Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 212

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 212: Ký ức của Bạch Sinh

"Cho nên, sau khi Cù Tuệ giết Liên Tiểu Sương thì không xử lý thi thể, mà hốt hoảng chạy trốn." Cận Nhược gãi đầu, ý là còn có người khác nữa đã sửa lại hiện trường vụ án, in dấu hoa đào trên thi thể Liên Tiểu Sương, bỏ thi thể vào rương rồi đưa đến cống nước thải, thiết lập thiết bị hẹn giờ, đặt thi thể Liên Tiểu Sương xuất hiện ở suối Hoán Hoa... người này là muốn cái gì?"

Không ai trả lời hắn.

Mọi người ngồi trong sở tư pháp, nhìn chằm chằm vào bức tường manh mối rậm rạp ngẩn người.

Vụ án của Liên Tiểu Sương đã kết thúc. Vị trí của "tình lang" được đánh dấu là "Ngô Chính Thanh (đã chết)", vị trí "hung thủ thật sự" viết "Cù Tuệ", "hung khí" đánh dấu "chỉ thêu", lại thêm một đường mới "ném xác"... trống rỗng.

Hoa Nhất Đường dùng vòng tròn màu đỏ khoanh ba chữ "dấu hoa đào": "Vì sao phải in dấu hoa đào trên người Liên Tiểu Sương?"

(BY: muốn gợi lại cái vụ án năm xưa xử lý như shit chứ còn gì nữa)

Lăng Chi Nhan: "Giá họa cho sát nhân hoa đào, giấu tội thay Cù Tuệ?"

Hoa Nhất Đường: "Nếu là vì nguyên nhân này, vậy thì người này hẳn là người rất quen thuộc với Cù Tuệ, không chỉ quen biết mà còn có mối quan hệ rất tốt, muốn bảo vệ Cù Tuệ... đó sẽ là ai đây?"

Cận Nhược: "Cù Tuệ từ khi gả cho Ngô Chính Lễ gần như là không ra khỏi cửa lớn, thậm chí ngay cả thân thích nhà mẹ đẻ cũng xa lánh, người quen biết nàng ta ngoại trừ cái tên đáng chết Ngô Chính Lễ kia ra thì Ngô Chính Thanh cũng miễn cưỡng tính vào, nhưng hai người này đều không thể giúp Cù Tuệ, hơn nữa đều có chứng cứ ngoại phạm."

Hoa Nhất Đường lắc đầu, nhìn chằm chằm ba chữ dấu đào hoa, lẩm bẩm nói: "Không phải bọn họ, còn có một người..."

Cận Nhược: "Còn ai khác chứ?" "

Lâm Tùy An trầm mặc thật lâu nói: "Liên Tiểu Sương."

Lời này vừa nói ra, da đầu mọi người tê dại, không hẹn mà cùng nhớ tới lời Cù Tuệ:

[Chẳng lẽ là hồn phách của Tiểu Sương đẩy thi thể của nàng ra ngoài...]


"Sư phụ đừng nói mấy lời đáng sợ vậy được không?" Cận Nhược điên cuồng chà xát da gà trên cánh tay: "Ta đào mộ cả một ngày, bây giờ nghe ba cái thứ này một chút thôi cũng ớn."

Lâm Tùy An ngẩn ra: "Đào mộ gì?"

"Ôi chao, bị vụ án của Ngô Chính Thanh chen ngang nên quên mất!" Cận Nhược vỗ ót một cái, vội vàng kể lại chuyện Ngũ Đạt tra được nghĩa trang Ngô thị chuẩn bị xây dựng có vấn đề, hắn và Phương Khắc làm sao tìm được nghĩa trang, làm sao nhìn thấy Vô Vi Tử, đi đến bãi tha ma thế nào, làm sao phát hiện hài cốt Bạch Sinh, hơn nữa còn tranh thủ khoe khoang cảnh tượng ngầu lòi của mình khi đấu với Vân Trung Nguyệt.

