Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 6

“Là do tôi bất cẩn, tôi cũng không cố ý, tôi xin lỗi dì có được không?”

Cả xe cười ầm lên, cũng có người khuyên: “Đừng cãi nữa, trẻ nhỏ không hiểu chuyện mà thôi.”

Xe buýt lại thắng gấp khiến Lâm Phạm mất đà, thuận thế ngã ra phía sau, bả vai đột nhiên bị nắm chặt, nâng lên. Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn thiếu niên kia, vội vàng nắm lấy tay vịn bên cạnh, nói: “Cảm ơn.”

“Sắp đến đường Anh Tài, hành khách muốn xuống xe xin chú ý.”

Thiếu niên vác cặp sách trên vai, nhanh chóng xuống xe, biến mất tăm. Lâm Phạm ôm cột, nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính thủy tinh, cắn chặt răng. Trong xe vẫn náo nhiệt như trước, người phụ nữ trung niên kia cùng với cô con gái đang mang thai của bà ta vui vẻ tám chuyện về những gì bọn họ thấy được ngày hôm nay.

Lâm Phạm mím chặt môi, cô không thể gây chuyện, cũng không được gây chuyện.

Ngày hôm sau, đầu gối sưng lên, Lâm Phạm khập khiễng đi đến lớp, cúi đầu, đi thẳng đến chỗ của mình. Vị trí của cô ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên.

“Lâm Phạm?”

Là giọng của một nam sinh.

Lâm Phạm quay đầu, một thiếu niên cao gầy đã bước tới: “Đề ôn tập của cậu.”

“Cảm ơn”

Lâm Phạm nhận đề, đi về chỗ, nhịn không được khẽ quay đầu, liếc nhìn: “Cậu tên gì?”

Thiếu niên quay lại, chỉ vào mình: “Tôi à?”

Lâm Phạm gật đầu.

“Hứa Châu.”

“Cám ơn cậu về chuyện ngày hôm qua.”

Hứa Châu ngẩn người, sau đó gật đầu, xoay người rời đi.

Lâm Phạm đi đến vị trí của mình, ngồi xuống, lấy sách trong cặp ra.

“Vừa tới đã bắt chuyện với lớp trưởng, đúng là đồ mặt dày.”

Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn sang: “Tôi không có điếc, giọng của các cậu hơi to rồi.”

Phía trước, chếch sang một bên, ba cô gái đang túm tụm lại với nhau liền bĩu môi, tách ra, một trong số đó là bạn cùng bàn với Lâm Phạm.

Hôm qua, Lâm Phạm không có chú ý đến bạn học trong lớp, nếu như tối hôm qua không phải Hứa Châu đã giúp cô trên xe buýt, cô cũng không biết cậu ta là ai.

Tiết học buổi sáng kết thúc, Lâm Phạm thu dọn đồ đạc, dự định xuống căn tin. Chợt, điện thoại vang lên, người gọi là Tần Phong, Lâm Phạm chần chờ không muốn bắt máy: “Alo?”

“Buổi trưa có rãnh không?”

Lâm Phạm xem đồng hồ trên cổ tay: “Hai tiếng…”

“Tôi chờ cô ở cổng trường.”

“Được.”

Ngày hôm qua, Tần Phong có nói muốn cô giúp một việc, cũng không biết là chuyện gì.

Năm phút sau, ở cổng trường, một chiếc ôtô màu đen đỗ cách đó không xa, cửa sổ xe mở một nửa, để lộ khuôn mặt một người đàn ông.

Anh ta đang hút thuốc.

Lâm Phạm nhanh chân bước tới.

Ánh mặt trời trước mặt bị che đi, Tần Phong quay đầu lại, thấy Lâm Phạm liền dụi tắt thuốc.

“Lên xe đi.”

Lâm Phạm liếc nhìn Tần Phong, vòng qua ghế lái phụ, chui vào xe.

