Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 137

Lâm Tùy An mơ thấy một giấc mơ có ánh sáng màu lục quái dị, cô tản bộ trong một khu rừng rậm, lá cỏ xanh biếc mềm mại không cao quá mắt cá chân, ánh mặt trời xen qua kẽ lá, giống như cơn mưa màu vàng ươm, mùi hương trái cây quen thuộc lượn lờ trong không khí, trên cành cây, những phiến lá cỏ rải rác và những trái cây nhỏ có màu cầu vồng, xuyên thấu qua lớp biểu bì trong suốt, có thể nhìn thấy mạch thực vật ẩn nấp trong thịt quả, trái cây nhỏ tắm rửa dưới ánh mặt trời, giống từng bọt sóng bay lên giữa không trung, lắc lư, phiêu đãng, chậm rãi tụ tập và một chỗ, tạo thành một hình người lấp lánh.

Hương thơm cây ăn quả nồng đậm say lòng người, màng sáng bên ngoài hình người kia rút xuống, dần dần trở nên rõ ràng, là thiếu niên dung mạo xinh đẹp như tranh vẽ, tóc dài như thác nước màu đen, đồng tử như bảo thạch đen, yết hầu nhô ra, xương quai xanh thanh lệ, dọc theo xương quai xanh hướng xuống dưới, đón ánh sáng, làn da trần trụi bên ngoài nhẵn nhụi như ngọc ngưng tụ...

Hay lắm!

Lâm Tùy An bất ngờ mở mắt ra, trong lòng hơi ảo não.

Sao cô lại tỉnh chứ?

Nếu có thể ngủ thêm chút thì tốt biết mấy.

Lâm Tùy An cảm thấy có gì không đúng: trong giấc mơ của cô vì sao lại xuất hiện một Hoa Nhất Đường trần truồng như thế?

Chẳng lẽ là ngày nghĩ, đêm mơ... cái rắm á!

Hiển nhiên là tác dụng phụ do độc khí của tán nhân Huyền Minh ngấm vào não.

Phải, cô bị trúng độc!

Lâm Tùy An giật mình, ngồi bật giật, sờ mặt mình lại gõ vào ót, lắc lắc lắc chân, không khỏi thấy mừng rỡ, nhiệt độ cơ thể bình thường, tim đập ổn định, tốc độ lưu lượng máu ổn định, xem ra độc của cô đã được giải rồi.

Không cần nghĩ, nhất định là Phương đại phu diệu thủ hồi xuân.

Lâm Tùy An ăn mặc chỉnh tề, tìm một vòng trong phòng, nhưng không thấy Thiên Tịnh đâu, nhớ ra trước khi té xỉu hình như là giao cho Cận Nhược, cũng không biết một giấc ngủ này của cô đã trải qua bao lâu, Cận Nhược hắn giúp cô cất rồi.

Bên ngoài còn đang mưa, giọt mưa tí tách rơi lên ngói, Lâm Tùy An đưa một tay lên đầu che, giẫm bọt nước xuyên qua hành lang hậu trạch, đi tới tiền đường y quán, trong y quán trống rỗng, không có bệnh nhân, chỉ có Phương Khắc, Mộc Hạ và Y Tháp ở đây. Y Tháp nấu trà, Mộc Hạ và Phương Khắc uống trà, nhìn vẻ mặt dường như rất tự tại.

Lâm Tùy An trực tiếp đi tới ngồi xuống, bưng lên một chén trà lên xem thứ, trà Y Tháp nấu hẳn là trà Bách Hoa của Huyện Thành, nước trà trong suốt, không có nguyên liệu kỳ quái gì, lúc này mới yên tâm uống một ngụm, rất thỏa mãn, đã gần giống đến sáu phần với vị trà quen thuộc của cô rồi, nếu không có mấy hạt tiêu chướng mắt kia thì càng hoàn mỹ.

"Tay nghề của Y Tháp càng ngày càng tốt." Lâm Tùy An cười nói.

