rời khỏi nhà họ Tần đã gần bốn giờ chiều.


Tần Bách Duật đã từ chối lời đề nghị ngủ lại của anh Cả. Lúc hai người lên xe, Nghiên Thời Thất ngồi vào chỗ, nghiêng đầu nhìn thì đã thấy Tần Bách Ngạn còn đứng ngoài cổng chính dõi mắt nhìn theo bọn họ.


Cảm giác này giống như là nỗi xót xa của người làm cha làm mẹ. Rõ ràng là luyến tiếc không muốn bọn họ rời đi, nhưng lại phải để bọn họ tự do tung cánh bay cao.


Nghiên Thời Thất ngồi trong xe vẫy tay chào tạm biệt Tần Bách Ngạn. Cô có cảm giác hình như sau ngày hôm nay mình đã thật sự trở thành một thành viên của nhà họ Tần.


Tần Bách Ngạn đứng trước cửa nhìn chiếc xe dần dần mất hút mà buông tiếng thở dài.


Trong lòng anh bất chợt luyến tiếc sao chuyện lại trở thành thế này?!


Đứa nhỏ Tiểu Thất này thật tốt! Càng tiếp xúc lại càng thích!


Cư xử, trò chuyện đều lễ phép lại chững chạc, phong thái đoan trang tao nhã, rất xứng đôi với chú Tư, vậy mà tại sao trước đây mình không phát hiện ra?


Có phải cửa hàng trang sức nhà họ Lục là ít quá không?


Tần Bách Ngạn đang tự cân nhắc, lần nữa nhìn theo hướng chiếc xe khuất dần. Suy nghĩ một hồi, anh thong thả trở lại phòng khách, kéo Mạc Quy Hải tới phòng sách.


Anh định sắp xếp lại sản nghiệp trong tay, để xem còn có những gì có thể chuyển cho Tiểu Thất hay không.


***


Trên đường về nhà, trong xe dìu dặt khúc nhạc dương cầm, Nghiên Thời Thất nghiêng người ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh, còn chưa mở miệng mà nụ cười đã lóe lên khóe mắt, “Bỗng nhiên hôm nay em cảm thấy anh Cả là một người vừa đáng yêu lại kì quặc.”


Tần Bách Duật cầm vô lăng bớt thì giờ nhìn sang cô rồi nhướng mày lên, “Đáng yêu?”


Ông già đã hơn năm mươi tuổi thì đáng yêu chỗ nào?


Nghiên Thời Thất gật đầu, nói đùa: “Anh không thấy sao? Rõ ràng anh ấy muốn buông bỏ thành kiến nhưng lại ngại nói thẳng ra, nhất là lúc anh ấy uống trà đó, hình như em thấy trong ly chỉ còn mỗi lá trà thôi.”


Cũng là bắt đầu từ giây phút đó, cô liền cảm thấy anh Cả đã thay đổi cái nhìn về mình.


Chứ không thì làm sao lại không được tự nhiên dùng hành động uống trà để che giấu thái độ của mình?


Tần Bách Duật mỉm cười đánh tay lái, nhìn thoáng qua con đường phía trước rồi mới dịu dàng nói, “Có lẽ là thấy có lỗi với em cho nên anh ấy mới như vậy.”


Nghiên Thời Thất nghịch dây an toàn, rồi ngồi thẳng dậy lắc đầu, “Em cho rằng…”


Cô còn chưa nói hết câu thì điện thoại trong túi xách trên đầu gối đã truyền tới tiếng rung. Vietwriter.vn


Nghiên Thời Thất lấy điện thoại ra, vừa nhìn thì nụ cười trên môi đã biến mất ngay lập tức. Cô nghiêng đầu thấy Tần Bách Duật đang nhìn về phía mình mới quơ quơ màn hình điện thoại trước mặt anh, “Ông Nghiên…”


Đã bao lâu rồi?


Có lẽ là gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra cho nên cô đã không còn nhớ rõ lần trò chuyện điện thoại gần đây nhất của họ là khi nào.


Từ sau khi chia tay ở nhà họ Ôn thì cô đã không trở về nhà họ Nghiên, cũng như không còn liên lạc với họ nữa. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay ông Nghiên lại gọi điện thoại tới, bản năng bảo Nghiên Thời Thất đừng nhận.


Ngay lúc cô đang do dự thì tiếng rung của điện thoại đã dừng lại.


Cô nhìn ánh sáng màn hình dần tối đi, cúi đầu xuống, sắc mặt rất khó miêu tả.


Vừa lúc phía trước xuống cao tốc gặp đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại phía trước làn đường dành cho người đi bộ. Tần Bách Duật thấy cô cúi đầu thì một tay vịn vô lăng, tay còn lại xoa đỉnh đầu cô: “Nếu không muốn bắt thì sau này cũng đừng bắt là được rồi.”


Tiếng an ủi mang theo sự quan tâm tỉ mỉ cùng giọng nói tràn ngập cưng chiều của anh rót vào trong tai cô.


Nghiên Thời Thất ngước mắt lên, ngón cái vô thức vuốt ve màn hình, không muốn anh lo lắng cho nên nhoẻn miệng cười, “Em chỉ thấy kì lạ, đã lâu không liên lạc mà bây giờ ông ấy gọi điện thoại cho em làm gì?”


Ngày hôm đó ở nhà họ Ôn, ông ta đã nói rõ dành phòng ngủ chính cho Ôn Tri Diên, còn muốn cô dọn ra phòng khách.


Sự đối xử phân biệt như vậy đã xóa sạch tình cảm cha con những năm này giữa hai người họ.


Cô không nghĩ tới cả đời này sẽ không gặp nữa, nhưng dường như… Cô đã sớm trở nên quan trọng với nhà họ Nghiên rồi.
Bình Luận (0)
Comment