Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 263

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 263: Người chết rồi ít nhất cũng phải tổ chức lễ tang chứ

Lâm Tùy An nghiêng đầu nhìn Vân Trung Nguyệt và Kỳ Nguyên Sinh, từ khi cô kể chuyện ngón tay vàng ra thì hai người đã choáng váng gần một chén trà, hơn nữa, nhìn tư thế này còn có thể choáng thêm một chén trà nữa.

Hoa Nhất Đường khịt mũi coi thường: "Đúng là chưa từng trải đời."

Lâm Tùy An đồng ý sâu sắc: Nếu luận trình độ tiếp nhận mấy thứ quái lực loạn thần thì hai người này còn xa mới bằng Hoa Nhất Đường, hắn dù gì cũng bị thể chất bi thảm "Đi đâu chết người" luyện ra, không thể với tới được.

Hoa Nhất Đường vuốt cằm tổng kết: "Nói cách khác, Phá Quân, Tịnh Môn, cùng Thái Nguyên Tần thị diệt vong, ngọn nguồn đều là bởi vì dã tâm của Thái Nguyên Khương thị, ăn cứt chó, quả nhiên là nát bét đến tận xương cốt!"

Cảm ơn Chúa, thật tuyệt vời! Lâm Tùy An thầm nghĩ, cô không chịu nổi nhiều BUFF như vậy, BUFF càng nhiều thuộc tính của kẻ xui xẻo càng mạnh, có hào quang của một nhân vật chính hợp tác đã đủ sốt ruột rồi, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nữa.

Hoa Nhất Đường: "Cho nên, Lâm Tùy An ngươi có thể chất đặc biệt, sức mạnh và tốc độ hơn người, năng lực học tập võ công siêu quần, những thứ này đều là bắt nguồn từ mẫu thân ngươi... Nói đúng ra là vì trong cơ thể mẫu thân ngươi vẫn tàng trữ dược tính quả long thần, chỉ là bị Thiên Tịnh áp chế, cho nên không lo về tánh mạng, huyết dịch mẫu thân tẩm bổ cho thai nhi, nhau thai sẽ lọc những độc tố bất lợi cho thai nhi, bỏ đồ hỏng lấy tinh hoa, mới có thể thai nghén ra đứa bé gần với phá quân nhất..."

(chậc tự nhiên nhớ đến phim cô nàng mạnh mẽ, chậc chậc, chẳng lẽ...)

Nói đến đây, Hoa Nhất Đường hít sâu một hơi, hạ giọng: "Việc này tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được, nếu không, người trong lòng đầy tà niệm sẽ lợi dụng cách này chế tạo càng nhiều..."

Hoa Nhất Đường im bặt, không dám nói tiếp.

Lâm Tùy An lại không cho là như vậy: "Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, nếu muốn trở thành Phá Quân thực sự thì phải vượt qua "cánh cửa sinh tử", người thường căn bản không vượt qua được."

Hoa Nhất Đường ngẩn ra: "Chẳng lẽ ngươi..."

Lâm Tùy An âm thầm thở dài.

Cô đã chết hai lần.

Lần đầu tiên là xuyên vào thân thể này.

Lần thứ hai là đêm qua đại chiến với Kim Vũ Vệ, người trúng độc quả long thần khiến ký ức đau khổ mà cô không muốn đối mặt nhất hiện lên, lúc cô chiến thắng nội tâm sợ hãi bên trong mới nhặt về một cái mạng.

Nói thật, tình hình đêm qua vạn phần mạo hiểm, nếu cô chỉ hơi do dự một chút, hoặc không có Hoa Nhất Đường liều mạng cứu giúp, thì cô chắc chắn sẽ bị quả Long Thần cắn nuốt thần trí, rời vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Lâm Tùy An: "Bước cuối cùng luyện chế Phá Quân là luyện tâm luyện hồn, không phải dùng cái gì gọi là thập khốc kia điên cuồng giết người, mà là đối mặt với sự ăn mòn thân thể và sự hấp dẫn của quả Long Thần vẫn có thể duy trì bản tâm, dùng đao giết người để cứu người, chiến thắng nỗi sợ hãi và d*c vọng sâu nhất trong lòng. Tâm trí kiên định như thế, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có chiến thần Đường quốc Tần Nam Âm mới có thể làm được."

