Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 147

Diệp Vi Vi cúi đầu, nhìn thứ có hắc khí bao quanh: "Mèo, Mèo con?"

Gọi thế này không dễ nghe bằng Tiểu Hắc, Miêu Linh bất đắc dĩ, rồi nó dùng móng vuốt khảy lục lạc trên mặt đấy để nó lăn về chân Diệp Vi Vi.

Ánh mắt Diệp Vi Vi chuyển từ trên người con mèo sang chiếc lục lạc, thoạt nhìn trông nó như là một chiếc lục lạc nho nhỏ cổ xưa, sâu trong đáy mắt Diệp Vi Vi có cái gì đó lóe lóe lên, trong lòng tự giác đề phòng nên cô xê dịch chân về sau, động tác tránh né quá rõ ràng, làm Miêu Linh lại nôn nóng, đang muốn thò móng vuốt đưa về phía đó thì lục lạc lại tự lăn dù không có gió, lục lạc lăn xuống bên chân Diệp Vi Vi, sau đó, khi cô còn chưa kịp lại tránh né thì vang lên một tiếng leng keng.

Trong đầu Diệp Vi Vi đột nhiên bị chấn động, dù đáy lòng vẫn còn đề phòng, nhưng đôi mắt cô không rời khỏi lục lạc.

Cái chân muốn né cũng khựng lại: "Đây là, tặng cho chị sao?"

Diệp Vi Vi nhìn, như nhìn sâu vào trong linh hồn mèo đen.

Miêu Linh gật đầu lia lịa, kêu to meo meo, lại dùng móng vuốt khảy khảy lục lạc bên chân Diệp Vi Vi để vật đụng vào giày cô.

Khí tức lạnh căm căm từ mũi chân truyền đi.

Trái tim cô bỗng nhiên nhảy lên, khí tức lạnh băng đó thật quen thuộc, cô cảm thấy vị trí trái tim trống trãi lâu nay chợt được lấp đầy.

"Món quà này, chị rất thích. "


Diệp Vi Vi nói với Miêu Linh, khom lưng, ngón tay dừng trên lục lạc.

Diệp Vi Vi vuốt lục lạc sau đó nắm chặt lấy, cảm giác lạnh như băng ấy lại làm cô vô thức cười.

Khi cô ngước mắt lên thì không thấy bóng dáng của Miêu Linh đâu.

Diệp Vi Vi cũng đã quen Miêu Linh xuất quỷ nhập thần, không còn quá bất ngờ như lần đầu, có điều, khi thấy lục lạc lăn lộn trong bàn tay, cô nghĩ là Miêu Linh đã tặng cho mình món quà mà mình thích thì mình cũng phải đáp lễ.

"Sàn sạt."

"Sàn sạt."

Diệp Vi Vi chợt nghe trên đỉnh đầu có âm thanh kỳ quái, gió lạnh thổi qua, có một tiếng tí tách rơi và cô nhìn thấy trên ngón chân của mình có máu.

Cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy một mảnh da người phẳng lì, còn có máu thịt bầy nhầy, nó ở trên đỉnh đầu đang cố vói vào nửa người, cái mặt kia bẹp, còn nhếch miệng cười với cô, làm cô tái mặt, môi run run.

Má ơi, đây là thứ gì vậy?

"Cho tôi."

"Cho tôi..."

Âm thanh mơ hồ không ngừng vang lên, máu loãng nhỏ giọt tí tách xuống làm chân Diệp Vi Vi ướt đẫm.

Cô muốn hét lên, nhưng cảm thấy chỗ cổ họng bị cái gì đó chặn lại. Diệp Vi Vi cảm thấy kinh hoàng, nhưng lại cảm giác lúc trước mình từng gặp cảnh tương tự.

"Ngươi muốn cái gì, nói đi."

Diệp Vi Vi nói dứt khoát nhưng giọng vẫn run rẩy, muốn cái gì thì cứ nói, chỉ cần không muốn mạng thì được, may là thứ quỷ này còn biết giao tiếp, có thể trao đổi, thế là tốt, là tốt.

"Cái đó, cái đó."

Da người từ từ chuyển động, cái đầu rơi vào tay Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi nhìn theo ánh mắt của con quỷ đến tay mình, thứ nó cần là lục lạc mà Miêu Linh đưa.


"Cái đó..."