Anh ta cạo râu, ít nhất trẻ ra được mười tuổi, từng đường nét sắc cạnh trên khuôn mặt khiến anh ta trông rất điển trai.

Lâm Phạm kéo dây an toàn: “Chỉ có hai tiếng, tôi còn tiết học buổi chiều.”

“Ừm.”

Xe phóng như bay trên đường cái, Lâm Phạm lấy bài thi trong cặp ra, tiện tay cầm lấy bánh bao lúc sáng còn chưa ăn hết.

Tần Phong liếc nhìn: “Tôi mời cô đi ăn ngay đây.”

“Không cần, anh có chuyện gì?”

Lâm Phạm cùng một lúc làm hai việc, vừa ăn vừa làm bài.

“Tôi có một người bạn bị hại, vụ án mãi vẫn chưa phá được.”

Lâm Phạm dừng bút, bánh bao bị nghẹn trong cổ họng.

Phía trước là đèn đỏ, Tần Phong đạp phanh xe, lấy ra một chai nước, vặn mở nắp, đưa cho Lâm Phạm, đôi mắt đen kịt nhìn về phía cô: “Cô có thể nhìn thấy linh hồn, tôi muốn cô đi nhìn thử, xem cô ấy còn ở đó hay không.”

Lâm Phạm uống non nửa bình nước, mới nuốt xuống được miếng bánh bao: “Không chắc có thể thấy, con mắt âm dương của tôi mất linh rồi.”

Tần Phong dời mắt.

Trong xe yên tĩnh, bầu không khí có hơi xấu hổ, Lâm Phạm khẽ nhấp một ngụm nước còn lại.

Cô không quá thích người này, tính tình cứng rắn, không dễ sống chung.

Tiếp tục giải đề.

Nửa giờ sau, xe tiến vào một khu cư xá cao cấp, Tần Phong bước xuống xe.

Lâm Phạm vội vàng nhét đề ôn tập vào cặp, xuống xe, đóng cửa, sau đó đuổi theo Tần Phong.

Gara ở tầng hầm, phải dùng thang máy.

Lên đến tầng năm, cửa thang máy mở, anh ta bước ra ngoài, mỗi tầng chỉ có một căn hộ.

Tầng Phong lấy chìa khóa ra mở cửa, Lâm Phạm quan sát bốn phía, hành lang rất sạch sẽ.

Đột nhiên khí lạnh ập đến, Lâm Phạm nhịn không được rùng mình: “Sao lạnh vậy?”

Nghe vậy, Tần Phong quay đầu lại: “Lạnh?”

Lâm Phạm gật đầu, xoa xoa mũi, duỗi đầu nhìn vào phòng: “Mùi gì vậy?”

“Vào đi.”

Tần Phong bước vào, ném chìa khóa lên mặt bàn ở lối vào, động tác rất thành thạo.

Nhà anh ta à?

Lâm Phạm đi vào, thứ mùi quái đản kia càng nồng nặc, cô lập tức che mũi.

“Là mùi máu à?”

Căn hộ rất lớn, nội thất bên trong được trang hoàng rất đẹp, nhưng lại lạnh lẽo, cái lạnh thấm vào ruột gan.

“Không phải mùi máu.”

Phòng khách có một cái cửa sổ sát đất cực lớn, trong phòng được sắp xếp gọn gàng, ảnh treo trên tường hẳn là của chủ nhân căn hộ. Một cô gái rất xinh đẹp, Lâm Phạm bước qua, đặt ở vị trí cuối cùng là tấm ảnh cô ta chụp chung với Tần Phong.

“Bạn gái của anh?”

“Em gái tôi.” Tần Phong đẩy ra một cánh cửa: “Đây là phòng ngủ, cũng là hiện trường vụ án.”

Cửa phòng ngủ mở ra, thứ mùi kia lập tức tràn ra, Lâm Phạm vội che mũi.

