Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Chương 26 - Xin Nghỉ Phép

15 giờ 23 phút chiều.

Sau khi Hỏa Nha Cẩu kết thúc bài tập đeo tạ thì đi đến trước mặt Kiều Tang.

Được huấn luyện liên tiếp trong mấy ngày trời, thể lực của Hỏa Nha Cẩu tăng lên không ít, minh chứng là sau khi kết thúc buổi tập nó vẫn còn có thể đứng vững.

Kiều Tang lấy ra một hộp sữa bò Kỳ Nguyên đưa nó.

Hiện tại luyện tập nên mỗi ngày Hỏa Nha Cẩu phải uống 8 đến 9 bình sữa bò Kỳ Nguyên mới được.

Nhìn Hỏa Nha Cẩu liên tiếp uống 3 bình sữa bò Kỳ Nguyên, khiến Kiều Tang hơi lo lắng về tình hình tài chính sắp tới.

Số tiền đã tiêu quá nhiều, chưa đầy một tuần mà cô chỉ còn lại khoảng 30.000 đồng liên minh, sau hôm nay chắc còn hơn 20.000 thôi.

Vẫn nên tìm cách kiếm tiền.

Không phải Kiều Tang chưa nghĩ đến nhờ mẹ cô giúp đỡ, nhưng nghĩ tới việc ngày nào bà ấy cũng đi sớm về muộn, về đến nhà còn phải nấu cơm cho cô và cơm năng lượng cho thú sủng, vì lẽ đó nên cô chẳng dám lên tiếng.

Nhưng bây giờ việc thi lên THPT là vấn đề cần ưu tiên, kiếm tiền thì có thể từ từ.

Đợi cho đến khi Hỏa Nha Cẩu uống hết bình sữa Kỳ Nguyên, Kiều Tang liền dắt nó lên chuyến xe buýt số 28.

Nhà sách Tân Hải.

Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, nên trong nhà sách có rất nhiều người, phần lớn là học sinh.

Kiều Tang đứng tại chỗ sách của học sinh cấp 2, cô đang lựa thứ mình cần, định bụng sẽ mua bộ đề thi thử cho kỳ thi tuyển sinh THPT, rồi quay về giải đề.

Ngay lúc Kiều Tang đang đi xuống lầu, thì từ đâu có một giọng nói gọi cô lại.

“Mỹ nữ!”

“Hiệp sĩ!”

“Hiệp nữ!”

“Mỹ nữ đang dắt Hỏa Nha Cẩu kia ơi!”

Kiều Tang lúc này mới quay đầu lại.

Bởi trong toàn bộ nhà sách, chỉ có cô là dắt một con Hỏa Nha Cẩu.

Chỉ thấy một nữ sinh với gương mặt tròn cùng mái tóc bồng bềnh bước nhanh tới.

“Sao em lại phớt lờ tớ vậy?” Nữ sinh phàn nàn nói.

Trông có hơi quen quen…

Kiều Tang không nhớ nổi là đã gặp ở đâu, nhưng cô biết mình đã từng gặp rồi.

“Gâu.” Hỏa Nha Cẩu kêu lên một tiếng, dường như nó có thể nhận ra được nữ sinh kia.

Hỏa Nha Cẩu biết người này ư?

“Là chị à, vừa rồi em không để ý.” Kiều Tang bình tĩnh nói.

“Chị nhìn thoáng qua đã nhận ra em rồi, còn có Hỏa Nha Cẩu đi kế bên nữa chứ, dễ làm người khác chú ý thật đó.” Nữ sinh cười đáp.

Kiều Tang nháy mắt, ra hiệu cho nữ sinh là đi xuống rồi hẵng nói tiếp.

“Sự việc trên xe buýt lần trước chị còn chưa cảm ơn em, nên đã nhắn tin cho em, nhưng em không trả lời.” Nữ sinh nói tiếp.

Kiều Tang lúc này mới nhớ ra.

Đây là người ngồi cạnh cô trên chuyến xe buýt vào ngày Kiều Tang đạt được số tiền 50.000 đồng liên minh, tên là Bạch Vân Miểu.

“Dạo gần đây em không xem tin nhắn.” Kiều Tang giải thích.

Vì mấy ngày này cô bận huấn luyện cho Hỏa Nha Cẩu và đọc sách, nên không có thời gian cầm điện thoại.

“Quả là nữ hiệp sĩ, sao em không động vào điện thoại được, còn chị thì chịu.” Bạch Vân Miểu khâm phục nói.

Vừa dứt lại, cô ấy lại chú ý đến tài liệu trong tay Kiều Tang, hiểu kỳ hỏi: “Em mua đề thi thử THPT để làm gì?”

“Mấy ngày nữa em phải thi lên THPT rồi ?” Kiều Tang nghi hoặc trả lời.

“Em thi vào THPT… Mẹ nó!” Bạch Vân Miểu giật mình.

Cô nàng không điều chế âm tiết của mình như khi gọi Kiều Tang, mà lần này lại hét toáng lên không một chút do dự, điều đấy khiến cho mọi người trong nhà sách yên tĩnh trước đó bỗng giật mình quay sang nhìn.

Bạch Vân Miểu vội lấy tay che miệng, không tin được mà nhìn về phía Kiều Tang, cô ấy hạ thấp giọng hỏi: “Em là học sinh cấp 2 á?”

“Bộ trông không giống ạ?” Kiều Tang hơi buồn bực, chẳng lẽ nhìn cô già lắm sao?

“Không không, chỉ là chị không nghĩ đến mà thôi.” Bạch Vân Miểu vội vàng lắc đầu.

Thật sự thì cô bé trước mắt nhìn nhỏ hơn cô ấy rất nhiều.