"Lúc ta và Ngũ Đạt trói Vô Vi Tử lại, đã phát giác có điều không thích hợp, cân nặng của người này và thể trạng hiện ra hoàn toàn không phù hợp, hơn nữa dấu chân hắn không có gót chân."Cận Nhược vỗ đùi: "Quả nhiên là Vân Trung Nguyệt giả trang!"

Hoa Nhất Đường híp mắt: "Nói cách khác, là Vân Trung Nguyệt dẫn các ngươi tìm được hài cốt của Bạch Sinh?"

Cận Nhược: "Điểm kỳ quái chính là Vân Trung Nguyệt hình như cũng không biết trong bãi tha ma chôn cái gì?"

Trong lòng Lâm Tùy An dâng lên một cảm giác kỳ quái, không khỏi nhớ tới Đoàn Cửu gia Mãn Khải, còn có mặt nạ giả trên mặt Mãn Khải.

Chẳng lẽ người sau lưng Vân Trung Nguyệt là Thất gia?

Hai người bọn họ thế mà lại thông đồng với nhau?

Được lắm, một văn một võ, một người khôn khéo một tên khó chơi, cái nhóm đó cũng đáng gớm lắm!

Phương Khắc đùa nghịch đao mổ trong tay, rõ ràng có hơi không kiên nhẫn: "Ngũ Đạt sao lại chậm như vậy?"

Lời còn chưa dứt bên ngoài đã truyền đến tiếng quát ầm ĩ, nha lại mặt này đầy bùn đất chạy vào: "Báo cao– Ngũ Bộ đầu đã vận chuyển hài cốt ở bãi tha mà về rồi!"

Phương Khắc thoáng cái đã xông ra ngoài, thân thủ kia đừng nói có bao nhiêu nhanh nhẹn, mọi người vội vàng ra cửa nghênh đón, chỉ thấy một đội nha đang lôi kéo sáu chiếc xe trâu chậm rãi đi vào sở tư pháp, mỗi ván xe mang theo sáu quan tài, Ngũ Đạt dẫn đầu báo cáo với Hoa Nhất Đường: "Khởi bẩm Hoa tham quân, thuộc hạ dẫn người cẩn thận tìm kiếm ở bãi ta ma lại lần nữa, phát hiện quan tài tương tự không chỉ có hai mươi cái, mà là có ba mươi sáu cái, nên đã tuân theo chỉ thị của Phương ngỗ tác, cùng vận chuyển về đây hết rồi."

Hoa Nhất Đường gật đầu: "Rất tốt."

Phương Khắc mặc một bộ áo đáo du hành ở giữa những chiếc xa kéo quan tài, chỉ huy nha lại mang quan tài, bày quan tài, đỡ tất cả quan tài vào trong viện, xếp thành bốn hàng chỉnh tề, mỗi hàng sáu người, đốt Thương Thuật và Tạo Giác ở bốn góc sân, hun trong thời gian một chén trà rồi mới ra lệnh mở quan tài.

Lúc này đã gần giờ sửu, bầu trời tối đen như vực sâu không thấy đáy, khói Thương thuận và Tạo giác du đãng trong đêm tựa như du hồn vô gia cư.

Từng khối lại một khối quan tài bị xốc lên, từng bộ xương khô trắng lộ ra, Lâm Tùy An đột nhiên cảm thấy lạnh toát cả người, tiếng rít chói tai từ bốn phương tám hướng chui vào đầu óc, tầm mắt bị vô số ánh sáng trắng xé rách thành mảnh nhỏ, gào thét, xoay tròn tràn vào hốc mắt...

Hỏng rồi!


Lâm Tùy An thậm chí còn chưa kịp hừ một tiếng thì cả người đã ngã thẳng xuống, chỉ còn lại một chút ý thức là hương trái cây ngọt ngào.

Không sao, Lâm Tùy An nghĩ, có Hoa Nhất Đường ở đây, chắc chắn có thể đỡ lấy cô.

