Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3152

Chương 3152

Cô gái đeo kính khựng bước. Cô gái trông như tiên tử cũng quay qua nhìn. Một người đàn ông tuấn tú như thiên thần bước vào. Anh rảo bước đi về phía Trương Trung Hoa.

“Là thần y Lâm”.

“Tốt quá rồi, thần y Lâm tới rồi”.

“Thần y Lâm, cuối cùng cũng tới rồi”.

Nhà họ Trương như gặp được cứu tinh, họ khóc sụt sùi tỏ vẻ vui mừng. Lâm Chính bước tới bên cạnh Trương Trung Hoa và kiểm tra cánh tay cho ông cụ.

“Lâm Chính…thần y Lâm, không sao hết. Không có gì”, Trương Trung Hoa suýt gọi nhầm tên nên vội vàng sửa lại ngay.

“Bị nứt xương rồi, nếu như là thanh niên thì không có vấn đề gì đáng ngại, còn ông tuổi đã cao, vết thương như này cần một khoảng thời gian mới hồi phục được. Hơn nữa giai đoạn này sẽ rất đau, rất khó chịu…cháu sẽ chuẩn bị cho ông chút thuốc để giúp ông mau hồi phục”, Lâm Chính nói

“Được…được! Cháu vất vả rồi”, Trương Trung Hoa vội vàng gật đầu. Ông cụ nhìn anh bằng ánh mắt đầy vui mừng.

Lâm Chính châm cứu cho Trương Trung Hoa để giảm đau, sau đó anh quay qua người phụ nữ đeo kính và thản nhiên nói: “Là cô làm phải không?”

“Có vấn đề gì sao? Anh là thần y Lâm? Nhìn cũng đẹp trai đấy, đẹp trai hơn trên tivi nhiều”, cô gái đeo kính khẽ mỉm cười, trông vô cùng ngạo mạn.

“Cô tới đây”, Lâm Chính nói.

“Anh muốn làm gì?”, cô gái nheo mắt hỏi.

“Cô đánh ông ấy thì giờ tôi sẽ thay ông đòi lại”.

“Anh muốn ra tay vì ông già đó hả? Hừ, được, anh ra tay đi! Để tôi xem xem anh có gì lợi hại”, cô gái tỏ ra khinh thường.

Lâm Chính chau mày, nhìn hai cô gái. Anh cũng không biết hai người này tới từ đâu, càng không hiểu tại sao họ nhằm vào Tô Nhu. Đối phương đã ép người quá đáng thì anh cũng không cần nương tay làm gì.

“Mọi người dìu ông qua một bên nghỉ ngơi nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính quay qua nói.

“Được, được thần y Lâm”.

Người nhà họ Trương cũng không nhiều lời, vội vàng đưa ông cụ tới ghế bên cạnh nghỉ ngơi. Lâm Chính chắp tay sau lưng, nhìn chăm chăm cô gái đeo kính.

“Tới xin lỗi ông thì tôi sẽ trừng phạt cô nhẹ hơn chút”.

“Xin lỗi sao?”, cô gái đeo kính nheo mắt và bật cười ha ha: “Thần y Lâm, có phải là anh nực cười quá không đấy! Cả đời này tôi chưa từng phải xin lỗi ai bao giờ cả, ha ha”.

“Vậy cô từ chối đúng không?”

“Đúng! Tôi từ chối. Nếu anh muốn ra tay thì mau ra tay đi. Chúng tôi còn phải về, không lại trễ giờ là bị mắng đấy”, cô gái đeo kính mỉm cười.

Lâm Chính gật đầu: “Xem ra chỉ có dùng vũ lực mới giải quyết được vấn đề này rồi. Cô là con gái, tôi để cô ra tay trước đấy”.

“Ồ! Anh khinh thường phụ nữ à? Đừng như thế chứ! Tôi để anh ra tay trước đấy”, cô gái đeo kinh cười lạnh. Thái độ của cô ta vô cùng ngạo mạn.

“Sư muội”, cô gái trông như tiên nữ khẽ chau mày, định khuyên can. Thế nhưng cô gái đeo lính đen nhất định muốn dạy cho thần y Lâm một bài học nên đã cắt lời chị mình: “Sư tỷ không cần nói nhiều đâu, để xem em trị tên này như thế nào”.

Nói xong cô ta lao về phía Lâm Chính: “Tới nào thần y Lâm! Đừng để tôi phải thất vọng”.

“Được, tôi tôn trọng cô nhé”.

Bình Luận (0)
Comment