“Sao vậy?” Tần Phong quay đầu, có chút khẩn trương: “Có gì sao? Cô nhìn thấy gì?”

Lâm Phạm lắc đầu: “Không thấy gì cả, chỉ là mùi rất nồng.”

“Mùi?” Tần Phong nhíu chặt mày: “Cô ngửi được?”

“Tanh tưởi.” Lâm Phạm bước qua bên kia căn hộ hít sâu một hơi, sau đó nhanh chân đi vào phòng ngủ. Căn phòng sử dụng màu trắng làm chủ đạo, rất sạch sẽ.  Nhưng mùi máu tươi hòa cùng mùi thối lại rất nồng, Lâm Phạm đi một vòng, cuối cùng dừng lại trước tủ quần áo.

Duỗi tay định mở cửa, vẻ mặt Tần Phong liền thay đổi, nhanh chân bước đến ngăn cản cô, sau đó đưa cho cô bao tay.

Anh ta nhìn Lâm Phạm, ánh mắt sâu thẳm: “Cô phát hiện điều gì?”

“Thứ mùi kia phát ra từ đây.”

Tần Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm: “Cô ngửi được à?”

Lâm Phạm gật đầu, đeo bao tay lên: “Sao vậy?”

Ánh mắt cô trong vắt, không giống như đang nói dối.

“Không có gì, cô mở ra đi.” Tần Phong bước ra cửa, luống cuống lấy ra hộp thuốc lá, cắn một điếu, nghiêng đầu châm lửa. Anh ta hít một hơi thật sâu, nicotine khiến cho tâm trạng anh ta thoáng bình tĩnh trở lại. 

Tần Vũ bị mổ bụng lấy tim, thi thể ngã cạnh ngăn tủ.

Anh ta kẹp điếu thuốc, dụi tắt, nghiến chặt răng, nửa ngày sau mới buông lỏng nắm đấm.

Quần áo bị xốc loạn lên, cảnh sát đã điều tra những người thân của nạn nhân từng đến đây, không bỏ sót một trường hợp nào.

Mùi phát ra từ chỗ này, Lâm Phạm quay đầu nhìn Tần Phong, bóng lưng anh ta thẳng tắp.

Tiếp tục lục lọi ngăn tủ, càng lúc càng thối, ném một cái khăn quàng cổ ra, có thứ gì đó vừa rơi xuống sàn.

Lâm Phạm xoay người nhặt lên, đó là một lá bùa, một vệt đỏ ngay góc nhìn vô cùng chói mắt.

“Cảnh sát Tần.”

“Chuyện gì?”

Lâm Phạm mở lá bùa ra, bột phấn màu đen văng tung tóe, cô vội khép nó lại: “Không có gì, là bùa, của em gái anh à?”

Đây là nguồn gốc của mùi thối, mở ra càng thối.

Thứ trên tay bị lấy đi, Tần Phong ngồi xổm xuống trước mặt cô, Lâm Phạm nói: “Có cái túi nào không?”

“Để làm gì?”

“Đổ tro ra, tôi muốn xem chữ trên lá bùa.”

Tần Phong liếc nhìn cô, sau đó đứng dậy, bước nhanh ra phòng khách, lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy sạch, mở lá bùa ra.

Giấy gói màu vàng, mùi máu tươi nồng nặc, Lâm Phạm cầm lên ngửi ngửi, thiếu chút nữa nôn ra. Sắc mặt cô khó coi, buông tờ giấy xuống, quay đầu liền đối diện với ánh mắt nặng nề của Tần Phong: “Đây là cái gì? Cô biết?”

“Không biết.” Lâm Phạm lắc đầu: “Nhưng tôi từng thấy có người vẽ nó, thôn chúng tôi có một bà cốt chuyên vẽ loại bùa trấn quỷ này.”

“Bùa trấn quỷ?”