Không ai trả lời nàng, Phương Khắc bưng chén trà, Mộc Hạ hơi hé miệng, Y Tháp giơ thìa trà lên, kinh ngạc nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, Lâm Tùy An thấy không khí có hơi ngượng ngùng, sờ sờ mặt hỏi: "Chẳng lẽ ta ngủ một giấc đã trở nên xinh đẹp rồi?"

"Ta còn hầm thịt trên bếp." Mộc Hạ ném lại một câu rồi bỏ chạy.

"Trư nhân, Tứ Lang, Tứ Lang..." Ngón tay Y Tháp cầm thìa trà nói: "Tứ Lang, bên ngoài, loạn thành một đống, không ổn, không ổn..."

Lâm Tùy An nghe được không hiểu ra làm sao: "Cái gì mà một đống? Tứ Lang? Hoa Nhất Đường làm sao?"

Biểu cảm của Phương Khắc càng kỳ lạ, đầu tiên là thở dài, buông chén trà xuống nhìn cơn mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ một lúc lâu, nói: "Lâm nương tử có biết, hai ngày một đêm ngươi ngủ kia, mọi thứ đã không còn như xưa, bãi bể hóa nương dâu."

Lâm Tùy An: "Hả?"

Phương đại phu đang nhạo báng cái gì thế?

Phương Khắc lấy ra hai cái bình sứ nhỏ từ trong tay áo, là hai cái bình mà Lâm Tùy An mang về từ Long Thần quán, sắp xếp trên bàn, chỉ vào đó nói: "Trong hai bình sứ này đều là độc quả Long Thần, có thể kích phát tiềm lực của thân thể trong thời gian ngắn, ví dụ như tăng thể lực, tốc độ, khiến cho người sử dụng sinh ra một loại khoái cảm mình không gì không làm được, nhưng độc này sẽ tạo thành mức độ nguy hại khác nhau cho thân thể, sử dụng với số lượng lớn. Có thể dẫn đến tổn thương tim và mạch máu, nghiêm trọng như Hách Lục ở Đông Đô và sát thủ thành Quảng Đô, nổ tim mà chết, thậm chí còn có thể tạo thành tổn thương cho nội tạng, ví dụ cho dù bị bệnh hoặc bị thương cũng không cảm giác được khó chịu và đau đớn."

Tim và mạch máu bị tổn thương... Lâm Tùy An hồi tưởng lại cảm giác mình trúng độc trước đó, hỏi: "Ta cũng trúng độc này sao?"

Phương Khắc gật đầu, âm u nhìn Lâm Tùy An một cái nói: "Nếu dùng độc này trường kỳ sẽ dẫn đến một loại di chứng đặc biệt, xuất hiện biến hóa tính cách nghiêm trọng."

Lâm Tùy An hít sâu một hơi, cô nhớ tới sát ý đẫm máu không thể khống chế được trong cơ thể, giống như trong thân thể của cô cất giấu một "Lâm Tùy An" khát máu khác vậy.

Phản ứng sau khi trúng độc này, chỉ dựa vào ý chí của cô thì không thể nào áp chế được, chẳng lẽ...

"Loại này độc này ghê tởm như thế, Phương đại phu dùng cách gì để giải độc vậy?" Lâm Tùy An hỏi.

Cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Tùy An hay không, khi cô hỏi câu này, đường đường là một đại ngỗ tác lại trở nên hơi khó xử.

"Cách giải độc cũng không khó, dược liệu giải độc cũng không khó tìm, chỉ là thuốc giải này có hơi... " Phương Khắc khẽ dừng lại: "Rất đắt."

Lâm Tùy An: "hả? "

Thuốc giải gì? Nó đắt đến đâu?

Phương Khắc lại thở dài, rũ mắt uống trà.

Lâm Tùy An đột nhiên ý thức được, Phương Khắc không trả lời câu hỏi về Hoa Nhất Đường cô hỏi lúc đầu, mà là dùng quả Long Thần để chuyển đề tài, trong lòng dâng lên dự cảm không rõ.

