Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 734

Chương 734

“A… Vâng…”, Tào Uy cũng cưỡi hổ khó xuống, đánh liều dẫn quản lý Trình đi bắt người.

Quản lý Trình rất không tình nguyện, nhưng vẫn rời khỏi phòng.

Tào Uy cũng đã cúi đầu, ông ta biết lần này mình đá phải tấm thép rồi.

“Vạn tuế!”.

Bọn họ rời đi, Lâm Tử Ngữ lập tức hoan hô.

“Anh rể Lâm giỏi quá!”, nói xong, Lâm Tử Ngữ kéo mặt Lâm Chính lại, hôn lên má.

Lâm Chính sững sờ.

“Anh rể, may là có anh”, Tô Tiểu Khuynh khẽ giọng nói, sau đó đỏ mặt, lấy hết dũng khí hôn lên má kia của Lâm Chính.

Lúc này, Lâm Chính là đại anh hùng trong lòng bọn họ.

Lâm Chính cười gượng, không nói gì.

Những người khác cũng như trút được gánh nặng, đồng thời cũng hết sức kinh ngạc.

Bọn họ đã bao giờ nghĩ mình lại được người ở rể vô dụng này cứu đâu…

“Anh… Anh rể Lâm, rốt cuộc anh có lai lịch gì? Người vừa rồi là ai? Sao đến cả quản lý Trình cũng dám đánh?”, Khương Vượng nhỏ giọng hỏi.

“Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Các cậu về trước đi, ngoài ra nhớ rõ, sau này tôi không cho phép các cậu tiếp xúc với Tiểu Khuynh nữa! Rõ chưa? Nhất là cậu!”.

Nói xong, Lâm Chính nhìn về phía cậu chủ Lôi.

Cậu chủ Lôi rùng mình, sợ đến mức nhanh nhảu gật đầu, run lẩy bẩy.

Cậu ta đã xác định người đó là Tào Uy.

Người có thể khiến Tào Uy quỳ xuống… e rằng búng ngón tay là có thể tiêu diệt nhà họ Lôi bọn họ.

Mọi người vô cùng tò mò về Lâm Chính, nhưng đều không dám hỏi nhiều, bây giờ bọn họ chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

Ngay khi mọi người đứng dậy định đi…

Rầm rầm rầm rầm…

“Aiyo!”.

“Đau chết tôi rồi!”.

“Cứu mạng…”.

Tiếng la thảm thiết vang lên từ hành lang.

Sau đó là tiếng vật dụng bị đập bể và tiếng chân xiêu vẹo.

Bên ngoài vô cùng huyên náo, có vẻ rất hỗn loạn.

Mọi người kinh hãi.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn ra phía cửa.

Rầm!

Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra.

Đám người Tào Uy, quản lý Trình vừa mới rời đi, ai nấy bò lê bò lết, mặt mũi sưng vù chạy vào phòng.

Quản lý Trình bị sưng một con mắt, miệng chảy máu.

Tào Uy thì còn thảm hơn, bị gãy một cánh tay, chạy ào vào phòng kêu cứu Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, cứu mạng… cứu mạng…”.

Bình Luận (0)
Comment