“Thứ này còn ác độc hơn so với bùa trấn quỷ, hẳn là dùng máu động vật để vẽ ra, nên mới có mùi máu tươi. Thế nên tôi mới hỏi có phải là của em gái anh không, không ai lại để thứ đồ tà ác này trong phòng cả.” Dừng lại một chút, Lâm Phạm nói tiếp: “Phải có cừu hận rất sâu mới dùng đến thứ này, ví dụ như muốn cho người nào đó vĩnh kiếp không được siêu sinh.” Lâm Phạm lật xem tờ giấy, cảm thấy có hơi quen, nhưng lại không nhớ ra được: “Tro đen bên trong có mùi thối bất thường.”

Vẻ mặt Tần Phong nặng nề, vô cùng khó coi: “Đây không phải đồ của cô ấy.”

Lâm Phạm trả lại thứ đó: “Vậy nó là chứng cứ quan trọng rồi.”

Tần Phong bỏ lá bùa cùng với tro đen vào túi, đứng lên: “Trong phòng còn thứ gì khác không?”

Lâm Phạm nhìn quanh một lượt: “Rất sạch sẽ, không có gì.”

“Tôi đưa cô về.”

Lái xe ra khỏi tầng hầm, ánh mặt trời chiếu lên người mới xua tan được khí lạnh, Lâm Phạm sờ sờ gáy: “Anh có tin trên đời này có quỷ không?”

Ánh mắt Tần Phong nhìn thẳng phía trước, anh ta siết chặt tay lái, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Em gái tôi cũng có con mắt âm dương.”

Lâm Phạm quay đầu nhìn anh ta, Tần Phong thấp giọng nói: “Tôi không nghi ngờ cô.”

Hai mươi phút sau, Tần Phong dừng xe.

Lâm Phạm vừa định xuống xe, Tần Phong liền ra hiệu cô ngồi lại: “Đợi năm phút nữa.”

“Có việc gì à?”

Anh ta đóng cửa xe, nhanh chân bước đến ven đường, Lâm Phạm nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ, hẳn là đã quá giờ cơm, có nên ghé vào lề đường mua một cái bánh bao không nhỉ?

Tần Phong nhanh chóng trở lại, cửa xe đột nhiên bị kéo ra, gió lạnh ùa vào, Lâm Phạm ngẩng đầu, anh ta nhét một cái túi thoang thoảng mùi lúa mì vào tay cô.

“Thiếu cô một bữa cơm trưa.”

“À?”

“Có thời gian tôi sẽ mời cô, cô ăn đi kẻo trễ giờ học, ráng một chút, bên trong có sữa đấy.”

Hắn xoay kính xe xuống, gió ùa vào, Lâm Phạm ôm lấy bánh mì nóng hổi: “Cảm ơn.”

Xe dừng trước cổng trường, Lâm Phạm đeo cặp trên lưng, định đi, Tần Phong chợt thấy vết bẩn trên áo cô: “Cô đợi một chút.” Anh ta lấy ra toàn bộ tiền trong túi, đưa cho Lâm Phạm: “Hôm nay đã làm phiền.”

Lâm Phạm quan sát anh ta vài giây, giơ túi bánh mì trong tay lên: “Không phải anh đã đưa bánh mì cho tôi rồi sao? Phí dịch vụ.”

Cô bước xuống xe, nhanh chóng rời đi, thoáng cái đã biến mất tăm.

Ánh mắt Tần Phong tối xuống, nhướng mày, kẹp tiền vào ví trở lại, dựa vào ghế, đốt một điếu thuốc. Anh ta lấy lá bùa ra, nhìn chăm chú.

Điện thoại vang lên, Tần Phong cất lá bùa đi, bắt máy.

“Đội trưởng Tần, phát hiện thi thể nữ ở sông Tây Lưu.”

“Tôi sẽ đến đó.”

Buổi chiều có cuộc thi, vừa vào lớp, Lâm Phạm đã lao vào đọc sách.

