Người Dấu Yêu

Chương 470

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 470 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





QUÁ GIỐNG TRANH TRANH CỦA BÀ!
Nghiên Thời Thất nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận bên trong mà trong lòng lại không cảm nhận được một chút niềm vui.


Ôn Tranh của cô bị thương nặng như vậy, cho nên cô phải thay chị đòi lại món nợ này.


“Tối nay em muốn làm cái gì cũng được.” Lúc này, Tần Bách Duật bên cạnh khẽ xoa nắn đầu ngón tay lạnh như băng của cô, trong đôi mắt sâu lắng là sự dung túng vô biên.


Cho dù cô muốn làm nhà họ Ôn sụp đổ thì anh cũng sẽ tháp tùng.


Chỉ cần, cô muốn.


Nghiên Thời Thất hít sâu một hơi, khóe miệng để lộ ra một nụ cười lạnh, sóng mắt lạnh lẽo như nước, “Nếu là tiệc mừng thọ của ông cụ Ôn thì em sẽ không làm quá giới hạn.”


“Mọi chuyện đều theo ý em.”


Nghe thấy giọng nam trầm thấp này, cô bèn nắm chặt lấy đầu ngón tay của anh, sau đó ánh mắt xa xôi dõi vào trong phòng kính thủy tinh, rơi trên gương mặt của Ôn Tri Diên, “Chúng ta vào thôi.”


***


Tiệc rượu sắp mở màn, người đứng dưới sân khấu chuẩn bị chủ trì là ông cụ Lệ Văn Thành, chủ nhà họ Lệ, cũng là bác Lệ đã từng có duyên gặp Nghiên Thời Thất một lần.


Ông đang đứng dưới sân khấu cầm giấy đọc lời mở đầu. Không ít người vẫn còn đang tươi cười rạng rỡ chuyện trò trước bàn.


Lúc này, quản gia Ôn đi vội vã tới bên cạnh Ôn Nhĩ Hoa, thấp giọng nói một câu bên tai bà.


Ôn Nhĩ Hoa vuốt khăn vuông trên đùi rồi nhẹ nhàng cười thành tiếng, “Mau mời họ vào đây.”


Đợi tới sau khi quản gia Ôn lui ra thì Ôn Nhĩ Hoa mới cười nói với Ôn Sùng Lễ bên cạnh, “Ba, lát nữa con giới thiệu hai đứa trẻ cho ba làm quen, là bọn trẻ rất xuất sắc, con rất tán thưởng.”


Đôi mắt không hề vẩn đục của Ôn Sùng Lễ ngấm ý cười, giọng nói vô cùng có tinh thần, “Vậy thì ba phải nhìn xem cho kĩ mới được. Bọn trẻ nào mà có thể được con quan tâm đến, còn đặc biệt giới thiệu cho ba nữa?”


“Ba nhìn kìa, bọn họ tới rồi!” Ôn Nhĩ Hoa khẽ hất cằm về phía lối vào vườn cây xanh. Ôn Sùng Lễ và những người khác của nhà họ Ôn đều thi nhau dời tầm mắt.


Trên đường hai bên cây cỏ xanh um, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật nắm tay đi tới.


Dưới ánh đèn sáng rực, bọn họ thu hút vô số ánh mắt mê đắm.


“Là người mẫu nổi tiếng Nghiên Thời Thất!”


“Sao mà tiệc mừng thọ của nhà họ Ôn cũng bắt đầu mời ngôi sao rồi?”


“Anh xem đãi ngộ của bọn họ kìa, được quản gia nhà họ Ôn tự mình dẫn vào, trông không giống như là tới chạy show đâu.”


“Người đàn ông bên cạnh cô ấy thật là đẹp trai!”


Trong tầm mắt của mọi người, một người phụ nữ mặc bộ trang phục đơn giản hào phóng, khí chất tao nhã đoan trang; một người đàn ông mặc bộ âu phục màu tối, khí thế cao ngất uy nghiêm.


“Leng keng…”


Giữa một màn khiến người ta không thể tự kiềm chế nhìn chăm chú này lại vang lên hai tiếng chén đũa va chạm rất chói tai.


Một tiếng đến từ bàn chính, một tiếng đến từ vị trí sau cùng kế bên vườn cây xanh, nơi đó có một cặp vợ chồng đang ngồi với sắc mặt căng thẳng.


Ôn Nhĩ Hoa mỉm cười vẫy tay về phía bọn họ, đang định nói chuyện thì người phụ nữ ngồi bên người Ôn Tịnh Hoằng đã bỗng chốc đứng lên, “Tranh Tranh… Con là Tranh Tranh đúng không?”


Vào giờ phút này, sắc mặt Ôn Tri Diên đang ngồi bên cạnh bà Ôn đã trắng bệch.


Cô ta hít thở dồn dập, ánh mắt không ngừng lóe lên.


Tại sao Nghiên Thời Thất lại ở đây? Rõ ràng cô ta không nhìn thấy tên bọn họ trong danh sách khách mời dự tiệc!


Lời nói của bà Ôn lập tức khiến cho bàn chính và bàn kế bên lặng ngắt như tờ.


Có lẽ là do nhớ con gái nóng lòng, cho nên sau nhiều năm như vậy, đột nhiên nhìn thấy một cô gái có vẻ ngoài tương tự Ôn Xu Tranh, cho nên bà mới sợ hãi mà quên mất cả lễ nghi.


Ông cụ Ôn Sùng Lễ nhíu mày lại, hạ thấp giọng nhắc nhở người phụ nữ, “Lam Nhã, con chớ nên nói bậy.”


Vợ của con trai trưởng Ôn Tịnh Hoằng tên là Đoan Mộc Lam Nhã, con gái lớn của nhà họ Đoan Mộc – gia tộc có công dựng nước.


Đoan Mộc Lam Nhã cũng biết mình vô lễ, vẻ mặt bà hơi tịch mịch. Nhưng lúc này cho dù đã ngồi xuống rồi mà ánh mắt đó vẫn rơi trên gương mặt Nghiên Thời Thất, không hề chớp.


Quá giống, quá giống Tranh Tranh của bà. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Bình Luận (0)
Comment