Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 81

Đêm đó, khi buổi biểu diễn solo của Hạ Vân Tỉnh còn chưa kết thúc, Weibo đã lại một lần nữa bị tê liệt. Toàn bộ các trang báo của giới giải trí đều bị đủ hạng người đi đường thích ăn dưa giết không còn một mảnh giáp, không cho bọn họ có bất kì một không gian nào để thở dốc.

Mấy tiêu đề nổi tiếng nhất bùng nổ trên Weibo đều bị hai người Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê chiếm giữ:

Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê đã công khai.

Hạ Vân Tỉnh dùng một khúc dương cầm lãng mạn để tỏ tình.

Buổi biểu diễn solo của Hạ Vân Tỉnh.

Không chỉ có mỗi người hâm mộ mới tràn vào dưới Weibo của hai người, các bình luận làm dấy lên một đợt phun trào mới.

Có người hâm mộ ở hiện trường quay lại toàn bộ quá trình tỏ tình của Hạ Vân Tỉnh, vừa đăng lên đã được cư dân mạng điên cuồng chia sẻ. Bọn họ nhao nhao tuyên bố bản thân mình chính là người đã chứng kiến lịch sử. Lúc buổi biểu diễn solo kết thúc hoàn toàn, video này đã có hơn mười triệu lượt chia sẻ.

Biên Lê vẫn đang không ngừng khóc nức nở, mềm nhũn vùi vào trong ngực Hạ Vân Tỉnh. Cuối cùng, sau khi dặn dò người hâm mộ lần lượt rời khỏi khán đài một cách an toàn, Hạ Vân Tỉnh bế ngang Biên Lê lên, dùng kiểu bế công chúa để ôm cô lên.

Biên Lê bất ngờ không kịp phòng bị, hai tay vòng qua cổ anh, nhỏ giọng hét lên một câu, mang theo chút trách móc. Hạ Vân Tỉnh cười khẽ, ghé sát vào tai Biên Lê, chậm rãi nói một câu: "Hai mắt đã khóc đỏ hoe thành như vậy, đợi lát nữa sưng lên thì khó chịu lắm, nhưng đừng cào anh nhé." 

Biên Lê nghe thấy câu này, hoàn toàn không "đợi lát nữa" như Hạ Vân Tỉnh vừa nói ra miệng, mà đã trực tiếp giơ móng vuốt ra, hung dữ cào anh một cái.

Cô khóc thành như vậy, cũng không biết vào ống kính có xấu hay không nữa, thế mà Hạ Vân Tỉnh lại còn nói như vậy.

"Cào anh hả, lát nữa sẽ bảo nhân viên công tác cắt ảnh em khóc ra, tải xuống rồi in ra treo."

Không đợi Biên Lê trả lời, giọng nói càng trầm bổng hơn nữa của anh lại vang lên: "Ôm chặt anh."

Mặc dù buổi biển diễn đã kết thúc, màn ảnh lớn là một mảnh đen nhánh, ánh sáng trên sân khấu cũng đã được tắt hết toàn bộ, nhưng Hạ Vân Tỉnh vẫn còn đang đeo tai nghe, nhân viên kỹ thuật sau cánh gà vẫn chưa tắt âm thanh.

Cuộc giao lưu giữa hai người, bao gồm cả mấy câu đối thoại, đều bị ghi âm toàn bộ vào trong tai nghe, cũng xuôi theo âm hưởng, truyền khắp khán đài của biểu biễn diễn một cách vô cùng rõ nét.

Dưới đài vẫn còn người hâm mộ chậm chạp chưa rời đi xa, vẫn đang tụ tập ở một chỗ hát bài hát của Hạ Vân Tỉnh. Lúc này, bọn họ nghe thấy một đoạn giao lưu bằng giọng dịu dàng mang theo ý dỗ dành. Tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy tim mình sắp trở nên mềm nhũn.