*

Một đám gì đó ướt sũng theo mắt cá chân nhúc nhích bò lên, trơn nhẵn, lúc nhúc, cô muốn lột cái thứ ghê tởm này ra nhưng hai tay lại bị giam cầm, dù cho có giãy dụa thế nào thì cũng không thể tránh thoát, những thứ ướt sũng kia càng ngày càng nhiều, từ bốn phương tám hướng quấn lên, mắt cá chân, cổ tay, cổ, mặt, đùi, xương sườn... Rất nhanh đã bao phủ toàn thân cô.

Chúng kêu chít chít, âm thanh cực kỳ sắc bén, dần dần cô có thể nghe rõ, không phải tiếng kêu, mà là tiếng cười, rất nhiều người, bọn họ cười, hát, hoan hô, còn có tiếng nhạc, tỳ bà, trống, hương thơm ngọt ngào, mùi rượu nhức mũi, hình ảnh lắc lư như thước phim chạy ngang đầu, những cây cột chạm trổ và bức tường vàng huy hoàng, vô số khuôn mặt tươi cười vặn vẹo ập tới, lại bay đi, cô cuối cùng cũng thấy rõ những thứ ghê tởm trên người, là móng vuốt dã thú, đang vuốt ve khắp nơi, xé rách, ấn xuống từng con dấu dơ bẩn...

Đột nhiên, một luồng ánh sáng xuyên qua thân thể, gần như xé cô thành hai nửa, tất cả mọi thứ đều biến thành một vùng máu đỏ, tiếng kêu thảm thiết thê lương và tiếng khóc gào thét xông đến, thân thể biến thành một tảng đá rơi vào vũng bùn, bị thứ bùn tanh hôi đen bao trùm, không qua miệng mũi, vẫn, vẫn luôn rơi xuống...

Sau đó nữa là bóng tối vô tận.

Tất cả các âm thanh đã biến mất, tất cả ánh sáng đã biến mất, trong mũi chỉ có máu và mùi đất, đó là hơi thở của cái chết.

Bóng tối kéo dài rất lâu, như thể là một giấc mơ mà không bao giờ tỉnh lại được.

Đột nhiên, một luồng hương hoa xuất hiện, thoang thoảng, dịu dàng, vuốt ve sợi tóc trên đỉnh đầu.

Trước mắt xuất hiện ánh sáng yếu ớt dìu cô đứng lên rồi chậm rãi đi về phía trước, tia sáng mang theo hương hoa từng chút từng chút gõ vào vỏ tối, chiếc vỏ vỡ vụn, càng nhiều ánh sáng chiếu xuống, mông lung như tấm lụa mỏng, từng chùm hoa Hải Đường đỏ rực nở rộ ở cuối ánh sáng, người đó một mình đứng ở trong hương hoa, mặc váy lụa, tóc dài như mực, quay đầu lại cười đến xán lạn, để lộ ra hai cái răng hổ trắng.

Là Liên Tiểu Sương.

"Leng keng, leng keng, leng keng..."

Tiếng chuông từ phương xa truyền đến, nụ cười của Liên Tiểu Sương càng sáng hơn, chỉ về phía tiếng chuông, đó là phương hướng của ánh sáng...

Lâm Tùy An mở mắt ra.

Một chiếc chuông gió màu bạc treo trên đỉnh đầu, dưới chuông gió không treo tăm giấy mà là một ống trúc màu xanh lá cây thô ráp, gió thổi, ống trúc lắc lư, tiếng chuông kêu lên dưới ánh mặt trời vụn.

Lâm Tùy An ngẩn người, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, cô vẫn còn ở trong sở tư pháp, dưới thân là một chiếc giường rộng rãi, nhìn vật dụng chuyên dụng giống như của Phương Khắc, Hoa Nhất Đường ngồi bên giường, một tay nâng má một tay nắm cổ tay cô, lông mi thật dài rung động trong tiếng chuông nhẹ nhàng, Lâm Tùy An nghĩ đến nhụy hoa trong gió xuân.


Đêm đã qua, trời đã sáng.

Lâm Tùy An khẽ thở ra một hơi.

Mí mắt Hoa Nhất Đường khẽ động đậy, ngồi thẳng dậy, mờ mịt nhìn chung quanh có chút mơ màng, nhìn thấy Lâm Tùy An thì cười thật tươi: "Tỉnh ngủ rồi sao?"

