Người Dấu Yêu

Chương 258

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 258 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





PHỤ NỮ QUAN TRỌNG NHƯ VẬY SAO?
Về nhà tổ của nhà họ Tần?


Nghiên Thời Thất chần chừ vài giây. Quả thật sau khi cô và Tần Bách Duật đăng kí kết hôn thì chưa từng về nhà họ Tần.


Anh không nhắc đến, cô cũng không nghĩ về nó.


Trong lúc yên tĩnh này, một giọng nói dịu dàng phát ra từ điện thoại, “Tiểu Thất, chị dâu đây!”


Nghiên Thời Thất chìm trong suy tư hoàn hồn lại, không hiểu sao có chút lo lắng, “Chào chị dâu!”


Ấn tượng của cô về chị dâu Dung Khanh vẫn còn dừng lại ở cảnh khi hai bên gia đình gặp nhau ăn tối lúc mới đầu.


Nhẹ nhàng và duyên dáng, đoan trang tao nhã, mọi cử chỉ đều thể hiện sự khéo léo thùy mị của người phụ nữ làm chủ gia đình nhà họ Tần.


Giọng nói của Dung Khanh rất dịu dàng, như một cơn gió nhẹ thổi đến, cho người ta cảm giác rất thoải mái.


Dung Khanh nói với giọng ôn hòa, nhã nhặn: “Tiểu Thất, gần đây quay phim ở Đế Kinh có mệt không?”


Màn hỏi thăm đầy sự ân cần này dần dần làm dịu đi tâm trạng căng thẳng của Nghiên Thời Thất.


Cô nhẹ nhàng trả lời: “Em vừa mới tham gia đoàn làm phim, không mệt lắm, cảm ơn chị dâu đã quan tâm.”


Dung Khanh cười trách: “Đứa nhỏ này, khách sáo với chị làm gì? Hôm nay chú Tư trở lại, bọn chị mới biết em đã đi đến Đế Kinh. Một mình em thân gái ở bên ngoài, chớ có cực khổ quá, có việc gì nhớ nói với gia đình. Đợi đến khi chú Tư có thời gian rảnh, bảo chú ấy dành nhiều thời gian bên em hơn.”


Ấm áp, bình ổn và xen lẫn với sự dịu dàng khiến người ta không thể bỏ qua.


Những lời này của Dung Khanh lọt vào tai của Nghiên Thời Thất, như ánh dương của mùa đông xua tan cơn gió lạnh thấu xương, sưởi ấm trái tim.


Cổ họng cô như nghẹn lại, câu nói “có việc gì nhớ nói với gia đình” dường như là lời dặn dò rất đỗi bình thường của bề trên, nhưng lại khiến cô cảm thấy sự quý báu của hai chữ “gia đình” này.


Anh lấy lại điện thoại, nói ngắn gọn vài câu rồi cúp máy, Nghiên Thời Thất đứng bên cửa sổ một lúc lâu.


Về tuổi tác, Dung Khanh và bà Liên xấp xỉ nhau, nhưng xét về cách đối đãi với người hay xử lí sự việc thì hoàn toàn khác biệt.


Cô tự hỏi, không biết bà Liên có gửi lại số tiền đó cho nhà họ Nghiên không.


***


Tại nhà tổ họ Tần, sau khi cúp điện thoại, Tần Bách Duật lại cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.


Tần Bách Ngạn mặc bộ áo Tôn Trung Sơn ngồi tại chính giữa, nhìn hết sức uy nghiêm. Vietwriter.vn


Khi nào chú Tư có thể nói chuyện với anh ta như cách đối xử với Nghiên Thời Thất, thì người làm anh Cả đây chắc phải đi thắp hương ấy chứ.


Dung Khanh nhận ra tâm trạng Tần Bách Ngạn biến đổi thì bật cười, rồi nói với Tần Bách Duật: “Chú Tư, Tiểu Thất một mình ở Đế Kinh đóng phim, em lại không thể đến đó, nhớ sắp xếp người bảo vệ cô ấy.”


Tần Bách Duật luôn tôn trọng Dung Khanh, anh gật đầu, “Chị dâu yên tâm, Mục Nghi đang ở Đế Kinh.”


Tần Bách Duật vừa dứt lời, Tần Bách Ngạn đã cau mày, “Bậy bạ! Chú để Mục Nghi đến đó làm gì? Cậu ta là đội trưởng để bảo vệ chú mọi lúc mọi nơi, sao chú có thể…”


“Trong lòng em tự có tính toán!” Anh trực tiếp cắt ngang lời của Tần Bách Ngạn.


“Chú!!!” Thiếu chút nữa Tần Bách Ngạn đã bị chọc tức đến ngất đi.


Nhãi con!


Dung Khanh vỗ lưng để anh ta bớt giận, trấn an nói: “Anh đừng kích động. Chú Tư đã nói trong lòng tự có tính toán thì cứ để chú ấy lo. Tiểu Thất một mình ở bên ngoài quay phim, có Mục Nghi bên cạnh, ít nhất thì chú ấy không cần lo lắng về vấn đề an toàn.”


Sau khi được Dung Khanh an ủi vài câu, Tần Bách Ngạn vẫn không khỏi hừ lạnh một cái.


Từ trước tới nay, cậu em trai này luôn độc đoán. Nếu không phải vì sợ nó lại xảy ra sự cố, nhà họ Tần cũng sẽ không đặc biệt đào tạo một nhóm nhân viên an ninh.


Chú ấy thì hay rồi, trực tiếp đưa đội trưởng đội bảo vệ tặng cho người ta.


Càng nghĩ càng mất hứng, Tần Bách Ngạn cau mày, lạnh lùng nói: “Anh không nghĩ là chú ấy biết tự tính toán đâu, mà rõ ràng đã mất hồn thì đúng hơn! Phụ nữ quan trọng như vậy sao? Đáng để chú phải bảo vệ cẩn thận như vậy?”


Anh ta nói xong, Tần Bách Duật cũng không nói gì thêm, ngược lại đôi mắt anh mang ý cười nhìn về phía Dung Khanh.


Không khí trên bàn ăn lúc này đang dần trở nên khó nắm bắt.
Bình Luận (0)
Comment