Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 73

Edit: ༄༂Mun༉

Mọi người theo ngón tay chưởng quầy nhìn về phía người hắn chỉ, Mục Thanh Ca.

Tam di nương là người thứ nhất kêu lên: “Lão gia, ta nói không sai mà, chính là Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca ngươi bây giờ còn chối cãi cái gì, hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, lão gia, lần này nhất định không thể buông tha Mục Thanh Ca, nàng ngay cả đệ đệ mình cũng có thể hạ độc ám hại, còn không biết về sau sẽ làm ra việc gì.”

Mục Nguyên lạnh lùng nói: “Câm miệng.” Nói hung hăng trừng mắt nhìn tam di nương, tam di nương tức khắc không dám nhiều lời, Mục Nguyên đứng lên nhìn về phía Mục Thanh Ca hỏi: “Thanh Ca, ngươi có gì muốn giải thích không?”

Mục Thanh Ca nhướng mày nói: “Ta không có gì muốn giải thích, chỉ là ta có mấy câu muốn hỏi chưởng quầy này.” Cúi đầu nhìn tiểu chưởng quầy quỳ gối nơi đó nơm nớp lo sợ, “Ngươi nói ba ngày trước ta đi qua tiệm ngươi mua Trúc Diệp Thanh, vậy chưởng quầy ngươi có thấy rõ thật là ta đi mua không?”

Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn Mục Thanh Ca, sau khi nhìn thấy ánh mắt của nàng toàn thân run lên, nhưng vẫn khẽ cắn môi gật đầu nói: “Tiểu nhân sẽ không nhớ lầm, bởi vì mấy ngày nay hiệu thuốc sinh ý cũng không tốt, vị tiểu thư này tới mua lại là loài độc Trúc Diệp Thanh này, cho nên tiểu nhân nhớ rất rõ ràng.”

Mục Thanh Ca cười ngẩng đầu nhìn về phía Mục Nguyên nói: “Thừa tướng cha, ta lại rõ như vậy sao? Loại chuyện này yêu cầu ta tự mình đi mua sao? Này không phải để người nhớ kỹ tướng mạo ta sao? Cái này điều tra thực mau cũng sẽ tra được trêи người ta a.”

“Nói không chừng, ngươi lúc ấy căn bản là không có nghĩ nhiều như vậy.” Tam di nương nhanh chóng nói.

“Nói cũng đúng.” Mục Thanh Ca cười cười, lại làm người không hiểu ra sao, Mục Thanh Ca tiếp tục nói: “Vậy chưởng quầy, ngươi có nhớ rõ, thật là buổi trưa ba ngày trước không?”

Chưởng quầy không biết cho nên gật gật đầu, Mục Thanh Ca cười nhìn về phía Lý Nguyên nói: “Lý Nguyên, nếu ta không có nhớ lầm, buổi trưa ngày đó chúng ta hẳn là vẫn luôn ở bên nhau không tách ra đi?”

Lý Nguyên ánh mắt hơi lóe, sau đó gật gật đầu nói: “Đúng vậy, ngày đó đại tiểu thư vẫn luôn mang theo ta đi xem cửa hàng.”

Cái chưởng quầy này sắc mặt không tốt lên, vội vàng kêu lên: “Là…là ta nhớ lầm, là buổi trưa hai ngày trước, đúng…là buổi trưa hai ngày trước.” Nói lại sợ người khác nghe không được lặp lại một lần.

Mục Thanh Ca khóe miệng ý cười càng thêm rõ ràng, Lý Nguyên tiến lên một bước nói: “Ngươi sai rồi.” Sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Nguyên nói: “Tướng gia, người này nói không thể tin, đại tiểu thư tuyệt đối không phải người mua Trúc Diệp Thanh, nhất định là có người vu oan giá họa, kỳ thật buổi trưa ba ngày trước ta cùng đại tiểu thư cũng không có ở bên nhau, mà là buổi trưa hai ngày trước chúng ta cùng đi xem cửa hàng.”

Cái chưởng quầy kia vừa nghe đột nhiên cả kinh, cái trán mồ hôi đều nhỏ giọt xuống, Mục Thanh Ca cười nói: “Ngươi nói không thành thật, chưởng quầy, ngươi có biết vu tội hãm hại quận chúa đương triều sẽ có trừng phạt gì không? Tru diệt cửu tộc.”

Chưởng quầy toàn thân đều quỳ rạp trêи mặt đất, vội vàng bò đến dưới chân Mục Thanh Ca kêu lên: “Quận chúa tha mạng, tha mạng a, tiểu nhân không muốn làm như vậy, là…” Chưởng quầy ngón tay chỉ Xuân Cúc phía sau tam di nương kêu lên: “Là nàng cho ta năm trăm lượng để ta làm như vậy, quận chúa, tướng gia tha mạng a, tiểu nhân biết sai rồi.”

Phong Yên một phen đá văng chưởng quầy quỳ trêи mặt đất ý đồ ôm đùi Mục Thanh Ca đùi, “Cút ngay.”

Mục Thanh Ca ngẩng đầu nhìn Mục Nguyên nói: “Thừa tướng cha hiện giờ chân tướng đã rõ đi.”

Xuân Cúc bên kia đột nhiên quỳ xuống, “Tướng gia tha mạng a, tướng gia tha mạng a.”

“Là ai sai ngươi làm như vậy?” Mục Nguyên tầm mắt âm độc nhìn về phía tam di nương, tam di nương đột nhiên rũ xuống tầm mắt liền sợ mình bị bại lộ.

Xuân Cúc hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung, không dám nhìn tam di nương, vội vàng kêu lên: “Là Cửu di nương, Cửu di nương kêu nô tỳ làm như vậy.”

“Cửu di nương, ngươi còn muốn vu tội người khác sao?”

Mục Thanh Ca nhớ rõ vị Cửu di nương này, cũng là một đại mỹ nhân, chỉ là trời sinh tính ương ngạnh, trước kia ỷ vào được Mục Nguyên sủng ái không biết hại bao nhiêu người, Xuân Cúc dập đầu kêu lên: “Nô tỳ không dám nói dối, thật là Cửu di nương a.”

“Vậy ngươi vì sao phải làm như vậy, Xuân Cúc, cho tới nay ta đều đối đãi với ngươi không tệ a.” Tam di nương đau lòng kêu lên.

“Tam di nương, nô tỳ không có biện pháp a, là Cửu di nương bức bách nô tỳ, nếu nô tỳ không làm theo nàng phân phó liền giết người nhà nô tỳ, tam di nương, nô tỳ tự biết tử tội khó thoát, còn thỉnh tam di nương hậu đãi người nhà nô tỳ, nô tỳ ở dưới chín suối cũng sẽ báo đáp ngài.” Xuân Cúc nói xong liền đâm tường mà chết.

Mục Nguyên trước sau đều lạnh mặt, mà mọi việc đều đẩy lên trêи người Cửu di nương, đáng thương Cửu di nương cứ như vậy làm kẻ chết thay, Mục Thanh Ca ngẩng đầu nhìn về phía tam di nương, chỉ thấy nàng sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt nước mắt nhìn vũng máu Xuân Cúc, lại là một nô bộc trung tâʍ ɦộ chủ, chỉ tiếc trợ ngược trụ, có chết cũng không đáng tiếc.

Mà bên kia lại truyền đến tin tức Cửu di nương sợ tội tự sát, hết thảy đều bụi bặm rơi xuống đất.

Hạ xuống trêи đường Diệp Cư, Phong Yên nói: “Tiểu thư, ngươi cũng không Cửu di nương có bao nhiêu thảm, ta trộm đi xem qua, là bị người sống sờ sờ lặc chết.” Phong Yên ngẫm lại đều cảm thấy đáng tiếc, một đại mỹ nhân như vậy liền hương tiêu ngọc vẫn, tuy rằng người khác nhìn không ra, nhưng Phong Yên liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra khác nhau giữa lặc chết cùng treo cổ tự sát.

Mục Thanh Ca đã sớm đoán được, có thể giả dạng biện pháp treo cổ tự sát tốt nhất như vậy chính là sống sờ sờ lặc chết, không thể không nói tam di nương một chiêu cờ này rất hay, thành công có thể nhất tiễn song điêu, thất bại còn có kẻ chết thay, đều sẽ không ảnh hưởng đến nàng.

Phong Yên nhìn về phía Lăng Phong nãy giờ không nói gì, dường như từ vừa mới bắt đầu hắn liền không có nói chuyện, “Lăng Phong, ngươi làm sao vậy?”

Lăng Phong nhìn người phía trước đi tới, nhớ tới kết cục Cửu di nương, Xuân Cúc còn có cái chưởng quầy kia, đây là gia trạch tranh đấu sao? Hy sinh bao nhiêu người a, Mục Thanh Ca tựa hồ biết suy nghĩ hắn, vì thế dừng lại bước chân nhìn Lăng Phong nói: “Đây là nữ nhân tàn nhẫn, nữ nhân đấu, so với trêи chiến trường đao kiếm càng đả thương người vô hình, một không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục.”

“Ngươi cũng sẽ biến thành như vậy sao?” Những lời này thật đột nhiên từ trong miệng Lăng Phong giảng ra, Phong Yên hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Phong liếc mắt một cái.

Mục Thanh Ca giơ lên một nụ cười  tàn khốc, “Không, bởi vì ta ác hơn cái này.”

Mà một buổi tối Lăng Phong đều suy nghĩ lời Mục Thanh Ca nói, Phong Yên đứng ở dưới đại thụ ngẩng đầu nhìn xem Lăng Phong dựa vào trêи thụ loan, sau đó phi thân dựng lên xoay tròn một vòng dừng ở trêи nhánh cây, Phong Yên ngồi vào bên người Lăng Phong, “Ngươi còn đang suy nghĩ lời tiểu thư nói sao?”

“Có phải nữ nhân các ngươi đều như vậy hay không?” Lăng Phong hỏi.

Phong Yên ghé mắt nhìn Lăng Phong, lại thấy ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn trăng trêи bầu trời, Phong Yên chậm rì rì nói: “Đích xác rất nhiều nữ nhân đều như vậy, ngươi nhìn xem phi tần trong cung. Người nào không phải đấu đến ngươi chết ta sống, đôi tay nào không có lây dính nửa phần máu tươi, mà nơi này tuy rằng không thể so với hoàng cung, nhưng cũng là chiến trường nữ nhân.”

“Có lẽ ở trong mắt ngươi đây là khinh thường, nhưng đối với nữ nhân mà nói cái này lại là quyết định các nàng sống hay chết, chúng ta làm ám vệ giết người không chớp mắt, đó là bởi vì chúng ta nghe theo chủ tử nói, chủ tử nói cái gì chúng ta liền đi làm cái đó, chúng ta tương đương với người không có tư tưởng, mà các nàng không giống, các nàng có tư tưởng của mình, đao là vũ khí trong tay chúng ta, mà vũ khí của họ lại là sự tàn nhẫn của họ.”

“Kỳ thật cũng không khác nhau quá lớn.” Phong Yên nhún nhún vai, “Ngươi nhìn xem, hôm nay nếu không phải tiểu thư thông minh cơ linh, chỉ sợ gặp nạn chính là tiểu thư, Lăng Phong, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy kết quả này sao?”
Bình Luận (0)
Comment