Hoa Nhất Đường không phục: "Ngươi cũng làm được rồi!"

Lâm Tùy An cười khổ, cô có thể may mắn phá quân không phải nhờ chính bản thân Lâm Tùy An, là vì cô xuyên vào thân thế này, từng chết một lần rồi, còn được nhìn thấy chấp niệm của người chết qua ngón tay vàng.


Mỗi một lần ngón tay vàng khởi động, đều là lúc bồi hồi sinh tử, vô thức mới luyện ra được tâm trí đó, nếu so sánh ra thì Tần Nam Âm trở thành Phá Quân là bởi vì thiên phú dị bẩm, sơ tâm kiên nghị, nhất cử phá cảnh, mà cô là nhờ vào kinh nghiệm tích điểm, góp gió thành bão.

"Ước chừng vận may cả đời ta đều dùng vào đây rồi." Lâm Tùy An thở dài.

Hoa Nhất Đường đột nhiên không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn cô cười.

Lâm Tùy An: "Sao ngươi lại cười ớn lạnh như vậy?"

Hoa Nhất Đường: "Ta rút lại lời mở đầu, ngươi và Tần Nam Âm không phải không có quan hệ gì, ngươi kiên nghị, dũng cảm, lòng mang thiện ý, rất giống Tần Nam Âm, hơn nữa hơn ba mươi năm qua, chỉ có ngươi khám phá huyền bí của chiêu Phá định, đột phá cực hạn, trở thành Phá Quân, Hoa mỗ cảm thấy Tần Nam Âm giống như sư phụ của ngươi vậy."

Lâm Tùy An dở khóc dở cười: "Ngươi đừng nói bừa, quan tài của Tần tướng quân không khép lại được mấy."

"Không, nếu có đồ đệ như Lâm nương tử, Tần tướng quân chắc chắn sẽ mỉm cười nơi chín suối." Vân Trung Nguyệt thốt ra một câu.

Vân Trung Nguyệt và Kỳ Nguyên Sinh cuối cùng cũng hoàn hồn, ánh mắt nhìn Lâm Tùy An sáng bừng lên.

Lâm Tùy An bị nhìn đến mức cả người nổi da gà, ho khan một tiếng: "Sau Dịch Thành đại thẳng, kết cục của Tần Nam Âm như thế nào?"

Vân Trung Nguyệt cười một tiếng: "Đây là bí mật cuối cùng, còn chưa tới lúc công bố."

Hoa Nhất Đường "xí" một tiếng, trong lòng Lâm Tùy An mơ hồ dấy lên hy vọng.

Vân Trung Nguyệt đời trước có thể sử dụng chín tầng Ảo Ảnh Liên Hoa Bộ, võ công đỉnh cao, nếu là hắn thì có lẽ đã cứu được Tần Nam Âm, lại tìm nơi thế ngoại đào nguyên nào đó lánh đời ẩn cư, qua vài năm tiêu dao cảm thấy nhàm chán, bồi dưỡng ra một Vân Trung Nguyệt người nối nghiệp. Nếu là như vậy, thì thật tốt biết bao.

Nhưng Tần Nam Âm trung thành can đảm, tấm lòng buộc chặt với quốc gia, tuyệt đối sẽ không để mặc Tần gia quân mang tiếng xấu phản quốc trên người, sau khi Dịch Thành đại thắng, thiên hạ lại không có tin tức về Tần Nam Âm, cho nên khả năng lớn là...

Lâm Tùy An nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp.

"Lâm Tùy An, ngươi còn nợ ta một ân tình, nhớ không?" Vân Trung Nguyệt hỏi.

Lâm Tùy An: "Hả?"

Vân Trung Nguyệt đứng lên, cung kính hành lễ với Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường: "Vân Trung Nguyệt khẩn cầu hai vị giải oan cho Tần gia quân!"

Hoa Nhất Đường híp mắt: "Vân Trung Nguyệt, ngươi nói đùa cái gì thế?!"

Kỳ Nguyên Sinh nghiêm mặt: "Hôm nay hai vị đã biết được, vụ án phản quốc của Tần gia quân, chẳng lẽ trong lòng không hề xúc động sao?!"

Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường: "Hả?"

Kỳ Nguyên Sinh cất cao giọng: "Chẳng lẽ chủ nhân Thiên Tịnh và Hoa gia Tứ Lang cũng muốn nhắm mắt làm ngơ, không ngó ngàng đến vụ án oan động trời này, chỉ biết bo bo giữ mình làm tiểu nhân vô sỉ sao?!"

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau, phì cười.


"Kỳ Nguyên Sinh à Kỳ Nguyên Sinh, chẳng lẽ ngươi đang dùng kế khích tướng sao? Chiêu này cũng nát quá rồi đấy, ha há há..." Lâm Tùy An vỗ đùi.

Kỳ Nguyên Sinh:...

Lâm Tùy An làm thủ thế "long trọng giới thiệu" về phía Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường vỗ áo đứng dậy, hai tay giơ cao, bày ra tạo hình uy vũ khí phách: "Ta đây là Dương Đô Cuồng Nhân Hoa Tứ Lang, từng gặp phải Tam Sơn Ngũ Nhạc, bơi qua ngũ hồ tứ hải, khám phá lục đạo luân hồi tứ giới bát hoang, đến như gió, đi như chớp, có thù tất báo bụng dạ hẹp hòi, người dám phạm ta, ta dỡ thành tám khối, người làm tổn thương người nhà ta, ta đốt thành tro!"

Lâm Tùy An: "Khụ, không phải đoạn này."

Hoa mỗ còn chưa nói xong: "Hoa Nhất Đường lại thay đổi tư thế chống nạnh. Bởi vì có thứ gọi là: Côn Bằng Phù Diêu thẳng lên chín vạn dặm, nam nhi Hoa thị ta nên có chí hướng trên cao, nên dốc sức vì đất nước, Hoa Nhất Đường chỉ cần còn sống thì chắc chắn sẽ giải hết án oan trong thiên hạ! Án oan của Tần gia quân, Hoa mỗ lo chắc rồi! Bà nội nó, thứ cứt chó Thái Nguyên Khương thị dám khi dễ đến Lâm nương tử nhà ta, Hoa Tứ Lang ta chắc chắn giết không tha, không chỉ giế t chết, mà còn phải diệt cỏ tận gốc!"

Giọng nói lớn này, tự mang hồi âm, vòng vo ba ngày, đinh tai nhức óc.

Kỳ Nguyên Sinh nghẹn họng nhìn trân trối, mặt nạ Vân Trung Nguyệt nổi lên hai chữ "ngu người".

Lâm Tùy An nhiệt liệt vỗ tay: "Nói rất đúng, chính là cái khí thế này!"

Kỳ Nguyên Sinh trừng mắt nhìn, sau đó rũ mắt bật cười: "Phản ứng của hai vị thế này làm cho mấy lời Kỳ mỗ chuẩn bị không có đất dụng võ, quả thực cảm giác hơi thất bại."

"Có thể cho ngươi ăn một lần, Hoa mỗ thấy thật may mắn." Hoa Nhất Đường đắc ý.

Vân Trung Nguyệt đỡ trán: "Hai vị là người thông minh, đừng nịnh nọt nhau nữa. Bây giờ Khương thị Thái Nguyên phong kín cả tòa thành An Đô như thùng sắt, chúng ta hễ ra ngoài là chết, mau nghĩ cách phá cục diện này đi."

Lâm Tùy An sờ cằm: "Căn cứ vào kinh nghiệm Lâm mỗ nhiều năm kéo bè kéo lũ đánh nhau, nếu như địch nhiều ta ít, chiến lực cách xa như vậy thì cách đơn giản nhất chính là lắc người!"

Kỳ Nguyên Sinh: "Lắc, lắc cái gì cơ?"

"Khụ, chính là kêu người trợ giúp."

Vân Trung Nguyệt: "Chúng ta không thể ra ngoài được, làm sao truyền tin tức đây?"

Lâm Tùy An: "Yên tâm, có Cận Nhược và Tịnh Môn ở đây, tin tức kinh thiên động địa e rằng đã sớm truyền khắp cả nhà Đường rồi."

Kỳ Nguyên Sinh và Vân Trung Nguyệt giật mình, bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng lẽ!"

Hoa Nhất Đường chống nạnh, cười hai tiếng: "Công tứ ăn chơi đệ nhất Dương Đô Hoa Tứ Lang gây thù kết oán vô số, là nỗi phiền phức của bao người, cái tên đáng ghét như vậy đột nhiên chết tươi thì các thế gia có uy tín có mặt mũi của Đường quốc đều muốn tới hóng hớt, ăn bữa cơm, Dương Đô Hoa thị thì không cần phải nói, Lũng Tây Bạch thị, Thanh Châu Bạch thị, Càn Châu Khương thị, Huỳnh Dương Lăng thị chắc chắn phải ngồi bàn chính, nếu Lăng Lục Lang thông minh một chút thì cũng sẽ gọi thêm cả Vạn thị Thanh Châu tới."

Lâm Tùy An xoay ngón tay: "Ta tốt xấu gì cũng là một Ám Ngự Sử, Ngự Sử Đài lớn nhỏ cũng phải phái hai người đến dự tang lễ, thánh thượng ít nhất phải phái một thân tín tới phúng viếng, tính ra hẳn là cũng không ít người lắm đâu."

Kỳ Nguyên Sinh:...

Vân Trung Nguyệt dở khóc dở cười: "Hai người sắp xếp lễ tang cho mình như thế, không sợ xui xẻo sao?"


Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau, nhe răng cười.

"Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết!"

*

Phủ nha An Đô, Liễm Thi Đường.

Cận Nhược bịt mũi, hắn sắp bị khối thi thể cháy này làm ói mửa rồi: "Phương đại phu, ngài đã nghiệm kỹ rồi chứ?!"

Phương Khắc đeo khăn bịt mặt dày, quấn khăn trùm đầu, mang bao tay tạp dề, chỉ lộ ra một đôi mắt thâm quầng, hắn đã không ngủ suốt một ngày một đêm để khám nghiệm mấy thi thể cháy này rồi, đang mệt muốn chết nên ngữ khí nói chuyện cũng không kiên nhẫn: "Các bộ phận thi thể cháy của mấy nha ngục này tổng cộng có bảy mươi chín khối, ghép lại là bốn mươi tám người, căn cứ chiều dài xương đùi và tỉ lệ thân thể thì có thể nói là nam giới trưởng thành thân thể cường tráng, tuyệt không phải hình thể gà yếu của Hoa Nhất Đường. Tuy rằng thi thể đã bị thiêu, nhưng từ vết cắt vẫn có thể phán đoán ra, đều là bị binh khí sắc bén chém thành bộ dáng như vậy. Vị trí chặt đứt đa số là cổ, xương sống, đùi, một đao thành hình, một đao trí mạng, nói rõ người giết người, đao pháp cao siêu, sức mạnh rất lớn, ra tay lưu loát, không hề do dự."

Cận Nhược hít sâu một hơi: "Quả nhiên là sư phụ."

"Những người này sau khi chết bị tưới dầu hỏa, đốt thiêu thi thể, là vì muốn lẫn lộn thân phận người chết." Phương Khắc nói: "Sau đó Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường mất tích, chắc hẳn là hai người đó đã dùng kế kim thiền thoát xác."

Cận Nhược gật đầu: "Tin tức cái chết của hai người họ đã thả ra rồi, nhưng làm như vậy không sao đó chứ?"