Lâm Tùy An gật đầu chống cánh tay đứng dậy, Hoa Nhất Đường vội vàng lót vào phía sau cô hai cái đệm lớn, Lúc này Lâm Tùy An mới phát hiện toàn thân mình vừa nhức vừa đau, hoàn toàn không dùng được lực, giống như leo hai mươi dặm đường núi cả đêm vậy.

Quả nhiên, chấp niệm của người chết càng mạnh thì tác dụng phụ của ngón tay vàng càng lớn. Bạch Sinh trước khi chết hẳn là cực kỳ sợ hãi, nên mới có thể sinh ra chấp niệm mạnh mẽ đến vậy.

Lâm Tùy An xoa xoa huyệt thái dương: "Bây giờ là canh giờ nào?"

"Giờ thìn hai khắc, ngươi ngủ ước chừng ba canh giờ." Hoa Nhất Đường cẩn thận quan sát trạng thái của Lâm Tùy An: "Ngươi... cảm giác thế nào?"

"Không sao, chỉ hơi mệt mỏi thôi."

Hầu kết Hoa Nhất Đường giật giật: "Thấy được cái gì rồi?"

"Trên người có rất nhiều móng vuốt của dã thú. Không, hẳn là tay người, còn có tiếng cười, tiếng thét chói tai, rất loạn, rất đau, rất... ghê tởm..." Lâm Tùy An nhắm mắt lại, dạ dày cuộn lên gần như muốn nôn ra.

Đột nhiên, hương trái cây dịu dàng quấn lấy cô, Lâm Tùy An ngạc nhiên mở mắt ra phát hiện Hoa Nhất Đường đang nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay khẽ vỗ về lưng cô.

Hôm nay hương thơm trên người tên này thật thơm, cảm giác buồn nôn của Lâm Tùy An đã đỡ hơn một chút: "Hôm nay hương thơm của ngươi tên là gì?"

Bả vai Hoa Nhất Đường run lên, mạnh mẽ chạy về phía sau, buông Lâm Tùy An ra, tròng mắt đảo lung tung: "Mộc Hạ mới phối, tên là... Mai Hoa Tuyết, Lê Hoa Nguyệt, Tương Tư Hải Đường một cành xuân..."

"Hải Đường..." Lâm Tùy An lẩm bẩm, cô chỉ thấy thi thể của Liên Tiểu Sương, chưa từng thấy dáng vẻ lúc cô còn sống, vì sao lại mơ thấy cô, còn là dáng vẻ tươi tắn xán lạn như thế nữa.

Hay là nói, đó không phải là giấc mơ của cô, mà là ký ức của Bạch sinh?

Hoặc là, hồn phách của Liên Tiểu Sương đã cuốn vào mộng, muốn nói cho cô biết cái gì đó chăng?

"Vụ án của Liên Tiểu Sương chúng ta có bỏ sót một chỗ mấu chốt." Lâm Tùy An nói.

Hoa Nhất Đường rũ mí mắt xuống: "Ngươi nói cái này phải không."

Nói xong, lấy ra vật chứng làm hung khí từ trong tay áo... chiếc khăn lụa thêu Hải Đường lấy ở trên người Cù Tuệ, nửa khóm hoa Hải Đường tựa như bị lưỡi dao sắc bén bổ ra, nơi cắt chỉnh tề đến lạ, vừa khéo có thể ghép thành một khóm Hải Đường hoàn chỉnh với điều tra trước đó.

"Cù Tuệ nói Liên Tiểu Sương trước khi chết đã hoàn thành bức thêu." Hoa Nhất Đường nói: "Mà hiện trường vụ án mà chúng ta phát bây giờ lại chỉ có nửa bức hàng thêu."

"Thẩm trưởng lão từng nói, bức thêu lúc trước đã thêu xong nhưng lại bị hủy, sau đó lại thêu lại nửa bức trước, vả lại không phải kỹ nghệ châm pháp của Liên Tiểu Sương, nếu như không phải Cù Tuệ làm thì chính là người xử lý thi thể Liên Tiểu Sương làm."


