Ngự Thú Sư Bắt Đầu Từ 0 Điểm

Chương 13 - Kiều Tang Có Người Tìm Cậu

“Đúng rồi, đùi...” Phương Tư Tư còn muốn nói thêm gì đó.

“Cậu có thể đừng nói đến đùi được không?”

Kiều Tang ngắt lời cô ấy.

“Vậy tớ gọi cậu là chân đẹp nha?” Phương Tư Tư hỏi.

Kiều Tang: “...”

Dưới ánh mắt sắc bén của Kiều Tang, Phương Tư Tư cuối cùng cũng sửa miệng: “Kiều Tang, cậu đã ký khế ước với thú sủng rồi à?”

Bất kỳ Ngự Thú Sư mới thức tỉnh nào cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của việc ký khế ước với thú sủng.

Kiều Tang gật đầu không phủ nhận.

“Vậy cậu...”

Ngay khi Phương Tư Tư muốn tiếp tục hỏi thì đột nhiên trong lớp yên lặng như tờ.

Ngẩng đầu nhìn, thì ra chủ nhiệm lớp đã đến.

Một giây sau, Phương Tư Tư sắc mặt tái nhợt.

Toang rồi, cô ấy còn chưa chép xong bài tập về nhà!

“Năm phút sau tập trung ở sân vận động.” Nói xong chủ nhiệm lớp nhìn về phía Kiều Tang.

Hơn 4000 học sinh của trường Trung học Cơ sở Văn Thành và hơn ba trăm giáo viên đang làm việc ở đó đều tập trung tại sân vận động, tạo thành một khung cảnh đông đúc.

“Sao cả trường lại tập trung ở đây nhỉ?” Phương Tư Tư đứng sau chọc vào tay Kiều Tang.

“Tớ không biết.” Kiều Tang nói.

Lớp 9 đang trong giai đoạn chạy nước rút, cơ bản sẽ không sinh hoạt buổi sáng cùng khối 7 và khối 8, cho dù là nhà trường yêu cầu tập hợp thì cũng có một hai lớp ngoại lệ.

Kiều Tang nhìn lên đài chủ tịch, đã thấy hiệu trưởng, hiệu phó, giáo viên chủ nhiệm, quản lý cấp cao đều có mặt đông đủ, đây là cảnh tượng hiếm hoi tại Văn Thành.

Hiệu trưởng Trần Dũng Phong ở trên đài nói mấy lời dẫn, mỗi buổi sáng nói đi nói lại chẳng thay đổi gì cả.

Kiều Tang thấy nhàm chán, mặc kệ mấy lời nói đó.

Mười phút sau, bên tai vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm, Kiều Tang vô thức vỗ tay theo.

Một bóng dáng xinh đẹp, nhỏ nhắn từ lớp 9-9 bước lên đài.

“Kính thưa các thầy cô, các bạn học thân mến, chào mọi người, em là Đới Thục Thục học lớp 9-9, em rất vinh hạnh...”

Cứ tưởng rằng là một buổi sinh hoạt bình thường, không ngờ lại là một đại hội khen ngợi Đới Thục Thục.

Kiều Tang trước đây chưa từng qua lại với Đới Thục Thục nhưng nghe người xung quanh nghị luận nhiều, cho nên cũng biết đôi chút.

Hoàn cảnh gia đình cô ta không tốt, là người duy nhất được nhận học bổng trường, ba năm cấp hai đều đứng thứ nhất, sau khi cô ta tự chủ thức tỉnh nên được cử đi trường trung học Ngự thú, đây quả thật là nhân vật đại diện truyền cảm hứng tiêu biểu.

“Được cử đi học có ích gì, nhìn xem gia cảnh nhà cô ta như vậy, mua nổi thú sủng sao?” Một nam sinh đứng bên phải châm chọc nói.

“Bố mẹ cô ta đều không phải Ngự Thú Sư cũng không biết sao lại sinh ra được Ngự Thú Sư tự chủ thức tỉnh.” Có người nghị luận.

Kiều Tang hơi ngạc nhiên, theo sự phát triển của xã hội ngự thú, con người đã sớm ý thức được Ngự Thú Sư kết hợp thì sinh con khả năng là Ngự Thú Sư càng lớn.

Đẳng cấp càng cao thì tỉ lệ sinh ra Ngự Thú Sư càng lớn.

Ngược lại, nếu cả hai là người bình thường thì tỉ lệ con của họ có thể trở thành Ngự Thú Sư chỉ có 2%.

Nếu như nói người bình thường sinh con tỉ lệ xuất hiện Ngự Thú Sư rất thấp, vậy xác suất xuất hiện người tự chủ thức tỉnh gần như bằng không.

Kiều Tang nổi lên hứng thú bắt đầu lắng nghe bài phát biểu.

“Lần này được tiến cử vào trường Trung học Phổ thông Thánh Thủy ngoại trừ sự cố gắng của bản thân, còn không thể thiếu các thầy cô...”

Lông mi Kiều Tang khẽ động.

Bọn họ đều là người tự chủ thức tỉnh, hiện tại lại có thêm trường Thánh Thủy ở giữa, Kiều Tang tự so sánh với cô ta.

Sự so sánh này khiến cô ngột ngạt, mất hứng thú nghe tiếp.

Trở lại phòng học, Kiều Tang dồn hết tâm trí vào trong sách.

Gần tới tuyển sinh cấp 3, học sinh khối 9 đã sớm học xong chương trình học, chủ yếu là ôn tập và giải đề.