Phương Khắc: "Cái tên Hoa Nhất Đường kia cái khác không có, chính là nhiều mưu kế, hắn vòng một vòng lớn như vậy chắc chắn không phải vì giả chết thoát thân, mà nhất định có hậu chiêu."

"Nếu là theo tính tình họ Hoa, nếu chịu thiệt thòi lớn như vậy thì chắc chắn sẽ khuấy đảo thành An Đô này long trời lở đất ngày đêm không yên, cho nên..."

Cận Nhược nói: "Hắn nhất định là muốn mượn tin tức mình chết để làm to chuyện này lên, hơn nữa càng to càng tốt!"

Ánh mắt Phương Khắc nhìn Cận Nhược hết sức tán thưởng: Đứa nhỏ này cuối cùng cũng có chút đầu óc rồi.

"Tiếp theo phải làm sao?" Cận Nhược hỏi.

"Đơn giản." Phương Khắc dạo hai trong trong đống xác cháy, chọn mấy khối thi thể được được, chất thành hai đống trên bàn thi thế: "Bây giờ, đây chính là thì thế của Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường."

Cận Nhược: "Ặc... Như thế có phải qua loa quá rồi không?"

Phương Khắc chậc một tiếng, lại chọn mấy khối thi thể, ghép lại xếp thành hai hình người, đắp vải trắng trên thi thể, suy nghĩ một chút, lại vẽ hai tấm bùa trấn hồn lên: "Thế nào?"

(há há, ảnh chơi với xác chết mà như chơi búp bê ấy)

Cận Nhược: "Điều kiện có hạn, dùng tạm đi."

Phương Khắc tháo khẩu trang tạp dề, găng tay, khăn trùm đầu xuống, cẩn thận dùng xà phòng rửa tay, hun dấm chua, lấy trong rương gỗ lớn ra một bình lưu ly bỏ túi, đặt ở trước mắt quơ quơ, chợt lệ rơi đầy mặt.

Cận Nhược ngạc nhiên nhìn, Phương Khắc vừa rơi lệ vừa nhìn Cận Nhược: "Ngươi muốn không?

"Ta là môn chủ Tịnh Môn đấy!" Cận Nhược khó chịu: "Đừng xem thường chuyên ngành của ta!"

Nói xong, kéo tóc thành tạo hình chán chường, bóp mạnh đùi, trong chốc lát hốc mắt chóp mũi đỏ bừng, nước mắt giàn giụa, đẩy cửa gào khóc chạy ra ngoài: "Sư phụ, Tứ Lang ơi, hai người chết thảm quá!"

Ngoài cửa Gia Thứ Sử, Lưu Trường Sử và năm gã tham quân phủ An Đô chờ đã lâu, vừa thấy hắn như thế thì đều quá đỗi sợ hãi.

Lưu Trường Sử: "Nghiệm, nghiệm ra rồi sao? Đúng là thi thể Hoa tham quân và Lâm nương tử ư?!"


Cận Nhược ngã nhào xuống đất, khóc lóc thảm thiết: "Sư phụ ơi, huhu hu, Tứ Lang à, hu hu hu, trời ơi, hu hu hu, đất hỡi, hu hu hu..."

Sắc mặt Gia Thứ Sử trầm xuống, bước nhanh vào Liễm Thi Đường, thấy trên bàn khám nghiệm tử thi có cỗ thi thể bị che kín, mặt trên còn đặt bùa trấn hồn của ngỗ tác, trên bùa viết tên của Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An.

Gia Thứ Sử: "Phương ngỗ tác, đây là...!"

Phương Khắc nhìn Gia Thứ Sử một cái, nước mắt không ngừng chảy xuống, cộng thêm vành mắt đen, sắc mặt xanh trắng, đau lòng tựa như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi ngã.

Tảng đá lớn trong lòng Gia Thứ Sử rơi xuống đất, trên mặt xẹt qua một tia vui mừng không dễ phát hiện, thở dài nói: "Hoa tham quân kinh tài tuyệt diễm, Lâm nương tử cân quắc hào kiệt, lại tuổi trẻ mất sớm như vậy, thật sự là đáng tiếc!"

