Người Dấu Yêu

Chương 565

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 565 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





ĐẾN BỆNH VIỆN MAU, ANH BỊ ĐAU TIM!
Khung hình được lật ra trước mắt cô.


Nghiên Thời Thất nhìn tấm hình trong khung, thật lâu không nói lời nào.


Có lẽ là cô đã đoán được từ trước, nên khi thấy tận mắt mới có vẻ bình tĩnh đến vậy.


Nhưng chỉ có mình cô biết, khi thấy bức ảnh chụp, trái tim cô đã rung động đến mức nào.


Bởi vì đây chính là ảnh của cô.


Trong bức hình, cô mặc một bộ váy voan trắng, đứng ở vị trí trung tâm trên sàn diễn, đang hơi nghiêng đầu mỉm cười, còn giơ hai ngón tay phải ra tạo dáng chữ V.


Đây là cô ba năm trước, lần đầu đi catwalk, sau khi kết thúc cô quá vui vẻ nên trông rất “đắc ý vênh váo”.


Vì cô để lộ cảm xúc như vậy, nên sau khi xuống sân khấu Thành Nghiệp Nam đã xạc cho cô một trận.


Người mẫu đi catwalk phải đoan trang nhã nhặn, mặt lạnh như tiền, không được phép tươi cười như vậy.


Vì thế nên Nghiên Thời Thất nhớ rất kĩ chuyện này. Từ sau lần đó, hình tượng trên sân khấu của cô mới trở nên lạnh nhạt thản nhiên như vậy.


Đây là yêu cầu nghề nghiệp, cũng là quy tắc của sàn diễn thời trang.


Lúc này, cô vuốt nhẹ tấm hình, bỗng nghĩ tới một chuyện, trong đầu cũng hiện lên một hình ảnh, “Lúc em chụp ảnh ở Bình Túc cũng làm tư thế này đúng không?”


Hình như mọi chuyện trong kí ức đều trùng khớp như vậy.


Nghiên Thời Thất nhìn người đàn ông sau lưng bằng ánh mắt vô cùng ngỡ ngàng.


Trong nhà của họ có treo một bức hình, đó là ảnh cô mặc váy công chúa màu trắng, đeo ba-lô hồng nhạt, hướng về máy ảnh giơ tay hình chữ V.


Cho dù đã qua lâu như vậy, anh không thể tìm được tấm ảnh mười bốn năm trước của cô, nhưng lại dùng tấm ảnh có sai sót của cô ở cuối buổi diễn đặt trong tầm nhìn của mình.


“Ừ, em rất thích… giơ tay chữ V!” Gương mặt anh vẫn dịu dàng khiến lòng người yên ổn như vậy, anh nhìn tấm hình kia, cười cười trêu chọc.


Đôi mắt Nghiên Thời Thất hơi mông lung, cô cố nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, ngón tay mân mê đôi môi, thầm thì: “Cho nên ngày nào anh cũng vừa nhìn hình em vừa làm việc. Thế mà lần đầu em đến đây anh còn lạnh nhạt bày cho em cách hủy cuộc hôn nhân sắp đặt của chúng ta, anh xấu bụng quá đấy anh Tư!”


Anh bật cười thành tiếng, “Anh coi như em đang khen anh!”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Ai thèm khen anh!” Nghiên Thời Thất lườm anh, gãi gãi tóc, lại cầm ảnh ngắm nghía, sau đó sờ sờ khung ảnh, rồi lại đặt xuống bàn làm việc của anh.


Hạnh phúc quá!


Có một người lặng lẽ quan tâm, lặng lẽ thương yêu mình từ lâu thật lâu như vậy.


Hơn nữa sau đó không lâu, bọn họ đã gặp lại nhau, rồi cứ thế yêu nhau. Cô nhất định phải gìn giữ thật chặt tình cảm sâu đậm này.


Nghiên Thời Thất cảm thấy may mắn, cũng rất cảm động. Trong cuộc đời thăng trầm này, chỉ cần có anh ở đây thì mọi chuyện dường như không còn khó khăn như vậy nữa.


Đêm buông xuống, phố rực ánh đèn, bầu không khí xao động này vẫn luôn bao quanh bọn họ.


Hình như đã rất lâu rồi cô không an tĩnh ngồi với anh, hưởng thụ không gian riêng chỉ của hai người như vậy.


Nghiên Thời Thất còn đang vô cùng cảm kích thì không gian tĩnh lặng bị tiếng chuông điện thoại dồn dập phá vỡ.


Cô ngẩng đầu lên nhìn quanh một lát mới phản ứng được, vội vàng đứng lên chạy tới ghế xô pha, lấy di động ra khỏi túi xách. Thấy tên người gọi tới, cô không khỏi lấy làm ngạc nhiên.


“Anh hai Kiều?” Cô thấy Tần Bách Duật hơi nheo mắt lại, do dự rồi bấm nhận máy.


Điện thoại vừa kết nối thì cô đã nghe tiếng Kiều Mục khàn khàn truyền tới, “Em dâu, đến bệnh viện đi, anh bị đau tim…”


Nói xong liền cúp máy.


Nghiên Thời Thất bị giọng nói yếu ớt của anh ta làm cho hết hồn, không dám chần chừ, nói với Tần Bách Duật rồi hai người vội vàng chạy tới bệnh viện.


Trên đường, Nghiên Thời Thất có gọi lại cho Kiều Mục nhưng máy báo không ở trong vùng phủ sóng.


Cô lại gọi cho Lăng Tử Hoan, nhưng di động cô bé tắt máy. Ngay cả điện thoại của Mục Nghi cũng không ai nghe…
Bình Luận (0)
Comment