Nhưng mà cô ấy không nghĩ đến chuyện cô bé này vẫn đang học cấp 2.

Ai mà có ngờ người nhìn thấy Bát Quản San Hô, bắt tên trộm và ký khế ước với Hỏa Nha Cẩu lại là một học sinh cấp 2 cơ chứ?

Học sinh cấp 2 mà đã ký khế ước với thú sủng thì mang ý nghĩa gì? Có nghĩa em ấy là một thiên tài thật sự!

Những người tài giỏi trong trường học của cô ấy chưa chắc làm được.

Chẳng trách thú sủng đầu tiên lại chọn Hỏa Nha Cẩu, mà còn có thể huấn luyện Hỏa Nha Cẩu ngoan ngoãn đến như vậy, Bạch Vân Miểu bình tĩnh liếc nhìn Hỏa Nha Cẩu ở bên cạnh.

“Tại sao em vẫn phải thi tuyển sinh? Một thiên tài như em phải được tuyển thẳng mới phải.” Bạch Vân Miểu thắc mắc.

“Chị đang hiểu sai về từ thiên tài à?” Kiều Tang bất đắc dĩ hỏi.

Có thiên tài nào mà đi lo lắng liệu mình có thể vượt qua mức điểm tối thiểu trong kỳ thi tuyển sinh hay không.

Bạch Vân Miểu khiêm tốn hỏi: “Em định thi trường nào?”

Kiều Tang đáp: “Trường THPT Ngự thú Thánh Thủy.”

Bạch Vân Miểu dùng ánh mắt quả nhiên là thế nhìn Kiều Tang.

Kiều Tang không buồn giải thích nguyên nhân, thời gian hiện giờ rất quý báu, nên cô nhanh chóng nói lời từ biệt: “Em phải về nhà ôn bài rồi, em đi trước.”

Vào khoảnh khắc xoay người lại, Bạch Vân Miểu từ phía sau giữ chặt cô, lên tiếng một cách oan ức: “Thiên tài, em vẫn chưa nói cho chị biết tên của mình.”

Kiều Tang: “...”

Trên chuyến xe buýt đi về nhà, Hỏa Nha Cẩu như thường lệ vẫn ngắm cảnh ngoài cửa sổ, bên phía Kiều Tang định bụng sẽ lưu số của Bạch Vân Miểu.

Chỉ vừa mở tin nhắn lên, cô mới nhận ra rằng có một số 99+ màu đỏ nổi bật nằm ở góc bên phải.

Kiều Tang sửng sốt, mở ra xem.

Bình thường các bạn học không thường xuyên liên lạc cho nhau vậy mà nay lại gửi tin nhắn hỏi thăm xem cô có chuyện gì.

Trong mắt mọi người, việc nghỉ một khoảng thời gian dài như thế trước ngày thi tuyển sinh trung học phổ thông chắc chắn là có điềm.

Kiều Tang thấy cảm động, cô trả lời từng người một, nói rằng mình không sao.

Sau khi xúc động xong, cô thấy một trong những tin nhắn của mẹ, đó là vào 2 giờ trước.

[Thời gian tuyển sinh của trường THPT Ngự Thú Số 6 Hàng Châu là khi nào, mẹ sẽ gọi giáo viên xin phép cho con được nghỉ.]

Kiều Tang áy náy, nhanh chóng gọi điện thoại.

Máy đã được nối đến trong một khoảng thời gian ngắn.

“Mẹ, mẹ gọi cho giáo viên sao?” Kiều Tang cảm thấy có lỗi.

“Sao con lại…”

“Mẹ, thật ra con…”

“Không được đâu…”

Kiều Tang ngay lập tức buông bỏ những gì mình định nói.

“Con làm gì vậy hả?” Mẹ Kiều Tang hỏi.

“Thật ra, con muốn thi vào trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy.”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu: “Thời gian tuyển sinh của hai trường có giống nhau không?”

“Không, trường THPT Ngự Thú Số 6 Hàng Châu là vào ngày 9 tháng 6, trường Thánh Thủy là vào ngày 10 tháng 6, tức là chậm hơn một ngày.” Kiều Tang trả lời.

“Vậy thì không sao, thi hai bên đi.” Mẹ cô đáp.

Mới đầu Diệp Tương Đình không hỏi thời gian tuyển sinh của trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy vì bà ấy không quan tâm.

Nhưng vì ngày hôm đó, bà ấy thật sự không chịu nổi vẻ mặt của giáo viên chủ nhiệm và người phụ nữ kia, vì vậy bà đã muốn con gái mình đăng ký vào trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy.

Sau hai ngày, bà lấy lại bình tĩnh và biết rõ rằng 99,99% con gái mình sẽ không thi đậu nên bà đã hạn chế nhắc tên trường THPT Ngự Thú Thánh Thủy trước mặt nó.

Nhưng Kiều Tang lại rất muốn thi vào Thánh Thủy, nên bà cũng không còn cách nào khác.

Diệp Tương Đình bây giờ lấy làm may mắn vì trường THPT Ngự Thú Số 6 Hàng Châu thì trước THPT Ngự Thú Thánh Thủy, nếu không sau khi vào Thánh Thủy, con gái của bà sẽ bị ảnh hưởng tâm lý, dẫn đến thi vào THPT Ngự Thú Số 6 Hàng Châu kết quả không tốt.

“Mẹ, mẹ đừng gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, con đã xin phép rồi.” Kiều Tang dặn dò.

“Được, mẹ biết rồi.” Diệp Tương Đình trả lời.

Đã gọi điện một lần rồi, tất nhiên bà ấy không muốn gọi thêm nữa, nếu không phải vì con gái, bà ấy không muốn liên hệ với loại thầy giáo như vậy.

Bình Luận (0)
Comment