[ Hơn 3000 năm trước, thiên tai từ trên trời rơi xuống, động đất, gió lốc, núi lửa phun trào và các siêu thảm họa khác khiến cả thế giới chìm trong không khí của ngày tận thế. Vị Ngự Thú Sư nào đã ngăn chặn thảm họa này? ]

[ A. Trần Gia Định. ]

[ B. Sâm Tiểu Mạn. ]

[ C. Vương Văn Dư. ]

[ D. Vương Diệu. ]

Mấy ngày nay Kiều Tang đọc khá nhiều những vấn đề lịch sử này, thảm hoạ hơn 3000 năm trước cũng không phải thiên tai mà là thảm họa nhân tạo.

Là Vương Diệu dùng thú sủng của hắn chế tạo tai nạn, Ngự Thú Sư cấp SS như hắn có thể thay đổi thiên nhiên.

Theo số lần thức tỉnh của Ngự Thú Điển, ngự thú sư đạt tới cấp D sẽ nhận được năng lượng do thú sủng cung cấp, ảnh hưởng lên tuổi thọ và thể chất.

Theo cấp độ gia tăng, năng lượng cung cấp càng lớn.

Trừ phi tự tấn công chính mình, nếu không rất khó bị thương.

Vương Diệu dựa thể vào chất ngự thú sư cấp SS của mình, hắn đã thoát ra khỏi sự truy bắt của Liên Minh, giết ngược lại 223 Ngự Thú Sư, trong đó bao gồm 11 Ngự Thú Sư cấp S.

Một Ngự Thú Sư cấp S cần ít nhất 100 năm nỗ lực, Liên Minh tổn thất nặng nề.

Về sau Ngự Thú Sư Vương Văn Dư cấp SS từ Viêm Thiên Tinh trở về mới chế phục được Vương Diệu, nhưng trong trận chiến ấy năm con thú sủng luôn ở cạnh ông đã bồi táng theo.

Từ đó về sau Vương Văn Dư ở ẩn.

Câu này nhìn không rõ sơ xuất sẽ chọn D.

Câu hỏi này trong kỳ thi thử lần trước Kiều Tang chọn D không phải bởi vì không hiểu câu hỏi, mà là vì có ba câu dài một câu ngắn.

Cô xem lại câu hỏi, sửa lại đáp án lần trước.

“Kiều Tang có người tìm cậu.” Bạn nữ ngồi ở cửa kêu lên.

Kiều Tang ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục học sinh giặt đến bạc màu đứng ở cửa, đang mỉm cười với cô.

“Là Đới Thục Thục, cậu quen cô ta à?” Phương Tư Tư kinh ngạc hỏi.

Đới Thục Thục là nhân vật nổi tiếng trong trường, vì thế cô ta đương nhiên nhận được sự chú ý của các bạn học cùng lớp, ai cũng quay ra nhìn.

“Không quen.” Kiều Tang cũng không hiểu.

Cô đi ra ngoài.

“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Kiều Tang nghi hoặc hỏi.

Cô chắc chắn nguyên chủ cũng không quen biết Đới Thục Thục, một người học giỏi một người học dốt, còn không cùng lớp, sắp tốt nghiệp rồi, cô không biết đối phương tìm mình để làm gì.

“Tớ thay mẹ tớ xin lỗi cậu chuyện lần trước.” Đới Thục Thục nói.

Cô ta có một gương mặt *bạch liên hoa, lại suy dinh dưỡng trông yếu ớt, như thể gió thổi là bay.

*Bạch liên hoa: người có khuôn mặt ngây thơ vô tội, nhưng bụng dạ xấu xa khó lường.

“Chuyện gì?” Kiều Tang nhướng mày.

“Mẹ không nói cho cậu sao? Thứ sáu tuần trước mẹ tớ có nói mấy lời khó nghe với bà ấy, xung quanh có rất nhiều giáo viên, tớ không chen miệng vào được, mẹ cậu có ổn không?” Đới Thục Thục nhỏ giọng nói.

Kiều Tang im lặng một lúc, hỏi: “Mẹ cậu nói gì?”

Đái Thục Thục lộ ra vẻ mặt xin lỗi: “Chỉ là nói vài lời thôi, mẹ tớ không cố ý, mẹ cậu cũng đáp trả lại.” Cô ta dừng lại một lúc rồi nói: “Thầy giáo thấy hai người muốn đánh nhau, nên đã đuổi mẹ cậu ra ngoài, nên tớ cảm thấy có lỗi.”

Kiều Tang mặt không biểu cảm nói: “Thầy đuổi mẹ tôi ra ngoài thì liên quan gì tới cậu?”

Đới Thục Thục vén tóc: “Nếu không phải vì tớ, thầy cũng sẽ không đuổi mẹ cậu ra ngoài.”

“Tôi biết rồi.” Kiều Tang lại lần nữa hỏi: “Mẹ cậu lúc ấy nói gì?”

Đái Thục Thục cúi đầu, cô ta thấp hơn Kiều Tang nửa cái đầu, cúi đầu xuống thì nhìn không được biểu cảm của cô ta.

“Mẹ tớ nói thành tích của cậu không tốt là vì không có bố dạy dỗ, may mắn lắm mới có thể tự chủ thức tỉnh, còn nói mẹ cậu hung dữ như vậy nên mới ly hôn.”

Cô ta ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Vì vậy, cậu thật sự tự chủ thức tỉnh đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment