Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 251

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 251: Án này là hiểu lầm

Mông Lưu Trường Sử vừa bôi thuốc xong, rồi dùng một chiếc khăn bông khô ráo đắp lên, Địa Long cháy ấm áp dễ chịu khiến người ta chỉ muốn ngủ.

Mới vừa nhắm mắt lại, thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân, đó tiếng quản gia nói Cốc bộ đầu tới.

Cốc bộ đầu mang theo cả người khí lạnh đi vào phòng, Lưu Trường Sử hắt xì một cái, Cốc bộ đầu ngày thường rất biết điều hôm nay cũng không biết làm sao, hưng phấn giống như một đứa nhóc nhặt được mười cân kẹo: "Khởi bẩm Lưu Trường Sử, kẻ tặc đâm ngài bị thương đã bị bắt, Hoa tham quân đã tống vào nhà lao, đang chờ Gia Thứ Sử và ngài đến thẩm vấn."

Lưu Trường Sử bật dậy: "Cái gì? Nhanh như vậy?! Ui cha..."

Không cẩn thận lại đụng vào vết thương ở mông mà kêu lên thảm thiết.

Cốc bộ đầu: "Lưu Trường Sử, ngài chậm một chút, cẩn thận cái mông của ngài."

Lúc này ai còn để ý mông mẹt gì nữa, Lưu Trường Sử nhe răng há miệng nằm úp sấp trở về, lớn tiếng gọi quản gia, nói muốn đi phủ nha.

Quản gia cũng rất khó lòng, Lưu Trường Sử bây giờ không ngồi được, cũng không thể đi, chỉ có thể nằm sấp trên giường, quần còn không biết mặc ra sao thì phải ra ngoài như thế nào đây. Thương lượng một lúc lâu, vẫn là Cốc bộ đầu có cách, đặt một cái giường lên kiệu, bên trái dựng thẳng một cái cột, móc một cái màn lụa, trên giường trải ba tầng chăn bông, làm thành một cái "kiệu" đơn giản.

Lưu Trường Sử nhích người đắp chăn bông lên, tám kiệu phu cao lớn nâng đi, vừa ổn vừa nhanh, rêu rao bước đi, khiến người đi đường đều tò mò liếc xem.

Đang đi tới thì phía sau lại có tiếng vó ngựa, vừa khéo là đội ngũ của Gia Thứ Sử, Gia Thứ Sử cả người đầy thịt mỡ chồng chất trên lưng ngựa, khiến con ngựa thở hổn hển như trâu, mồ hôi đầm đìa.

Lưu Trường Sử: "Gia Thứ Sử cũng nhận được tin của Hoa tham quân sao?"

Gia Thứ Sử: "Kẻ tặc đâm Lưu Trường Sử rốt cuộc là ai, sao dám lớn mật như thế?"

Cốc bộ đầu: "Là môn chủ công Phi Dương của Phù Sinh môn."


Lưu Trường Sử khiếp sợ, Gia Thứ Sử kéo mạnh dây cương, con ngựa thê lương r3n rỉ, chân trước giơ lên lui về phía sau hai tiếng, một người một ngựa đồng thời rơi xuống đất.

Ngựa: "Hí hí hí..."

Gia Thứ Sử: "Chân của ta a a a a..."

Nha lại đi theo luống cuống tay chân, vừa nâng ngựa, vừa nâng người, bận rộn một hồi lâu cuối cùng cũng cứu được Gia Thứ Sử ra, ngựa gãy chân, e là hết thuốc chữa, Gia Thứ Sử cũng gãy chân, không đến được phủ nha, lúc xe ngựa y quán đến kéo người, Gia Thứ Sử còn không quên nắm tay Lưu trưởng sử tha thiết dặn dò.

"Gia mỗ tin tưởng Hoa tham quân, án này giao cho Hoa tham quân toàn quyền thẩm tra xử lý!"

Sau một trận gà bay chó sủa, Lưu Trường Sử ghé vào trên giường tiếp tục lên đường, trên đường nghe Cốc bộ đầu thuật lại quá trình bắt giặc, Lâm nương tử dẫn người liên tục dọn sạch đường khẩu và tổng đường của Phù Sinh môn, một người đánh bại trăm người môn đồ, bắt sống môn chủ Công Phi Dương Phù Sinh môn."

Lưu Trường Sử nghe xong cằm suýt rơi xuống gối, nước miếng chảy ra một bãi lớn.

Trước cửa lớn nha ngục nha sai, bất lương và thư lại đứng chật ních, còn náo nhiệt hơn cả lễ mừng năm mới, Cốc bộ đầu đẩy đám người ra, đưa Lưu trưởng sử vào ngục thẩm đường, Hoa tham quân đã chờ đợi ở đó từ lâu.