Máu chảy ra tí tách từ khóe miệng của con quỷ. Đó rõ ràng là nước miếng thèm nhỏ dãi mà, đáy lòng Diệp Vi Vi cuồn cuộn tức giận, nỗi sợ gì đó bị cô ném đến vương quốc J@va: "Mơ à!"

"Á"

Thứ đó bị Diệp Vi Vi chọc tức nên thét lên, theo tiếng rít gào là nửa miếng da đẫm máu vốn dĩ ở bên ngoài thang máy liền chui vào hết, khuôn mặt đó há ra cái miệng rộng đầy răng nhọn đều đặn và sáng bóng, nhìn như thể nó có thể cắn đứt bất cứ đồ vật gì.

Diệp Vi Vi nhặt lên cây lau sàn trong thang máy hướng về phía thứ đó và múa may qua lại, đầu tiên quét trúng thân mình của thứ đó làm nó thét lên thê lương, máu đổ xuống giống như mưa máu, đầu và mặt của cô bị dính máu, con quỷ bay sang một bên đau đớn vặn vẹo.

Giết ngươi khi ngươi đang ốm, Diệp Vi Vi cắn chặt răng nghĩ thế, không quan tâm cầm cây lau nhà lại hung hăng múa may, chỉ là lúc này con quỷ cũng học được tinh quái, nó tiếp nhận chính diện cây lau nhà đang múa may uy phong, sau đó, đó là một tiếng răng rắc, cây lau nhà bị hàm răng kia cắn đứt thành hai đoạn.

"Cho tôi!"

Tiếng kêu chấn động, sắc nhọn làm màng nhĩ của Diệp Vi Vi đau nhức, hai tai đã chảy ra máu, còn năm ngón tay cũng nhũn ra, cây lau nhà đã đứt gãy rơi xuống sàn một tiếng bịch, chỉ là, cái tay nắm lục lạc vốn dĩ hơi thả lỏng lại chợt nắm chặt, thậm chí còn nghe thấy tiếng ngón tay răng rắc.

"Cút ngay!"

Bộ dáng của Diệp Vi Vi không thỏa hiệp chút nào, vì thế đã hoàn toàn chọc giận thứ đó, mảnh da người mở mồm lớn như bồn máu, đột nhiên lao tới tay Diệp Vi Vi, là tay có cầm lục lạc. Đọc truyện sớm nhất tại dembuon

Vì trong thang máy nên cô không có đường lui cũng không có vũ khí thích hợp, thậm chí không có ai có thể giúp, Diệp Vi Vi rơi vào thế không thể chạy, nên trong nháy mắt đó, Diệp Vi Vi đã quên mất sợ hãi, quên mất hoảng loạn, quên mất cảm giác quen thuộc, cô quay lưng lại, nắm chặt lục lạc trong tay.

Nếu không có vũ khí, vậy thì, dùng thân mình làm lá chắn vậy.


Còn lục lạc này, không thể bị cướp.

Diệp Vi Vi ngửi thấy mùi tanh hôi, tử vong đang uy hiếp trên đỉnh đầu, lục lạc kêu lên leng keng, Phong Sở Mạc muốn thoát ra, nhưng linh hồn bị thương quá nặng, nếu không phải bị lục lạc giam cầm, hồn phách của anh sớm đã tiêu tán, theo động tác giãy thì cơn đau do bị bỏng càng dữ dội hơn, đôi mắt Phong Sở Mạc có màu máu, rồi với một tiếng gầm nhẹ, huyết ảnh thoát ra, bao trùm ở sau lưng Diệp Vi Vi, một khắc kia, anh không suy xét liệu chính mình còn sống được nữa không, chỉ biết dùng mảnh linh hồn yếu ớt đỏ như máu này làm điều cuối cùng mình phải làm.

"Hự."

Phía sau lưng Phong Sở Mạc bị răng sắc nhọn trực tiếp xuyên qua, xé rách, nhưng anh lại tươi cười, bởi vì lòng ngực ôm được người ấm áp, nếu cái chết đang đợi anh mà không tới thì tốt biết bao. Khí tức lạnh căm căm quen thuộc bao phủ toàn thân Diệp Vi Vi và giọng nói vang lên tai: "Anh nói rồi, anh sẽ tìm em."

Diệp Vi Vi mờ mịt, một giây tiếp theo liền chấn động.

"Đừng mà..."

"Nhắm mắt lại."

Một bàn tay che lên mắt Diệp Vi Vi, giống hệt như lần trước khi chia tay người đàn ông này.

"ĐỪNG!"

Edit: Alissa

Bình Luận (0)
Comment