Thi giữa kỳ hai, tiếp sau đó chính là thời điểm bắt đầu đếm ngược đến kỳ thi Đại Học, càng thêm bận rộn.

Lớp tự học buổi tối kết thúc, Lâm Phạm là người ra khỏi phòng học cuối cùng, cô nhớ đến mấy tấm ảnh hôm nay đã thấy. Em gái của Tần Phong? Bị giết chết để trả thù ư?

Ngoài trời rất lạnh, Lâm Phạm kéo mũ áo khoác lên, nhanh chóng bước đến cạnh biển báo trạm xe buýt.

Hôm nay, xe đến chậm, Lâm Phạm có hơi nóng ruột, lòng dạ rối bời. Bên cạnh có một người đang đứng, Lâm Phạm vô thức nhìn sang, ánh vào mắt là một gương mặt quen thuộc.

“Hứa Châu?”

Hứa Châu cũng nhìn thấy cô, khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Cậu ta mặc một cái áo khoác mỏng màu đen, cặp sách đeo một bên vai.

Lâm Phạm quay đầu, nhìn thấy phía bên kia cũng là bạn cùng lớp, bọn họ châu đầu bàn tán, ánh mắt liên tục liếc sang đây. Lâm Phạm nuốt xuống những lời muốn nói, cũng may, xe buýt sắp đến.

Lâm Phạm chọn hàng ghế phía sau, Hứa Châu ngồi ở phía bên kia, cùng hàng, hai người cách nhau một khoảng.

Lâm Phạm có hơi buồn ngủ, tựa vào cửa sổ ngủ, đột nhiên, cánh tay bị ai đó chạm vào, cô mở mắt, liền thấy Hứa Châu nhét một tờ giấy vào cặp mình. Nghi hoặc, cô lấy tờ giấy ra thì thấy trên đó viết: “Sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, cố gắng học tập. Đừng để tâm đến những lời đồn nhảm kia, tôi có thể làm bạn với cậu.”

Lâm Phạm quay đầu nhìn cậu ta, nở nụ cười, dùng khẩu hình nói: “Cảm ơn.”

Hai tai Hứa Châu dường như đỏ lên, quay đầu sang bên kia, nhìn ra cửa sổ.

Hứa Châu xuống xe trước Lâm Phạm hai trạm, Lâm Phạm nhắm mắt, tiếp tục ngủ.

Đột nhiên, xe phanh gấp, Lâm Phạm nhào ra phía trước, ngực bị va chạm, đau đến nhíu mày. Vừa xoa ngực, cô vừa ngẩng đầu, ngay sau đó, tóc gáy dựng ngược lên, trên con đường phía trước, đèn xe chiếu sáng bóng một người phụ nữ đang đứng.

“Bác tài, sao không đi?” Hàng ghế trước có người hỏi thăm: “Dừng ở đây làm gì?”

“Đi không được, xe bị hỏng rồi, tôi xuống xem thử.”

Tài xế xuống xe, gió lạnh ùa vào.

Lâm Phạm mím chặt môi, ôm cặp vào lòng, người phụ nữ đứng trước xe từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt dưới ánh đèn xe càng thêm khủng bố.

Trong xe còn có vài học sinh, cả đám đều sốt ruột, nhỏ giọng bàn tán.

“Sao còn chưa xong, cũng không biết đến khi nào mới về đến nhà.”

Lâm Phạm nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ kia, rõ ràng là ở khoảng cách rất xa, nhưng cô lại có thể thấy rõ mặt bà ta.

Là người phụ nữ trung niên lần trước đã đẩy cô, bất quá giờ phút này, chỉ e bà ta đã không còn là người.

Mái tóc ướt đẫm.

Động cơ vang lên, tài xế bước lên xe: “Được rồi.”

Xe buýt đi xuyên qua thân thể bà ta.
Bình Luận (0)
Comment