Phương Khắc quay đầu yên lặng gạt lệ: Người này đúng là làm người ta buồn nôn!

Cận Nhược ở bên ngoài khóc đến trời đất cùng buồn theo: "Sư phự ơi, rốt cuộc là hạng người vô sỉ đáng chết nào đã hại chết người, đồ nhi nhất định sẽ báo thù cho ngươi, chặt đứt ruột hắn cho chó ăn, Tứ Lang à, ngươi chết oan quá, ta chắc chắn sẽ đánh gãy hết xương cốt của kẻ thù, rút tủy não hắn ra trộn thành đồ ăn nhắm rượu cho ngươi, hu hu hu..."

Sắc mặt Gia Thứ Sử cực kỳ khó coi, đám người Lưu Trường Sử bên ngoài muốn nôn ra.

"Không thể nào!"

Vào lúc này, ngoài viện truyền đến một tiếng quát to, Lăng Chi Nhan phong trần mệt mỏi bước nhanh vào, túm lấy Cận Nhược: "Ngươi vừa mới nói cái gì?!"

Cận Nhược suýt nữa bị sặc nước mũi, chỉ thấy đồng tử Lăng Chi Nhan hiện đầy tơ máu, môi nứt da khô, hô hấp dồn dập như vừa nuốt lửa vậy.

Cận Nhược nặn ra hai giọt nước mắt: "Phương ngỗ tác vừa nghiệm ra thi thể của sư phụ và Hoa Tứ Lang..."

Lăng Chi Nhan hai mắt trợn lớn, gạt Cận Nhược sang một bên, bước nhanh đi vào Liễm Thi Đường, ánh mắt chạm đến vải trắng trên bám khám nghiệm tử thi, dưới chân lảo đảo một cái: "Không đâu.... Không đâu... không đâu..."

Cận Nhược rón rén đi theo vào, vội nháy mắt với Phương Khắc.

Cận Nhược: Trăm triệu lần không nghĩ tới lại là Lăng lão lục đến đầu tiên, phải làm sao đây?

Phương Khắc: Lăng Tư Trực là tên ruột thẳng, diễn xuất e là không ổn, nếu biết chân tướng thì tám chín phần mười sẽ lộ tẩy. Huống chi lúc này Gia Thứ Sử còn đang... cứ lừa gạt qua cửa ải đã rồi nói.

Cận Nhược hiểu ra, hít sâu một hơi, nhào tới trước thi thể "Lâm Tùy An", gào khóc thảm thiết.

Vẻ mặt Lăng Chi Nhan không thể tin, vội lắc đầu, đột nhiên hắn nắm lấy bả vai Phương Khắc: "Phương huynh, ngươi chắc chắc bọn họ sao." Lực này Lăng Chi Nhan quá lớn, Phương Khắc đau đến mức hít sâu một hơi, nước mắt chảy càng nhiều hơn.

Ánh sáng trong mắt Lăng Chi Nhan dần dần ảm đạm, tràn lên một tầng sương máu, hắn từng bước gian nan đi tới trước bàn khám nghiệm tử thi, vài lần đưa tay muốn vạch vải che xác ra, lại run rẩy thu lại, thân thể run lên, quỳ rạp xuống đất, nôn khan, nhưng nôn nửa ngày chỉ có thể nôn ra chút nước chua.

Cận Nhược sợ tới mức ngừng khóc: "Lăng Tư Trực, ngài..."

Trong cổ họng Lăng Chi Nhan phát ra một tiếng nghẹn ngào, òa một tiếng nôn ra một ngụm máu lớn, thân thể nghiêng một cái, cả người ngã trên mặt đất.

Cận Nhược và Phương Khắc: Này này này! Không phải đó chứ!

Tiểu kịch trường:

Cận Nhược: Hỏng ời hỏng ời!

Phương Khắc: Tên Lăng Lão Lục là giấy dán sao, sao mới đụng cái đã hộc máu thế?!

13.12.2023

Bình Luận (0)
Comment