"Hoa Nhất Đường lại gây ra chuyện gì rồi?"

Lúc này đây, không chỉ Phương Khắc không có trả lời, thậm chí Y Tháp cũng thở dài như ông lão.

Lâm Tùy An nhíu mày: "Hoa Nhất Đường đâu?"

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Tiểu Ngư và năm sáu phụ nhân cầm ô đi tới cửa y quán, Tiểu Ngư thò đầu ra dò xét, ánh mắt di chuyển đến trên người Lâm Tùy An, hai mắt sáng ngời, hét lớn: "Phương tỷ tỷ, bệnh của tỷ đã khỏi rồi sao?!"

Lâm Tùy An khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới thân phận của nàng ở Huyện Thành là muội muội của Phương Khắc, tất nhiên là muốn họ Phương.

"À..." Lâm Tùy An chỉ có thể nói theo: "Cũng khá hơn rồi."

Người giải vây cho Lâm Tùy An thế mà lại là Y Tháp, thiếu niên tóc vàng mắt xanh đứng lên, ôm quyền: "Mệt mọi người lo lắng, trư nhân đã khỏe hơn rồi. " Đường ngữ lưu loát không ít.

Tiểu Ngư mừng rỡ, vội chạy vào ngồi xuống bên cạnh Lâm Tùy An, khoác cánh tay Lâm Tùy An, bên trái nhìn, bên phải nhìn, che khóe miệng nở nụ cười, vừa cười, vừa nháy mắt với một phụ nhân bên ngoài, mấy phụ nhân kia nhìn xung quanh, cũng chạy vào y quán, vây quanh Lâm Tùy An cười không ngừng, chỉ là nụ cười kia, Lâm Tùy An nhìn thế nào cũng cảm thấy hoảng cả hồn.

Phụ nhân giáp: "Ai da, Mộc tiểu lang quân nói quả không sai, nhìn Phương tiểu nương tử có vẻ rất sáng sủa, tóc vừa đen vừa nhiều, vừa nhìn đã thấy thoải mái, thật khiến người ta yêu thích."

Phụ nhân ất: "Nhìn đôi mắt này, đen ra đen, trắng ra trắng, mí mắt ra mí mắt, bọng mắt ra bọng mắt, đúng là xinh đẹp mà.""

Phụ nhân Bính vỗ vỗ bả vai Lâm Tùy An: "Nhìn cánh tay nhỏ bé này, rắn chắc, có sức mạnh, vừa nhìn đã biết là có thể gánh vác chuyện!"

Lâm Tùy An: "..."

Mộc Đường là bút danh Hoa Nhất Đường dùng ở Huyện Thành, dự cảm không lành trong lòng Lâm Tùy An càng mạnh hơn... Hoa Nhất Đường chắc chắn đã gây ra chuyện gì lớn rồi!

Tiểu Ngư cười khanh khách không ngừng, mấy phụ nhân vây quanh Lâm Tùy An tiến hành dò xét bảy trăm hai mươi độ, vẻ mặt từ ái, mắt đầy mến mộ, miệng đầy khen ngợi, Lâm Tùy An thậm chí cảm thấy mình là một con gấu nhồi bông, sắp bị các nàng dúi vào lòng mà vuốt vậy.

Chuyện quái gì đã xảy ra khi cô đang ngủ thế?

Lâm Tùy An khiếp sợ về phía Phương Khắc nháy mắt hỏi thăm, Phương Khắc dùng một loại tư thế khó tin dúi cả đầu vào miệng chén trà, giống như đang đột phá cực hạn của nhân loại nhét đầu vào trong đó vậy.

Phụ nhân giáp tỏ vẻ hiểu rõ: "Mộc Đường đã kể chuyện của các ngươi nói cho chúng ta biết hết rồi, yên tâm, chúng ta khuyên hai ngày, Phương đại phu cũng nghĩ thoáng ra rồi, các ngươi nhất định phải sống cùng nhau thật tốt ở đây nhé."

