Người Dấu Yêu

Chương 591

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 591 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





PHÚC ĐẾN THÌ ÍT, HỌA ĐẾN DỒN DẬP!
Lúc này đã là mười giờ đêm.


Bà Liên tóc tai bù xù, tròng mắt đỏ hoe, cổ chân cũng đã sưng to, trông vừa tiều tụy lại nhếch nhác ngồi trên giường khách sạn.


Ánh mắt bà ta lờ đờ, qua một lúc lâu sau mới hơi lấy lại tinh thần nhìn về phía Nghiên Quân đang đứng trước cửa sổ hút thuốc, thấp giọng nỉ non, “Ông Nghiên, có phải con gái hận chúng ta lắm không?”


Có thể thấy được bóng lưng của Nghiên Quân khẽ run lên, ông ta xoay đầu lại, trên mặt vô cùng tức giận, “Hận? Nó có tư cách gì để hận chúng ta? Bà còn không biết ngượng nói ra miệng sao? Những năm vừa qua, bà đối xử với nó thế nào, tôi đối xử với nó thế nào? Bây giờ thì hay rồi, chúng ta đã làm tất cả mọi chuyện có thể làm cho nó thế mà nó lại luôn nghĩ về nhà họ Ôn. Ngày mai, chỉ một ngày mai nữa thôi, nếu không tìm được nó thì bà phải trở về Lệ Thành với tôi ngay, cứ để nó ở lại chỗ này tự sinh tự diệt đi!”


Nghiên Quân nói những lời này xong thì hừ lạnh không nhìn bà ta nữa rồi rít từng hơi từng thuốc. Không trung bên ngoài cửa sổ đã vắng lặng đen kịt, nhưng trong lòng ông ta lại không thể nào bình tĩnh được.


Vì đứa bé này mà ông ta đã tự tay đẩy Tiểu Thất ra khỏi nhà họ Nghiên. Mà hôm nay cũng vì Ôn Tri Diên mới khiến trong nhà không được yên ổn.


Ông ta thật sự không biết nên đối mặt với tình huống tiếp theo như thế nào nữa.


Có phải ông ta đã làm sai rồi không?


Mười năm trước, khi phát hiện ra nhóm máu của Tiểu Thất không giống với bọn họ, có phải ông ta nên giấu đi không?


Có phải khi tìm được Ôn Tri Diên thì nên thẳng thắn nói ra hết mọi chuyện hay không?!


Nghiên Quân bị cảm xúc ảnh hưởng cho nên càng suy nghĩ lại càng thêm rối loạn. Tàn thuốc đầy ấp trong gạt tàn trên bệ cửa sổ.


Nhưng lúc này điện thoại di động đang sạc pin bên giường lại reo lên.


Nghiên Quân dụi tắt đầu lọc thuốc rồi bước tới cầm điện thoại lên nhìn thử, là Giám đốc tài chính của công ty gọi tới.


“Sao vậy?” Đã muộn thế này còn gọi điện thoại tới, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?


Giọng nói của Nghiên Quân mang theo sự bực dọc và mệt mỏi.


Giám đốc tài chính trong điện thoại nghe thấy vậy thì nơm nớp lo sợ nói, “Giám đốc Nghiên, công ty… xảy ra chuyện rồi!”


Một câu nói này khiến cho mi tâm ông Nghiên giật nảy. Tâm trạng vốn đang căm phẫn lại tựa như lửa bị tưới thêm dầu vào mà lập tức bùng cháy.


Ông ta cắn răng hít thở sâu, trống ngực phập phồng dồn dập, “Cô nói cho rõ ràng xem, công ty xảy ra chuyện là thế nào??”


Giám đốc tài chính im lặng một lúc rồi mới nhỏ giọng giải thích: “Giám đốc Nghiên, tôi thật sự không có cách nào. Bắt đầu từ sáng nay, ba đối tác đã gửi thông báo ngừng hợp tác với chúng ta, còn có… Hôm nay, phía đầu tư cũng rút vốn rồi…”


Phía đầu tư là ai?


Bất động sản Tần thị chính là nhà đầu tư lớn nhất. Đọc truyện tại Vietwriter.vn


Mà rất nhiều xí nghiệp quy mô nhỏ tham dự vào các hạng mục của công ty cũng trong cùng một ngày gửi thông báo rút vốn tới cho bọn họ.


Nghiên Quân sợ run, mỗi câu nói của Giám đốc kế toán đều giống như cây búa nện thật mạnh vào thần kinh của ông ta.


Không tức giận vì bị nện, trong lòng chỉ tràn ngập sợ hãi mà thôi.


Đúng vậy, chính là sợ hãi!


Chỉ trong vòng một ngày mà nhiều đối tác và nhà đầu tư chấm dứt hợp tác tựa như đã cắt đứt toàn bộ nguồn tiền lưu động sau này của xí nghiệp nhà họ Nghiên.


Huống chi, giai đoạn trước bọn họ đã bỏ vốn vào thi công một hạng mục, nếu như không thể bổ sung thêm vốn thì cũng giống như là ném tiền vào trong dòng nước vậy.


“Giám đốc Nghiên, Giám đốc Nghiên? Ông còn nghe không?”


“Giám đốc Nghiên, ông hãy nghĩ cách đi, hiện giờ tiền vốn lưu động của tập đoàn đã không còn nhiều lắm rồi.”


“Giám đốc Nghiên…”


Giám đốc tài chính vẫn còn đang kêu gào ở bên kia đầu dây nhưng cả người Nghiên Quân đã ngã ngồi bên cạnh giường, mồ hôi lạnh toát đầy trán, sắc mặt cũng trắng bệch.


Bỗng nhiên ông ta nghĩ tới một câu: Phúc đến thì ít, mà họa đến dồn dập…
Bình Luận (0)
Comment