Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 326

Chương 326

Đám người Trương Tùng Hồng, Trương Côn hóa đá tại chỗ, như bị sét đánh ngang tai.

Tất cả mọi người đều không dám tin, đại sư Lưu quen Lâm Chính sao?

Còn gây sốc hơn là quen Tô Quảng…

“Ồ, là ông sao?”, Lâm Chính nhận ra ông ta, nhưng không tỏ vẻ gì là vui mừng.

“Chàng trai, tôi xin cậu đấy, có thể cho tôi ngắm thêm bức Thượng Nguyệt Đồ kia không? Tôi chỉ nhìn một cái, một cái thôi, tôi tuyệt đối sẽ không ra giá!”, vẻ mặt đại sư Lưu đầy nôn nóng và khao khát, nói.

Mọi người nghe thấy thế thì lại tiếp tục ngạc nhiên vô cùng.

Ngắm Thượng Nguyệt Đồ?

Sao lại tìm tới cậu ta?

Trương Mậu Niên ở bên cạnh nghe thấy thế thì không khỏi lên tiếng.

“Ông Lưu, ông muốn xem Thượng Nguyệt Đồ sao? Ông nên tìm bố cháu mới phải, bố cháu có tranh gốc, còn tên này chỉ có hàng giả thôi, hàng giả thì có gì đẹp chứ?”.

“Hàng giả?”.

Đại sư Lưu ngoảnh lại nhìn Trương Mậu Niên với ánh mắt kỳ lạ, nhíu mày nói: “Hàng giả gì chứ? Rõ ràng bức tranh trong tay cậu thanh niên này là thật, do chính tay tôi từng giám định, nó thành hàng giả lúc nào vậy?”.

Ông ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức im bặt.

Tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cũng quay phắt lại, nhìn anh với vẻ mặt không thể tin.

Nếu là người khác nói thì chẳng có mấy người sẽ tin, nhưng… người nói lại là đại sư Lưu.

Ai dám nghi ngờ lời nói của ông ta chứ? Ai có tư cách nghi ngờ lời nói của ông ta?

Đúng lúc này, Lâm Chính bước tới: “Rất xin lỗi ông, tôi đã đưa bức tranh đó cho bố vợ tôi tặng ông ngoại rồi, e là ông không xem được nữa”.

“Cái gì, đưa cho ông ta rồi?”, đại sư Lưu kinh ngạc.

“Đúng vậy, nhưng mọi người đều nghĩ bức tranh đó là giả. Mọi người nói đúng, Lâm Chính là con cháu, không thể tặng bậc cha chú hàng giả được, làm vậy quá là không có thành ý. Thế nên ông ngoại có thể trả lại bức tranh giả kia không? Nhà cháu sẽ bù bằng món quà khác cho ông. Ông yên tâm, món quà lần này cho dù không quý trọng, nhưng chắc chắn không phải là hàng giả, thể hiện được tấm lòng chân thành của bọn cháu”, Lâm Chính thuận thế nói với ông cụ Trương ở phía trên.

Anh vừa dứt lời, sắc mặt ông cụ Trương trở nên vô cùng khó coi.

Tuy ông cụ Trương không có quyền uy như đại sư Lưu, nhưng cũng nghiên cứu về thư họa nhiều năm.

Nếu tiếp tục phát triển theo hướng này, tuy thành tựu không bằng đại sư Lưu, nhưng cũng tuyệt đối không thua kém bao nhiêu.

Hai bức Thượng Nguyệt Đồ vừa rồi, thực ra ông ta đã nhìn ra được thật giả.

Nhưng ông ta lựa chọn không nói.

Bởi vì ông ta biết không thể nói ra chuyện này.

Nếu nói ra, thì không chỉ làm tổn hại thanh danh nhà họ Trương, mà còn khiến người nhà mình không có lối thoát.

Nhưng không nói thì lại khiến Tô Quảng thiệt thòi.

Trong lòng ông cụ Trương rất khó xử, cân nhắc một hồi, quyết định hi sinh Tô Quảng.

Dù sao nhà Tô Quảng cũng quen rồi, nếu không được thì đến lúc đó bồi thường cho bọn họ là được.

Ông cụ Trương dự định là vậy.

Bình Luận (0)
Comment