Phụ nhân Ất: "Đúng đúng đúng, đừng lo gì cả, chuyện của ngươi và Mộc tiểu lang quân chúng ta chắc chắn sẽ quản đến cùng!"

Phụ nhân bính: "Ngày tốt của ngươi vẫn còn ở phía sau!"

Tiểu Ngư: "Sau này các ngươi sẽ ở lại huyện Thành, Y Tháp cũng vậy."

Lâm Tùy An trừng mắt: "..."

"An An, ngươi tỉnh rồi!" Một người bước nhanh vào y quán, tiện tay hất bỏ giọt nước trên ô, những giọt nước trong suốt bay tán loạn trên không trung, phối hợp với hương trái cây xông vào mũi, Lâm Tùy An nghĩ đến giấc mơ không quá đứng đắn tối qua của mình.

Nhân vật chính trong mộng cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt trong suốt đen nhánh không nhúc nhích nhìn cô, Lâm Tùy An nhìn thấy gương mặt cực kỳ ghét bỏ của mình ở trong đó.

Hoa Nhất Đường nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng bóng, lấy từ trong ngực ra một cái túi giấy dầu, đưa qua cô hệt như dâng lên bảo vật: "An An, ta mua cho nàng bánh đường nàng thích nhất nè, còn nóng hổi luôn."

Da mặt Lâm Tùy An chợt co giật.

An An là cái giống gì thế?!

Bánh đường là cái quái gì vậy? Cận Nhược mới thích loại đồ ngọt ngọt ngấy này nhé?

Thấy Lâm Tùy An không nhận bánh đường, Hoa Nhất Đường có hơi thất vọng, lông mi dài rũ xuống, tủi thân chớp chớp: "Ta biết, ngoại trừ bộ dạng đẹp trai ra, thì ta không có bản lĩnh gì (Phương Khắc bật cười một tiếng), ở bên ta thực sự là ấm ức cho nàng, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, ta lại không thể ngủ được, đau thấu tim gan, đêm đó, ta đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng đã quyết định! "Hoa Nhất Đường nắm mạnh lấy hai tay Lâm Tùy An, ánh mắt sáng quắc: "Mộc Đường ta đường đường là nam nhi bảy thước, tuyệt đối không thể ngây ngô như thế mãi, nhất định phải làm nên sự nghiệp!"

Mí mắt Lâm Tùy An muốn bay lên trời, trở tay nắm lấy bàn tay Hoa Nhất Đường, âm thầm dùng sức: "Ngươi, Nói, Gì, Cơ?!"

Mu bàn tay Hoa Nhất Đường bị bóp đến trắng bệch, nụ cười run rẩy biến dạng: "An An, ta là toàn tâm toàn ý đối với nàng, nhất định ta sẽ đem lại cuộc sống hạnh phúc cho nàng!"

An An cái đầu ngươi!

Ngón tay Lâm Tùy An gảy một cái, tay Hoa Nhất Đường kêu rắc một tiếng, chợt đau đến lệ rơi đầy mặt, Tiểu Ngư lập tức vỗ tay khen ngợi: "Mộc Đường vui đến khóc rồi kìa."

Phụ nhân bên cạnh cực kỳ cảm động.

"Nhìn phu thê trẻ hai người này, tình cảm thật tốt!"

"Mộc tiểu lang quân tuy rằng nhìn hơi gầy yếu, nhưng thật sự có trách nhiệm."

"Phương tiểu nương tử yên tâm, chuyện đề cử Mộc tiểu lang quân vào Hiền Đức Trang cứ giao cho ta, chỉ cần Mộc tiểu lang quân cần cù chịu khó, nhất định có thể có tiền đồ tốt!

Hiền Đức Trang?!

Lâm Tùy An rùng mình, nàng nhớ rõ cái tên này, Vân Trung Nguyệt từng nói đến, là một thế lực khác trong Huyện Thành ngoại trừ Long Thần quán.