Lưu Trường Sử không liếc nhìn Lâm Tùy An, tiểu nương tử này đúng là tuổi trẻ, cũng bị thương chảy máu như hắn thế nhưng tinh thần lại rất tốt, hiển nhiên cũng không có gì đáng ngại, ngục tốt phía sau nhìn nàng ánh mắt sùng kính vạn phần, còn thiếu đốt hương cầu nguyện nữa mà thôi.

Lưu Trường Sử đầu tiên khẳng định năng lực làm việc trác tuyệt của Hoa tham quân, tiếp theo là thuật lại chỉ thị của Gia Thứ Sử, cuối cùng uyển chuyển biểu đạt lòng cảm kích đối với Lâm Tùy An, buổi thẩm vấn chính thức bắt đầu.

Người đầu tiên phải thẩm vấn tất nhiên là thủ lĩnh đám tặc nhân môn chủ Công Phi Dương, hắn cũng nâng lên, một chân máu đầm đìa nằm ở trên cáng, hai mắt trắng bệch, trong miệng nỉ non, ý thức không rõ.

Phương Khắc báo cáo: "Người bị thương, Công Phi Dương, nam, khoảng ba mươi tám tuổi, thân cao chín thước ba tấc, thể trọng bảy mươi cân, trên đầu gối bốn tấc xương đùi trái nát bấy, gân thịt gãy lìa, là vết thương do lưỡi dao sắc đâm thủng, trước mắt đã xử lý thương thế, tạm thời không lo đến tính mạng."

Hoa Nhất Đường nhíu mày: "Vì sao còn hôn mê?

"Hôn mê không phải bởi vì bị thương, mà là bởi vì trúng độc." Phương Khắc nói: "Người này quanh năm dùng quả Long Thần, độc tính từ sớm đã ẩn núp ở trong lục phủ ngũ tạng, trải qua trận chiến này, độc tố chạy vào huyết mạch, xâm nhập tủy não, dẫn đến hôn mê, cho dù tỉnh thì cũng là si ngốc."

Lưu Trường Sử quá sợ hãi, vụ án quả Long Thần của huyện Thành Thanh Châu trước đó, triều đình đã gửi công báo tới các quận huyện thành lớn, hắn cũng từng nghe thấy, không ngờ thành An Đô cũng xuất hiện tung tích độc này.

Hoa Nhất Đường: "Còn cứu được không?"

Phương Khắc: "Phương mỗ sẽ cố thử, nhưng hy vọng không lớn."


Nói xong xoay người bắt đầu lục lọi gì đó trong rương gỗ lớn.

Hoa Nhất Đường ra lệnh cho cai ngục mang theo tên nghi phạm thứ hai, phó môn chủ Phù Sinh môn, Vinh Thiên Sơn, hai tay hai chân khóa xích sắt, nửa bên đầu sưng thành đầu heo, chỉ có thể dùng một con mắt nhìn người, lúc ánh mắt chạm đến Lâm Tùy An, toàn thân run rẩy không ngừng, thét chói tai: "Ta không biết, ta không biết gì cả, đều là do Công Phi Dương..."

Giọng Vinh Thiên Sơn im bặt, hắn nhìn thấy Phương Khắc lấy ra một cái bình lưu ly, bóp cằm Công Phi Dương nhét vào, cũng không biết rót thứ gì vào mà Công Phi Dương lại phát ra tiếng rống như dã thú, thân hình khổng lồ giống như cá sống trong chảo dầu, trong miệng trào ra bọt màu xanh lam."

Cả tòa nha ngục văng vẳng tiếng kêu thảm thiết đang sợ như ở địa ngục vạn, trong ánh lửa chập chờn, khóe miệng của tên ngỗ tác mặc áo màu máu gợi lên nụ cười rợn người, chậm rãi, chậm rãi chuyển ánh mắt đến trên mặt Vinh Thiên Sơn, còn ghê rợn hơn cả đoạt mệnh vô thường: "Ngươi cũng muốn thử sao?"

Vinh Thiên Sơn nuốt ừng ực từng ngụm nước miếng, thái độ xoay chuyển 180 độ, đoan đoan chính chính dập đầu với Hoa Nhất Đường: "Hoa tham quân, ngài muốn hỏi gì ta đều khai hết?"

Lâm Tùy An mỉm cười, Lưu Trường Sử yên lặng dùng gối đầu nhét vào miệng.

Lời đồn trên phố rằng thủ đoạn Hoa gia Tứ Lang tra tấn bức cung rất đáng sợ, ở thành huyện Thanh Châu thẩm ba phạm nhân, thì cả ba người đều nổi điên, không ngờ hắn lại dùng thủ đoạn thế này, thật, thật đáng sợ.

Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Xem ra ngươi đã sớm biết trong cơ thể Công Phi Dương có độc quả Long Thần."

Vinh Thiên Sơn: "Lúc trước không biết, về sau vụ án ở huyện Thanh Châu Thành truyền đi khắp thành thì cũng đoán được bảy tám phần."

"Độc này là ngươi hạ?"

"Không liên quan gì đến ta hết?" Vinh Thiên Sơn cuống quýt xua tay: "Môn chủ... ý ta là lúc Công Phi Dương đến An Đô, trên người hẳn là đã mang theo độc rồi, nói, nói... như thế nào nhỉ, công phu của hắn tuy rằng giỏi nhưng cử chỉ hành vì có lúc sẽ rất kỳ lạ... Lúc ấy ta chỉ nói là người này ngu xuẩn, sau khi tiếp xúc lâu mới phát hiện là não không tốt. Có lúc Công Phi Dương liều mạng với người khác thì tròng mắt sẽ phiếm lam quang, sau đó thì si ngốc mấy ngày liên, đến nói chuyện cũng không rõ ràng."

"Công Phi Dương đến An Đô từ khi nào?"

"Gần hai năm, không, bây giờ tính ra hẳn là ba năm trước. Lúc ấy thành An Đô không có Phù Sinh môn, Công Phi Dương đột nhiên xuất hiện, rồi bắt tay vào việc thu phục môn phái và côn đồ ở An Đô, giết hết những tên không nghe lời, không phục, muốn phản kháng, nhóm thứ nhất giết, chính là..."

Vinh Thiên Sơn cẩn thận nhìn Lâm Tùy An một cái: "Là phân đàn chủ và sáu gã trưởng lão của Tịnh Môn, phân đàn Tịnh Môn là môn phái lớn nhất thành An Đô, Tịnh Môn vừa ngã, thế lực giang hồ ở An Đô như rồng mất đầu, rồi sụp đổ..."

Tuy rằng đã đoán được, nhưng trong lòng Lâm Tùy An vẫn không khỏi trầm xuống.

"Chỉ dựa vào một mình Công Phi Dương?" Hoa Nhất Đường hỏi: "Không phải người nói đầu óc hắn không tốt sao?"


Vinh Thiên Sơn da mặt co rút: "Có, có người thuê ta, hiệp trợ Công Phi Dương làm việc."

"Ai?"

Vinh Thiên Sơn trầm mặc một lát: "Ta chưa từng thấy dáng vẻ của người này, hắn tự xưng là Tam gia, mỗi tháng cho ta ba mươi vàng tiền thù lao."

Lời vừa nói ra, hai mắt Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An đều sáng lên, cười đến rợn người, còn dịch hai bước về phía Vinh Thiên Sơn.

Vinh Thiên Sơn giật mình: "Tuy rằng ta chưa từng nhìn dáng vẻ của người đó, nhưng ta ước chừng có thể đoán được hắn là người của ai!"

"Hả?" Hoa Nhất Đường nghiêng đầu hỏi: "Người của ai?"

Trán Vinh Thiên Sơn chảy mồ hôi: "Thỉnh cầu Hoa tham quân cho người tránh đi."

Hoa Nhất Đường dùng ánh mắt ám chỉ, Cốc Lương dẫn tất cả nha lại và ngục tốt ra ngoài, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An, Phương Khắc, Lưu Trường Sử, và một Công Phi Dương nửa chết nửa sống.

Vinh Thiên Sơn hít sâu một hơi, hạ giọng: "Tam gia kia hẳn là có quan hệ với Khương thị Thái Nguyên."

Lâm Tùy An: Ồ hố!

Lưu trưởng sử rống to, lại đụng tới miệng vết thương, lại nhe răng há miệng nằm úp sấp trở về: "Thái Nguyên Khương thị, ngàn năm thế gia, tổ tiên muôn vàn vinh quang, sao có thể cùng phe với đám người các ngươi?"

Hoa Nhất Đường nheo mắt lại: "Vinh Thiên Sơn, chuyện này hệ trọng, người có chứng cứ không?"

Vinh Thiên Sơn lộ ra vẻ khó xử: "Chứng cứ thì không có, nhưng Phù Sinh Môn từng làm giúp Tam gia một việc, ta cảm thấy kỳ quặc nên đã lén điều tra thử, mới phát hiện là làm việc thay Khương thị Thái Nguyên.

"Việc gì?"