Lúc trước các cô ấy vẫn còn lệ rơi đầy mặt, sau khi điều chỉnh tốt tâm trạng của mình thì lại nghe thấy một đoạn này, bọn họ lại nháo nhào hét ầm lên. Có người trong số đó dẫn đầu hét chói tai, lần lượt có từng đợt người hâm mộ cũng hò hét ầm ĩ theo. Trong lúc nhất thời, toàn bộ khán đài đều là tiếng vọng lại lẻ tẻ của người hâm mộ, mang theo dư âm kéo dài không dứt.

Có mấy tiếng hét chói tai nổi bật trong các nhóm hò hét, đương nhiên sẽ truyền vào trong tai của hai người trong cuộc.

"Hai người đang âm thầm đâm đâm chọc chọc gì nhau ở trong bóng tối thế, cầu spoil!"

"Anh ơi, anh phải kiềm chế một chút nhé, em vừa mới khóc xong đó!"

"Phì Phì lên đi, cào chết tên đàn ông xấu xa này!"

"Khoe khoang đến trọc đầu luôn, tôi không biết đâu, tối nay tôi không muốn ngủ, phát khóc quá đi mất."

Biên Lê cũng nghe thấy, cô chỉ cảm thấy tất cả những gì phải tiếp thu trong tối nay đều quá khó để tiêu hóa. Đầu tiên, cô lặng lẽ nghe người hâm mộ dưới sân khâu hoan hô và hét chói tai, sau đó, cô hoàn toàn rúc vào trong ngực của Hạ Vân Tỉnh.

Sáng sớm mai thức dậy, không biết đủ loại chuyện ngày hôm nay sẽ lan truyền thành cái dạng gì ở trên Weibo nữa.

Kể từ lúc vừa mới bắt đầu, hai người bọn họ đã đi con đường không được bình thường cho lắm.

Hạ Vân Tỉnh thấy vậy thì nhíu mày, bấy giờ anh mới phát hiện tai nghe của mình còn chưa tắt tiếng. Anh quay đầu sang, ghé sát vào một bên tai nghe, hơi lên cao giọng, nhắm thẳng miệng vào mic, nói: "Biết rồi."

Người hâm mộ dưới sân khấu không ngờ Hạ Vân Tỉnh lại trả lời, yên lặng trong chớp mắt, sau đó lại trào dâng lên một cơn sóng càng sôi nổi hơn, còn hô to khẩu hiệu về phía hai người.

Hạ Vân Tỉnh bế Biên Lê xuống bậc sân khấu, đi thẳng ra sau cánh gà, đã có nhân viên công tác canh chừng ở một bên. Rất nhiều người đã nghênh đón ở chỗ cửa ra vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì huýt sáo cho hợp với tình hình.

Còn có người quá trớn hơn, dẫn đầu vỗ tay. Nếu như người ngoài không biết, còn tưởng rằng vào nhầm hội trường tổ chức một cuộc họp lớn hàng năm của một công ty nào đó.

Biên Lê không muốn giả chết, bây giờ cô đã chậm chạp vượt qua vụ việc lúc ban đầu, ý thức bắt đầu trở nên tỉnh táo lại. Cô ra sức đẩy Hạ Vân Tỉnh, giãy giụa nhảy xuống khỏi người anh. Sau đó, cô chạy mất hút mà không hề quay đầu lại, chạy nhanh hơn bất kì ai khác.

Có nhân viên công tác vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng chạy trốn của Biên Lê, không biết nhìn thấy cái gì, cao giọng hét lên một câu: "Phì Phì ơi! Phòng nghỉ ngơi của em ở bên phải mà, em chạy sai hướng rồi!"

Anh ta trơ mắt nhìn bóng người của Biên Lệ biến mất vào bên trái.

Có lẽ là nghe thấy lời nhắc nhở của anh ta, Biên Lê biến mất được mấy giây thì bóng người kia lại đột nhiên lóe lên, sau đó co cẳng chạy sang bên phải.

Không ít nhân viên công tác cũng xúm xít ở đây tham gia trò vui, loại chuyện to đùng đùng như lưu lượng đỉnh cấp trong giới công khai yêu nhau như này rất đáng giá để ghi chép lại.