Hoa Nhất Đường vội vàng nhân cơ hội rút tay ra, cảm hơn các vị phụ nhân kia, phụ nhân nhìn biểu cảm nước mắt lưng tròng của Hoa Nhất Đường, lòng mẹ bao la chợt trỗi dậy, cực kỳ trìu mến trấn an Hoa Nhất Đường hồi lâu, đến lúc cảm thấy hài lòng mới rời đi.

Người ngoài đi rồi, Lâm Tùy An run rẩy ngồi ngay ngắn lại, Y Tháp nhanh tay lẹ mắt đóng cửa sổ, thuận tiện rót cho Lâm Tùy An một chén trà. Phương Khắc giống như ngồi trên đống than, vốn định chạy đi, thì bị ánh mắt của Lâm Tùy An kéo lại đóng đinh ở chỗ ngồi. Hoa Nhất Đường thì càng đừng nói đến, hắn đứng ở đó, tay chân luống cuống, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Lâm Tùy An thổi vỏ ớt trên bề mặt nước trà: "Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?"

Phương Khắc: "Ta không giỏi biểu đạt."

Y Tháp: "Tiếng Đường của ta không rõ."

Hoa Nhất Đường ho khan hai tiếng, rút từ cổ tay áo ra chiếc quạt nhỏ bỏ túi, hất ra: "Nói đến việc này, quả là một lời khó nói quanh co khúc khuỷu rúng động tâm can, là Hoa mỗ ta trí tuệ dũng mãnh... mấy người làm gì thế?!"

Phương Khắc che miệng Hoa Nhất Đường lại, Y Tháp đỡ cánh tay Hoa Nhất Đường kéo ra, hai người đồng thanh: "Ngươi câm cái miệng lại đi!"

Mộc Hạ chạy từ trong phòng bếp ra, bưng canh thịt nóng nấu trong nồi đất nhỏ, ân cần đặt ở trước mặt Lâm Tùy An: "Lâm nương tử, việc này lòng vòng, để ta giải thích cho Lâm nương tử."

Lâm Tùy An gắp một miếng gà hầm bỏ vào miệng, canh thịt thơm, lưu lại hương vị trên môi răng, trong lòng chợt hòa hoãn mấy phần.

Mộc Hạ hắng giọng: "Chuyện là hai ngày trước, Lâm nương tử trúng độc hôn mê, tình thế cực kỳ nguy cấp, Phương đại phu dùng hết sức mới ổn định độc tố khuếch tán, không ngờ vào lúc này, tán nhân Huyền Minh lại dẫn một đám đạo sĩ Long Thần quán xuống núi bắt trộm, khí thế hùng hổ xông vào trong y quán, lúc ấy Lâm nương tử vừa mới giải độc, không thể di chuyển, chúng ta yếu thế sức mỏng, tuyệt đối không phải là đối thủ của đám người Huyền Minh, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, là Tứ Lang dùng kế liên hoàn bức lui Long Thần quán, lúc này mới bảo vệ được tính mạng của chúng ta."

Lâm Tùy An nhướng mày: "Kế liên hoàn gì?"

Mộc Hạ dựng ngón tay lên: "Thứ nhất, ra lệnh cho ta đi huyện nha cầu xin Chu huyện úy dẫn người đến trợ giúp, kéo dài thời gian, thứ hai, dùng biến cố ngoài ý muốn lừa tán nhân Huyền Minh buông bỏ nghi ngờ, thứ ba, ra lệnh cho Vân Trung Nguyệt giả trang Lâm nương tử dẫn dụ đám Long Thần quán đi."

"Ồ?" Lâm Tùy An lại ăn miếng thịt: "Là biến cố ngoài ý muốn là gì?"

Mộc Hạ chột dạ: "... Cái này, thực sự không quan trọng lắm..."

Phương Khắc và Y Tháp một người nhìn trời một kẻ nhìn đất, Hoa Nhất Đường da mặt dày nhất dời mắt, vành tai đỏ lên.

Lâm Tùy An híp mắt, đặt đũa mạnh xuống: "Nói đi!"

"Hê hê, thực ra cũng không có gì, là chuyện một gã sai vặt tên là Mộc Đường và một tiểu nữ nương tên là Phương An đang tư định chung giường chung gối suốt đời, thì vô tình bị huynh trưởng Phương đại phu của tiểu nữ nương đụng trúng."

Từng tiếng mưa xen lẫn tiếng sấm chui vào, giống như lá đỏ mùa thu, bông tuyết mùa đông, liễu nhụy mùa xuân, sương mùa hè, nhẹ nhàng, chấn động vào đầu óc Lâm Tùy An.

Thần sắc mọi người trong phòng chấn động, chỉ thấy cửa sổ mở ra một khe hở, một cái bóng trơn trượt chui vào, trượt tại chỗ một vòng, biến thành một nam nhân nhỏ bé dung mạo không cao, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt vàng, mắt đậu xanh, trên cằm mọc mấy cái râu suy dinh dưỡng.

Trong tay hắn mang theo một bọc vải đen, ước chừng dài hai thước, cười cực kỳ xấu xa: "Lúc ấy cùng nhau phá vỡ trận kịch hay này, còn có Huyền Minh tán nhân Long Thần quán, Chu huyện úy và một đám đạo sĩ, tận mấy chục người, nghe nói lúc ấy gã sai vặt tên Mộc Đường kia thần thái mê người, nhìn rất là hương diễm! "

"Cứt chó! Ta rõ ràng có mặc quần, hương diễm chỗ nào chứ! "Hoa Nhất Đường giậm chân mắng to: "Vân Trung Nguyệt ngươi đừng chỉ hươu nói vượn, ngậm máu phun người!"

Nam nhân kia, cũng là tên Vân Trung Nguyệt cười càng xấu xa, ném bọc vải đen dài kia cho Lâm Tùy An, Lâm Tùy An vừa cầm lấy đã biết, kéo vải đen ra, bên trong quả nhiên là Thiên Tịnh, cổ tay run lên, Thiên Tịnh ra khỏi vỏ, lưỡi đao tỏa ra ánh sáng như má quỷ ở trong, vừa khéo sao lại lướt qua cổ Hoa Nhất Đường.

Hoa Nhất Đường run rẩy, trong nháy mắt trở nên im lặng.

Lâm Tùy An rũ mắt nhìn Thiên Tịnh: "Vân Trung Nguyệt, ngươi nói thật chứ?"

Tình hình đêm đó, trên dưới Huyện Thành đã sớm truyền ra, có thể nói là quả dưa lớn nhất trong hai năm gần đây, chỉ qua mấy canh giờ, đã đồn đến mức ai nấy đều biết, dân chúng toàn thành say sưa nói." Vân Trung Nguyệt cười nói: "Lâm nương tử không tin, đi ra ngoài hỏi thứ là biết."

"À." Lâm Tùy An gật gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm lưỡi đao: "Ngươi còn có di ngôn gì nữa không?"

Hoa Nhất Đường chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, giọng nói run rẩy: "Khi đó tình thế cấp bách, ta, ta gấp quá, thật sự không nghĩ ra cách tốt hơn, ta thề, ta chẳng làm gì cả, thật sự không làm gì cả! Ta rất thành thần! Từ đầu đến chân Lâm Tùy An đều bao bọc kín mít, chỉ lộ ra một ngón chân... nương ta ơi!"

Đao phong chém đứt sợi tóc ở thái dương Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường hét lên một tiếng, chân mềm nhũn ngồi xuống đất, mắt thấy ánh đao Thiên Tịnh chém tới, da mặt, lông mày, lông mi, tròng mắt đều cảm nhận được sát ý sắc bén thấu xương kia, kéo giọng hét lên:

"Ngàn vạn lần đừng rạch mặt Hoa ta!"
Bình Luận (0)
Comment