Lâm Tùy An vừa nhớ lại manh mối lúc trước, vừa suy đoán: "Nói cách khác, lúc Cù Tuệ rời đi thì bức hàng thêu vẫn còn nguyên vẹn, như thế Cù Tuệ không có khả năng dùng chỉ thêu của kẻ giết người thêu ra nửa bức Hải Đường khác. Cho nên, tấm khăn lụa này hẳn là do kẻ ném thi thể thêu, về sau không biết vì sao lại rơi vào trong tay Cù Tuệ."

Hoa Nhất Đường nhíu mày gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.

Lâm Tùy An nhìn biểu cảm của Hoa Nhất Đường, trong lòng sinh ra dự cảm không lành.

"Cù Tuệ đâu?"

Hoa Nhất Đường trầm mặc một lúc lâu: "Ngươi đột nhiên ngất xỉu, Phương đại phu cho ngươi uống thuốc, châm cứu, nói ngươi chỉ là mê man, ta... Ta và mọi người lúc ấy đều sợ hãi, trong lòng quá loạn nên đã xem nhẹ sơ hở của chiếc khăn này, đợi đến khi phát giác thì đã qua hơn một canh giờ, Lăng Lục Lang vội vàng chạy tới nha ngục thẩm vấn Cù Tuệ, không ngờ..." Hốc mắt Hoa Nhất Đường đỏ bừng: "Cù Tuệ chết rồi."

Đầu Lâm Tùy An ong lên một tiếng, nắm chặt cổ tay Hoa Nhất Đường: "Chết như thế nào?!"

"Nàng ta lén uống trà Bách Hoa giấu trong tóc, chất nôn bịt khí quản, hít thở không thông mà chết." Hoa Nhất Đường thấp giọng nói: "Thì ra, lúc trước nàng ta cũng từng bị Ngô Chính Lễ ép buộc hít khói của quả Long Thần, nhưng nàng ta chưa từng nói đến."

"Nàng ấy lấy trà Bách Hoa giả ở đâu ra..." Lâm Tùy An chỉ hỏi nửa câu thì trong lòng đã hiểu.

Hẳn là tìm được từ trong phòng của Ngô Chính Thanh, Cù Tuệ ở phường trà Thu Nguyệt đã nhìn thấy trạng thái của đám người Mã Bưu lúc phát tác độc tính, đương nhiên biết hậu quả của việc uống trà, cho nên đây vốn là kế hoạch của cô.

Chuông gió kêu "leng keng, leng keng", hốc mắt Lâm Tùy An chua xót, chống người bước xuống giường: "Dẫn ta đi thăm nàng."

Hoa Nhất Đường túm lấy khuỷu tay cô, lông mày nhíu chặt.

Ánh mắt Lâm Tùy An kiên định: "Ta phải đi."

Hốc mắt Hoa Nhất Đường đỏ lên, cằm căng ra, ngực phập phồng mấy lần, sau đó ngồi xổm xuống, mang giày vào cho Lâm Tùy An, rồi xoay người đưa lưng về phía giường, nhẹ giọng nói: "Ta cõng ngươi đi."

*

Tiểu kịch trường:

Một canh giờ trước.

Mộc Hạ nhìn Hoa Nhất Đường buộc ống trúc dưới chuông gió nhân duyên, khó hiểu: "Ống trúc này sao nhìn quen thế?"

"Đây là ông trúc lúc thi Đản Nhật chế cử, Lâm Tùy An dùng Thiên Tịnh bổ cho ta, có thể trừ tà." Hoa Nhất Đường bình tĩnh nhìn khuôn mặt đang ngủ tái nhợt của Lâm Tùy An: "Hẳn có thể giúp nàng sớm tỉnh lại."

Mộc Hạ: "..."

Dùng ống trúc do Lâm nương tử tự mình bổ cho Lâm nương tử trừ tà? Quả nhiên chỉ có Tứ Lang mới có thể nghĩ được cách này, tuyệt!

14.9.2023

Bình Luận (0)
Comment