Dẫu sao, đêm nay hẳn là một đêm không ngủ với hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ.

Có người đề nghị sau khi kết thúc buổi biểu diễn thì cùng nhau tụ tập ăn một bữa cơm, đây là tiệc ăn mừng buổi biểu diễn ca nhạc kết thúc một cách hoàn mỹ, lần trước, trong chuyến lưu diễn đầu tiên của ACE cũng làm như vậy.

Nhưng Hạ Vân Tỉnh lại từ chối mà không hề suy nghĩ chút nào. Nhân viên công tác kiên nhẫn không chịu bỏ cuộc, nói dẫn cả Phì Phì theo nữa. Lần này thì anh cũng suy tư mấy giây, sau đó mở miệng, ý từ chối uyển chuyển nhưng rất rõ ràng: "Hay thôi, tối nay phải về dỗ dành cô ấy nữa."

Nhân viên công tác:...

Mọi người trố mắt nhìn nhau, không nói nên lời. Thật ra thì bọn họ chỉ hỏi theo thông lệ xem anh có thể đi hay không mà thôi, rốt cuộc có đi hay không, cũng không cần phải trả lời và giải thích cặn kẽ như vậy đâu.

Bị như vậy thì không khác gì bị nhét cơm chó một cách khó hiểu, mọi người cũng giận mà không dám nói gì.

Sau khi kết thúc buổi hòa nhạc, Hạ Vân Tỉnh còn có công việc phải giải quyết cho xong, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Anh còn phải đợi tại chỗ ở trong phòng công tác một lát.

Thời gian không đúng như dự đoán, Hạ Vân Tỉnh sợ cô phải chờ quá lâu nên bảo Biên Lê về ký túc trước. Nhưng Biên Lê lại vô cùng cố chấp, nói gì cũng không chịu đi trước, cứ khăng khăng phải chờ anh.

Vì thế, phải tới gần sáng hai người mới về tới ký túc xá.

Tối nay hai người đều có tâm trạng phức tạp rối loạn. Biên Lê nhắm mắt mà phảng phất như vẫn còn cảm nhận được cảm giác run rẩy khi đứng ở trên sân khấu. Bởi vì có anh, đầu ngón tay chạm vào nhau cũng tê dại như bị điện giật.

Hạ Vân Tỉnh tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Hôm nay phô bày sự háo hức như vậy ra ngoài, công khai nổi trội như vậy, đều không hợp với cách xử sự và hành vi bình thường của anh. Nhưng mà anh vừa nghĩ như vậy, cũng cứ làm như vậy luôn, không hề do dự một chút nào.

Lỗ hổng trong tim bị lộ ra một góc, cho dù có vá vào thì cũng chẳng thấm vào đâu. Ai bảo nơi đó phun trào, xông ngang đánh thẳng đều là cô chứ.

Bóng đêm mờ mịt, sự thân mật giữa những người có tình là không thể thiếu được. Tối này, rõ ràng hai người đều vô cùng say mê thích thú. Biên Lê rất muốn đi theo Hạ Vân Tỉnh tới phòng của anh, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, lóe lên ánh sao nhỏ vụn. 

Sau đó, giống như uống phải rượu giả vậy, không ngừng níu lấy anh, hỏi: "Anh đã viết tình ca cho bao nhiêu người rồi hả?"

Hạ Vân Tỉnh đỡ eo cô: "Chỉ viết cho em thôi."

Những thứ như tình ca, trước đây tuyệt đối sẽ không nằm trong phạm vi sáng tác của anh. Nhưng anh đã nhiều lần phá cách, vì cô mà xé rách ranh giới cuối cùng, đánh vỡ quy tắc, tất cả đều đã xảy ra theo đúng nghĩa đen.

Động tác của anh trở nên sâu hơn, anh chỉ cảm thấy cô gái nhỏ mềm nhũn thành một vũng nước, giống như đất đai bao bọc chồi non trong ngày đông lạnh lẽo vắng vẻ vậy, mang tới sự dịu dàng vô biên vô tận.