Trung thu hai năm trước, Tam gia ra lệnh cho Phù Sinh môn đến Ích Đô thành đón một nhóm vận chuyển hàng hóa, hai mươi chiếc xe ngựa bốn cỗ, tất cả đều là thùng xe lớn bị phong kín, Tam gia yêu cầu môn chủ tự mình áp giải, còn phái hơn sáu mươi môn đồ, trong vòng bảy ngày phải vận chuyển về An Đô.

Hoa Nhất Đường: "Trong xe vận chuyển cái gì?"

Sắc mặt Vinh Thiên Sơn trắng bệch, giống như hơi khó mở miệng, sau một lúc lâu mới hít một hơi nói: "Lúc đi qua Dịch Thành, nửa đêm, trong xe truyền ra tiếng động lạ, bởi vì thùng xe có giấy niêm phong nên không ai dám mở ra, ta đã len lén chọc mấy lỗ nhỏ trên thùng xe, và phát hiện..."

Trên mặt Vinh Thiên Sơn hiện ra vẻ sợ hãi: "Trong xe đều là nữ đồng bảy tám tuổi, ngồi thẳng tắp, trợn tròn hai mắt, trong xe rõ ràng rất tối thế nhưng đồng tử của những đứa bé kia lại giống như sói, lóe ra ánh sáng màu xanh lam, giống như Công Phi Dương."

Sắc mặt Hoa Nhất Đường thay đổi, Phương Khắc nhíu chặt mày.


Những đứa bé kia là Bạch sinh bị quả Long thần khống chế.

"Lúc ấy ta sợ tới mức ch ảy nước tiểu, lập tức sai người đi ngay trong đêm, dọc được cứ nớp lo sợ không ngủ không nghỉ đến bên ngoài thành An Đô, thì có một đội hắc y nhân tiếp quản đoàn xe. Trong lòng ta thật sự không yên nên đã len lén đi theo, phát hiện đoàn xe này ở trong mấy nhà buôn ba ngày rồi thay hình đổi dạng, cuối cùng, vận chuyển vào biệt viện ở ngoại ô Khương thị Thái Nguyên."

Lâm Tùy An nắm chặt Thiên tịnh, sát ý vô hình tản ra trong không khí, khiến cho người xung quanh gần như không thở nổi.

Giọng Hoa Nhất Đường trầm đến đáng sợ: "Sau đó thì sao?"

Ta vừa nhìn thấy là mua bán Khương thị Thái Nguyên, tự nhiên là chạy trốn." Vinh Thiên Sơn lau mồ hôi trên đầu: " Cũng may loại chuyện này chỉ có một lần......

Trong phòng thẩm vấn lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở đứt đoạn của Công Phi Dương.

Tình tiết vụ án đã phát triển vượt xa tưởng tượng của Lưu Trường Sử, hắn ghé vào trên giường, cúi đầu hò hét loạn xạ, thẳng đến khi Hoa Nhất Đường hỏi ra vấn đề tiếp theo thì mới nhớ tới hôm nay là thẩm vấn vụ án gì.

"Vì sao ám sát Lưu trưởng sử?" Hoa Nhất Đường hỏi: " Cũng là mệnh lệnh của Tam gia sao?"

Vinh Thiên Sơn thét chói tai: "Chuyện này toàn tại Công Phi Dương, hắn hắn hắn đầu óc hắn không tốt, nhận lầm người, chúng ta vốn là muốn tìm người tên là Trịnh Vĩnh Ngôn!"

Lưu Trường Sử: "Hả?"

Lâm Tùy An: "Hả?"

Phương Khắc: "Ai?"

Hoa Nhất Đường trợn tròn mắt: "Tham quân tư công, Trịnh Vĩnh Ngôn?"

Tiểu kịch trường:

Cận Nhược vểnh chân ngồi ở chính đường khách xá Phong Vân, gõ gõ Nhược Tịnh lên bàn: "Tôn chỉ của Tịnh Môn là, thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm khắc, các ngươi đã làm sai chuyện gì, thức thời thì khai ra hết đi, ai nên tự thú thì tự thú, ai nên bồi tội thì bồi tội, nên bồi thường tiền thì trả tiền, nếu để ta điều tra ra ai dám giấu diếm nói dối, Công Phi Dương và Vinh Thiên Sơn chính là kết cục của các ngươi!"

Tứ Thánh: "Kết cục của các ngươi!"

Môn đồ Phù Sinh môn quỳ đầy đất, mồ hôi nhỏ như hạt đậu: "Cẩn tuân mệnh lệnh Cận môn chủ!"

2.12.2023

Chương ngày ngắn ghê, sướng

Bình Luận (0)
Comment