Biên Lê đáp lại một tiếng, ôm lấy anh, rồi chợt nói một câu như này: "Vậy… quay phim thì sao?"

Hạ Vân Tỉnh xoay mặt Biên Lê lại, sau đó hôn lên cái cằm thấm ướt mồ hôi của cô, tóc đen trước trán quét qua sống lưng trắng như tuyết của cô: "Cũng chỉ quay với em thôi."

Lúc này, Biên Lê mới hài lòng rêmn rỉ, miệng cũng vểnh lên, khóe môi cong lên rất cao, giống như con mèo con ăn trộm túi tôm cá tươi vậy. Nơi đó cũng thấm ra sự cao hứng và vui mừng, đủ để khiến cho quân lính của anh bị tan rã.

Bàn tay thon dài của Hạ Vân Tỉnh tiến tới, vỗ cô một cái: "Phấn khích như vậy à?"

"Ừ..."

"Còn phấn khích hơn bây giờ à?"

Biên Lê trở mình, đối mặt với mặt anh.

Cô không muốn trả lời câu hỏi của anh, luôn cảm thấy lời nào của Hạ Vân Tỉnh cũng đều là cạm bẫy. Bây giờ cô cũng học cách làm anh bị nghẹn họng, cũng mò ra một số biện pháp để xử lý anh.

Nhưng lúc này, trong tình cảnh này, cô không muốn phản bác lại anh, cũng không muốn xử lý anh.

Cô chỉ muốn ở bên anh, mãi mãi giống như bây giờ, mười ngón tay đan vào nhau, gần kề gắn bó.

"Kê gối lên cao hơn một chút nha..." Cô nhắm mắt lại, nói về phía Hạ Vân Tỉnh, chọc cho anh nhất thời để lỡ một nhịp.

"Hả?"

"Bởi vì muốn ở gần anh hơn một chút."

Hạ Vân Tỉnh bị lời nói này của cô chọc cho không biết đang là ngày hay đêm, anh dừng lại trong chớp mắt, sau đó hoàn toàn mở ra một đêm dài đằng đẵng.

Hai người điên cuồng chơi đùa ầm ĩ, không kiêng nể chút nào, lúc kết thúc thì cũng vô cùng thỏa mãn, phấn khích hơn bình thường.

Cuối cùng, Biên Lê đã có thời gian rảnh rỗi, rốt cuộc cô cũng bình tĩnh lại, đi xem hot search trên Weibo, cùng với bình luận phía dưới Weibo của cô.

Chỉ có một số ít người không đồng ý, nhưng trước mắt, phần lớn mọi người vẫn còn đang trong quá trình tiêu hóa mà đa số mọi người đều gửi tới lời chúc phúc.

Cô tựa vào mép giường, nghiêng đầu, mãn nguyện, vô cùng thoải mái. Thật ra thì cô có thể thoải mái như vậy, có lẽ là bởi vì những lời kia, đương nhiên cô hi vọng là có thể nhận được chúc phúc.

Hạ Vân Tỉnh vừa mới thu dọn ga trải giường xong, vẫn luôn bận rộn, còn chưa có lúc thảnh thơi.

Không biết Biên Lê phát hiện ra trò hay gì, cô muốn cho anh xem: "Ui chao, sao anh cứ bận mãi thế, anh mau tới đây đi."

Hạ Vân Tỉnh thả lỏng tinh thần, mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, nghe thấy những lời này của cô, cơ thể dừng lại một lát. Anh nhướng một bên mày và nhìn sang, nói bằng giọng điệu ung dung: "Thế anh bận bịu là bởi vì ai chứ?"

Trong giọng nói của anh mang theo ẩn ý sâu xa: "Vừa nãy ga trải giường đều bị em biến thành như này này."

Biên Lê liếc mắt lườm anh một cái: "Tại sao lại là em chứ?"

Cô không phục!

Anh cũng có "công" đấy có được không.

"Lũ tràn miếu Kim Sơn*." Hạ Vân Tỉnh lười biếng bổ sung một câu như vậy.

*trong truyền thuyết về Bạch Xà, Bạch Xà và Thanh Xà đánh nhau với Pháp Hải, làm phép dâng nước tràn vào miếu Kim Sơn, ý chỉ lũ lụt, nước lênh láng.

Một lúc lâu sau, Biên Lê mới hiểu ra, càng xấu hổ và giận dữ hơn: "... Sao anh lại như vậy chứ?"

Hạ Vân Tỉnh biếng nhác, sau đó dùng tay cầm thứ gì đó lên, đầu ngón tay như ngọc vu,ốt ve hai cái ở phía trên. Rõ ràng là vẻ mặt ung dung, nhưng lại mang theo mấy phần trêu chọc.

Biên Lê nhìn sang theo bàn tay trắng nõn của anh, phát hiện ra thế mà lại là chiếc gối vừa mới bị cô lót xuống dưới.

A a a a, sao người này lại hư hỏng như vậy chứ?!

Nếu như có lỗ! Cô hoàn toàn có thể dứt khoát! Chui vào! Ngay lập tức!! Mà không hề do dự chút nào!!!

Hạ Vân Tỉnh lại bận rộn một lát nữa, mới vén chăn lên, ngồi vào trong.

Biên Lê vô cùng thành thạo rúc vào trong ngực anh, tựa đầu nhỏ lên vai anh. Thỉnh thoảng Hạ Vân Tỉnh lại chọc chọc cô, anh dùng một tay bấm điện thoại để trả lời tin nhắn. Bố Hạ mẹ Hạ cũng đang hỏi chuyện giữa hai người, anh giải thích ngắn gọn súc tích.

Nãy giờ hai người vẫn chỉ không nói gì như vậy, từng người bận chuyện riêng của mình, cũng là trạng thái ở chung hết sức thoải mái.

Tối nay, siêu thoại  về fan CP của hai người bọn họ được bùng nổ, không chỉ có không ít quân đội bạn tràn vào, ban đầu người hâm mộ rối rít lấy ra bản lĩnh trông nhà của mình, cũng đào lại những mẩu đường mà cả hai người đã âm thầm che che giấu giấu.

Cô xem mà vui chết đi được, đổi mới đến một bài mới đăng lên không lâu trước đây, đang nói cái gì mà phỏng đoán thân phận của ông chủ x thần bí, nhưng cũng không có quá nhiều người chú ý tới bài này, độ nổi tiếng tương đối thấp.

Biên Lê vừa định nhấn vào xem, bả vai lại bị huých một cái.

"Đáp lại anh một chút đi?"

"Hả?" Biên Lê đột nhiên bị điểm danh, cô có chút ngây ngốc.

Hạ Vân Tỉnh nói ngắn gọn súc tích: "Em đổi mới trang chủ của mình đi."

Biên Lê nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng ngoan ngoãn đổi mới trang chủ của những người mình đang theo dõi một lượt, một bài trên đỉnh đầu, mặc dù là mới đăng lên vào một phút trước nhưng đã leo lên phần sốt dẻo rồi.

Biên Lê tập trung tinh thần nhìn lại, mới phát hiện đó là bài đăng Weibo mà Hạ Vân Tỉnh đăng lên ——

Hạ Vân Tỉnh: Bé yêu của anh ở đâu rồi? @Biên Lê.

Cô ngước mắt lên nhìn anh, cuối cùng cũng hiểu ra anh nói đáp lại là có ý gì.

Biên Lê híp mắt cười rộ lên, nhanh chóng mở ra phần đăng bài lên Weibo của mình, gõ mấy cái vào màn hình điện thoại di động.

Cô mang theo khoe khoang, nâng cằm anh lên, lên tiếng nói với vẻ vô cùng hống hách: "Cuối cùng đã đóng dấu được anh rồi."

Hạ Vân Tỉnh nhìn về phía điện thoại di động của mình, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, lướt tới một bài đăng mới nhất.

Biên Lê: Bé yêu của anh, đang ở đây nè. @Hạ Vân Tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment