Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 61

Biên Lê ôm ấp tâm tư nho nhỏ của mình, sau khi luyện tập xong về ký túc xá ngày hôm đó thì lặng lẽ về phòng, mở cửa phòng tắm mà như có tật giật mình, sau đó dùng tay xoắn vặn khóa chặt cửa, xác nhận đóng kín cửa rồi mới quay người lại. 

Cô chậm chạp cởi lớp quần áo bên ngoài, nghiêng người để gáy mình đối diện với tấm gương.

Bóng đèn trước gương trong phòng tắm rất sáng, cô liếc mắt nhìn qua thì ngay lập tức trông thấy một đám chi chít vết dâu tây, vừa nông vừa sâu, kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.

Từ cái gáy mịn màng trắng sáng kéo thẳng xuống, cuối cùng rơi vào phía trong cổ áo cô, rất rõ ràng lại bắt mắt, nếu không phải có mái tóc đen xoa ra che đi của cô, thì chắc chắn là cái tình cảnh cúi đầu chẳng thấy mà ngẩng đầu lại thấy mà bị người khác bắt gặp thì xấu hổ biết bao. 

Biên Lê nhìn một hồi, rồi cởi hết áo khoác ra lại tiếp tục nhìn vào trong gương, nhất thời hít sâu ngay một hơi.

Không chỉ có tấm lưng láng mịn của cô mà bên gáy, xung quanh xương quai xanh, trước ngực đều chi chít những dấu đỏ, chỉ liếc qua một cái thế này thôi, cũng có thể cảm nhận được cái loại sức nóng nổi lên khi ấy, dấu vết được người thương yêu rõ ràng vô cùng.

Biên Lê thầm oán than vài câu, ngước mắt lên thì đã thấy dáng vẻ trong kính kia, má đào ửng hồng, hai bờ má đỏ đến độ như thể chảy ra máu. Cơ thể mềm mại như giãn ra, mái tóc quăn dài đen bóng, phần đuôi cong lên, xõa rối trên tấm lưng tuyết quấn lấy thân thể, dáng vẻ xinh đẹp như tiểu hồ ly, đôi mắt quyến rũ như chứa cả xuân xanh.

Cơn xấu hổ qua đi, hiện lên trong đầu Biên Lê không phải là sự thẹn thùng, mà thứ hoàn toàn tràn ngập là dáng vẻ Hạ Vân Tỉnh đắm mình giữa cơn nhấp nhô, không ngừng nhấm nháp, lần mò chơi đùa. Còn cả hơi thở mát lạnh và cái ôm nóng rực của anh, tuy là hai thái cực khác nhau nhưng lại cuốn hút mê người.

Biên Lê có thể cảm nhận được cái cảm giác chua chua trướng lên của cơ thể mình, nhưng cũng không phải là mệt, mà là khi cánh hoa mới trổ, vương chịu phải tất cả sức nặng của những hạt sương.

Cô đã không phải là trái đào xanh rồi, mà căng mọng đến mức chỉ cần hơi hơi chọc một cái, là có thể tràn nước đào ra ngoài.

Cái loại cảm giác quấy nhiễu lòng người này nổi lên lại chẳng hoàn toàn phản kháng lại chút nào.

Tóm lại thì cái này trong lời đồn người ta gọi là sự phiền não ngọt ngào.

Biên Lê lại lặng lẽ đăm đăm nhìn cái gương một hồi, rồi mặc quần áo tử tế mới đi ra ngoài.

Hôm nay cô về muộn, vốn Hạ Vân Tỉnh lúc mới bắt đầu có nói mang quà cho cô, nhưng sau đấy thấy cô bộn bề việc mà bản thân lại có việc nên bèn hoãn đi.

Bây giờ xung quanh chẳng có việc gì làm, Biên Lê đành quẩn quanh bốn phía, kha khá giống linh hồn đang lang thang.

Cô dứt khoát mở cửa phòng ngủ, đi ra phòng khách.

Trong phòng khách rõ to như thế chỉ có một bóng người, Biên Lê đã lâu không thấy Ứng Tuyết Lai. Tối qua cô nàng đã về rồi, nhưng vẫn luôn ở trên tầng ngủ bù, giữa chừng cũng chẳng thấy xuống, nên Biên Lê cũng không gặp cô ấy.

Cô bước hai ba bước tới ngồi cạnh Ứng Tuyết Lai, nói: “Coi như là chị xuất hiện rồi, chuột đào hang, đến cũng phải thò cái đầu ra.”

Hiếm khi Ứng Tuyết Lai được lúc rảnh rỗi, ngồi trên sofa chơi điện thoại, hai chân gác lên một bên thành ghế, tư thế thoải mái tão nhã. Nghe thấy Biên Lê hỏi, cô mới chập chạp ngước mắt lên.

“Em nói ai là chuột hả?” nói xong, Ứng Tuyết Lai gõ cho cô một cái chẳng nặng cũng chẳng nhẹ, rồi lại chêm thêm một câu: “Mấy ngày này chị được nghỉ ít thời gian, có thể thư gian chút, nhưng sau đấy có bộ phim mới, chắc khoảng chừng bốn tháng sẽ không ở ký túc, em phải tự chăm sóc mình cho cẩn thận.”

Biên Lê lôi cái gối ôm ở một bên sang, hắng giọng: “Thôi đi, mấy lời khách sáo ai không nói chứ, cứ cho là chị ở đây, cũng nào có chăm bẵm em gì đâu.”

Trên gương mặt tươi tắn của Ứng Tuyết Lai hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Người săn sóc em nhiều quá rồi, cô gái nhỏ không được quá tham lam nha.”

Cô ấy không nói thì không sao, vừa nhắc tới hai chữ “săn sóc”, thì cả người Biên Lê đều cảm thấy không ổn, trong đầu bỗng thình lình hiện lên một bóng dáng.

Ứng Tuyết Lai cũng không quan tâm đến sắc mặt của Biên Lê, tự nhấp một hớp bia.

Biên Lê hoàn hồn lại, ngơ ngác đăm đăm nhìn cô một hồi lâu, nghi vấn: “Chị quay phim mới nào mà cần đến bốn tháng thế?”

Mặc dù ba người của nhóm Gemini có đa số thời gian là tách ra hoạt động riêng lẻ, nào là đóng phim, nào là tham gia gameshow, nhưng các cô vẫn chưa bao giờ tách nhau ra lâu như thế, tận bốn tháng lận.

Hàng mày lá liễu của Ứng Tuyết Lai giãn ra, cũng không tiết lộ quá nhiều thông tin: “Hình như là có liên quan đến chủ đề thể dục thể thao, bộ này không dính dáng gì đến công ty mình, chị cũng không rõ cụ thể ra sao, nghĩa là cũng sắp phải vào đoàn rồi tầm khoảng hai ba ngày sau.”

Lần này đến lượt Biên Lê kinh ngạc, hỏi ngay lại.

“Á, gấp thế ư?”

“Ừ, chị cũng thình lình được biết thế, thật sự như quằn què (*).”

(*)太阳: có nghĩa đen là mặt trời, tuy nhiên được sử dụng nhiều trên internet với ý nghĩa được dùng là một từ chửi bậy tục tĩu.

Hiếm lắm Ứng Tuyết Lai mới văng ra một câu mắng người, lần này lịch trình dày đặc như thế, cô cũng hơi suy sụp rồi.

“Không phải em cũng nhanh à?” Ứng Tuyết Lai sau khi mắng xong, thì lực chú ý liền chuyển sang Biên Lê: “Nghe nói cái bộ kia của em là chế tác lớn, quay xong nhớ bắn xiền cho chị nha.”

“Hả, bắn tiền?”

“Đúng rồi, nuôi lâu như thế, cuối cùng cũng đến lúc thịt rồi.”

Biên Lê cù Ứng Tuyết Lai một trận: “Chị nghĩ cũng đừng nghĩ em cho chị nói.”

Sau khi hai người nhốn nháo một lúc, thì Biên Lê an ủi Ứng Tuyết Lai một phen, để cô tìm niềm vui trong cái khổ, lúc quay ăn thêm vài bữa là ổn thôi.

“Cơ mà của em chắc không sớm như chị đâu, nam chính của em vẫn chưa tìm xong.” Bình chọn trên mạng đã kết thúc trước đó rồi, nhưng tổ tạo diễn rề rà mãi mà vẫn chưa công bố là ai, ngay cả người làm nữ chính như Biên Lê đây, cũng không biết bên nam là ai.

Thần thần bí bí, không biết còn tưởng là thỉnh tọa phật đến.

Ứng Tuyết Lai nghe được lời này của Biên Lê, bèn bảo: “Của chị thì lại đưa ra rồi, nghe bảo mới xác nhận hai ngày gần đây, còn những cái khác thì chị thật sự không biết chút nào.”

“Ai thế?” Biên Lê ngay tức khắc nổi tính tò mò, dẫu sao thì người hợp tác cùng với Ứng Tuyết Lai trước đó đều toàn là mấy anh đẹp trai nhất, chưa kể đến các vai khác, thì giá trị nhan sắc thật sự có thể đấu đá nhau được luôn.

Ngày trước vai cô ấy diễn là vai phụ, còn dạo gần đây thì làm nữ chính của hai bộ phim nên đối tượng hợp tác chắc chắn không tệ.

Ứng Tuyết Lai không có phản ứng quá lớn gì, nhạt nhẽo bảo rằng: “Du Thư.”

Biên Lê nghẹn trân.

Du Thư??

Cô nhớ rõ ràng rằng cái người này đang dẫn đầu trong cuộc bình chọn nam chính cho bộ phim của cô cơ mà, khoảng cách phiếu dẫn đầu cũng vượt xa hẳn.

Nói cách khác, Du Thư chắn chắn ra chuồng gà rồi.

Vậy thì nam chính sẽ là ai đây…

Phải nói là, Biên Lê vẫn còn ảo tưởng một chút về nam chính.

Nhưng có nghĩ thế nào, ra sao thì cũng không được, công ty có lẽ là tiếc thả người đây.

Đừng nói đến nhóm trưởng Hạ Vân Tỉnh trong ACE, mà ngay cả đôi Ninh Tiết Sơ hay Hà Hú Dĩ, cũng chưa từng đóng phim thần tượng. Nhiều lắm là cùng nhau làm vai khách mời một xíu, mà trong ấy không có nhân vật đặc biệt hay tình tiết gì.

Cái kiểu hình thức trải nghiệm này, mới là cái mà các fan yêu thích.

Có lẽ là sự kinh ngạc trên gương mặt Biên Lê quá rõ, nên khiến Ứng Tuyết Lai ngó sang: “Em quen Du Thư?”

“Coi như là quen biết đi, là cái kiểu quan hệ chạm mặt thì chào hỏi ấy, không tính là thân thiết gì.” Biên Lê thoáng nghĩ, “Nhưng mà bộ này của các chị rốt cuộc là phim thể dục thể thao gì vậy? Chị đại lạnh lùng quyến rũ với em trai (*) ngây thơ trẻ trung?”

(*)Nguyên văn_小奶狗: nghĩa đen là cún con/chó con, được sử dụng để mô tả những chàng trai dễ thương, đẹp trai, trẻ trung, ám chỉ chàng trai trong mối tình phi công hoặc dùng để gọi những nam thần tượng trẻ tuổi của các fan. 

Biên Lê càng nói càng hưng phấn, không thèm đợi Ứng Tuyết Lai trả lời lại, đã phấn khích từ trên sofa dựng nửa người dậy: “Á! Em bất giác cảm thấy rất hay ho nha!”

“Đừng.” Ứng Tuyết Lai kịp thời ngăn cô lại: “Chị không có hứng thú với cái này đâu.”

“Hờ, chị không thích đàn ông cơ bắp ư, em cuối cùng cũng nhìn thấu được chị rồi nhá.”

Biên Lê biết Ứng Tuyết Lai đã từng yêu đương với một người hồi đại học, nhưng sau đó người kia phải đi lính, mà bản thân cô ấy cũng gia nhập giới giải trí, nên hai người đường ai nấy đi, đề nghị chia tay.

Đã truân chuyển qua mấy năm, Biên Lê luôn cảm thấy trong lòng Ứng Tuyết Lai vẫn không buông bỏ được người con trai ấy.

Hay nói trong rượu có chuyện cũ, chứ không vì sao cô ấy vẫn cứ luôn lặng lẽ uống rượu một mình.

Tuy có một khoảng thời gian dài trước khi vào đoàn, nhưng cuối cùng thì vẫn đến lúc cần đến.

Mỗi tối Biên Lê luyện tập xong, Hạ Vân Tỉnh sẽ dành chút thời gian đến phòng của cô, hai người làm ổ trên người âm thầm khám phá, hôn nhau quấn quýt.

Cả hai cùng ôm nhau ngủ một trận, so với thời gian phải xa nhau ngày trước thì thoải mái hơn nhiều.

Mới đầu Biên Lê còn ngượng ngùng, nhưng về sau cũng dần dần quen với việc chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Hạ Vân Tỉnh, cũng để mặc anh làm càn.

Chỉ có điều Hạ Vân Tỉnh biểu hiện ra bên ngoài cao quý cấm dục bao nhiêu, thì khi riêng tư lại lắm xấu xa, yêu cô nhiều, quấn người nhiều bấy nhiêu.

Ngoạii trừ việc hôn hôn sờ mó của hai người vào buổi tối trước khi đi ngủ ra, thì bây giờ lại càng được voi đòi tiên hơn, mỗi buổi sáng sớm thì đều phải trêu ghẹo cô, sau đó ở chỗ cô tắm rửa rồi mới đi.

Trước khi vào đoàn một ngày, toàn bộ biên kịch, đạo diễn, cùng với nhân viên phía sau hậu trường của đoàn phim và tất cả các diễn viên, cùng tiến hành việc đọc thử kịch bản.

Trước đây Biên Lê chưa từng nhận được quyền lợi kiểu này, thậm chí cô còn chưa đóng vai phụ bao giờ, cùng lắm cũng chỉ là vai khách mời. Mà hôm nay một bước lên trời, diễn ngay vai nữ chính, nên không khỏi lâng lâng như trên thiên đàng.

Tất nhiên, cô vẫn chưa biết nam chính là ai, thầm phàn nàn với Đại Hùng một lát rồi cô cũng không nhắc lại nữa.

Tóm lại thì kiểu gì cũng có ngày được diện kiến dung nhan của người ta thôi, vừa nghĩ thế, Biên Lê cũng không quá tò mò nữa.

Nơi đọc thử kịch bản là ở Nhất Thiên, một gian phòng họp khổng lồ mà chật ních toàn người.

Biên Lê dưới sự dẫn dắt của Đại Hùng, chào hỏi từng người một, ngoan đến không thể nào ngoan hơn được nữa. Đến lúc cuối, cả đạo diễn với nhà sản xuất đều cười híp mắt nhìn cô, tỏ ý rất hài lòng.

Nhất là nhà sản xuất, ngày trước ông liếc một cái đã chọn Biên Lê, bây giờ nhìn thấy người thật, trong lòng không khỏi vừa ý thêm vài phần. Qủa đúng là cô gái nhỏ đương lúc nổi tiếng, vừa nhìn đã khiến cho người ta yêu thích, tuy tươi tắn rực rỡ, nhưng đôi mắt đen láy kia lại trong veo vô cùng, hồn nhiên mê người.

Nhà sản xuất đã đầu tư rất nhiều bộ phim nổi tiếng, cũng đã gặp không ít diễn viên trong giới, nhưng có lẽ hiếm khi nào thấy được ánh mắt không pha tạp thế này. Vẫn may rằng Nhất Thiên cũng không tiếc thả người ra, bằng không thì một chế tác tốt như vậy, sẽ thật sự chẳng thể tìm nổi một ứng cử viên nào tốt hơn cô.

Biên Lê vừa thuần khiết vừa quyến rũ, khí chất vô cùng tương xứng với vai nữ chính của bộ phim này. Đặc biệt là ở cái đã định ra, nhân vật nữ chính như chính là thiết kế ra vì cô vậy, y đúc một khuôn.

“Nụ hôn của giây tiếp theo” kể về câu chuyện sầu khổ triền miên giữa cô nữ sinh múa ba lê và vị giáo sư cấm dục, đô thị tiểu điềm văn (*). Kịch bản là nguyên tác, biên kịch muốn đưa tình yêu mà cô đã chứng kiến bày ra cho người người xem, đây chính là nguồn cảm hứng ban đầu được sinh ra.

Biên Lê ngồi xuống nghiên cứu kịch bản một lúc, cũng không đợi được cái người gọi là nam chính kia đến.

Cô cũng chưa gặp đạo diễn được mấy lần, lúc này đây cũng thu tâm tư lại, không dám đi hỏi xem rốt cuộc là ai.

Kìm nén ở chỗ ngồi một hồi, nhưng Biên Lê vẫn không thể ngồi yên được. Cô tự phóng tầm mắt đến nam phụ nữ phụ đang ngồi ở đối diện cô.

Mà nói ra, giữa nam nữ phụ với nam nữ chính của bộ phim này không hề có dan díu cảm tình nào, thực ra chính là một đôi cp danh xứng với thực, nữ phụ là em gái ruột của nam chính, là chủ công phụ giúp nữ chính lớn nhất trong phim, nam phụ thì là bạn đại học của nữ chính, ban đầu là hâm mộ nữ chính, rồi sau đó được nữ phụ theo đuổi ngược lại, và khi kết thúc thì người có tình cuối cùng cũng thành đôi.

Có điều đạo diễn dùng người thật sự là rất bạo gan, nam nữ phụ có lẽ đều là người mới, ngay cả Biên Lê cũng hoàn toàn không kể được tên của hai người lạ này.

Nhưng mà cô bé diễn vai nữ phụ thật sự rất đáng yêu, cả người nhỏ nhỏ, chỉ nép mình ở đó, khung người hơi tròn mềm, thoạt nhìn ngây ngô không thôi. Trông thấy Biên Lê nhìn sang, còn đột nhiên đỏ mặt, khẽ vẫy tay với Biên Lê.

Khuôn mặt như thế này, thật sự là rất giống với mông đào.

(*)Minh họa cho mông đào _屁桃

Cô bé vẫn luôn nói chuyện với nam phụ bên cạnh, hai người trông có vẻ quen biết nhau, nhưng chỉ nói đôi ba câu, giọng ép xuống thấp, không dám tùy tiện quá.

“Tôi nghe nói đạo diễn Biên là giám chế ấy, không biết hôm nay anh ấy có tới đây không.” Cô bé xoa xoa tay, giọng nói trẻ con.

“Ai?”

“Là đạo diễn Biên rất nổi tiếng ấy…”

“Nhắc cái này làm gì thế, giám chế thôi mà, không nhất thiết phải đến, còn tôi lại rất tò mò nam chính là ai.”

“Ờ ờ… aiz, nhưng mà đạo diễn Biên hôm nay chắc sẽ đến chứ?” Cô bé ngập ngừng đáp lại, rồi sau đó chủ đề lại vòng về Biên Trần Ngôn.

Biên Lê ngay lập tức hứng thú với cô bé: “Em thích Biên Trần Ngôn đến thế ư?”

Cô bé thấy Biên Lê hỏi vậy, vốn định cẩn thận đánh tiếng chào hỏi, tỏ ra chút dè dặt, lúng túng không biết làm sao, khuôn mặt tròn trịa mềm mại phồng lên, càng giống với mông trái đào: “Á, không… em chỉ là nghe danh đã lâu… nên muốn gặp một lần.”

“Hahaha không sao đâu, ngày nào đó sẽ gặp được thôi!” Giọng Biên Lê chắc nịnh, cô bé nghe cô nói thế, mà lại tin lời cô một cách khó hiểu.

Kỳ thật Biên Lê nói vậy là có nguyên nhân. Ông anh trai của cô, Biên Trần Ngôn, đã đánh tiếng chào hỏi trước rồi, bảo rằng sau khi khai máy thì anh ấy mới đến, cơ mà sẽ không ở lại quá lâu, để Biên Lê không cần ôm chờ mong to lớn gì, đến khi ấy gặp anh mà khóc nhè lại khiến cho người ta cười chê.

Biên Lê trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng rõ ràng là ông anh trai vẫn coi cô như đứa trẻ con, nên cô cũng ít khi cãi cự lại.

Lại mười lăm phút, đạo diễn thông báo bảo mọi người vào vị trí, chuẩn bị bắt đầu đọc thử kịch bản. Tiếng sột soạt trong phòng họp ngay tức khắc mất tăm, khiến căn phòng trở nên yên tĩnh.

Đối diện với Biên Lê là chỗ của nam chính, bây giờ vẫn đang để trống.

Cô trong bụng vẫn còn đang thắc mắc thì đã diễn đã chầm chậm mở miệng: “Nam chính của chúng ta đến rồi.”

Lời vừa dứt, Biên Lê liền theo ánh mắt của đạo diễn đánh sang phía cửa, nhưng mà lúc nhìn thấy bóng người kia, không chỉ trong lòng Biên Lê run rẩy, mà cả người cũng cứng lại.

Người tới…

Sao lại là Lý Ca??

Đây thực chất là cái khung cảnh kinh dị gì thế??!!

Đại Hùng cũng không ngờ lại trông thấy Lý Ca, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung. Ánh mắt của người trước là phẫn nộ, cảm thấy thế nào mà Lý Ca lại dấu diếm anh ấy lâu như vậy. Còn người kia thì làm bộ như không nhìn thấy, dáng vẻ như việc chẳng can hệ gì đến mình.

Lý Ca khom người xin lỗi đạo diễn: “Ngại quá, chúng tôi kết thúc lịch trình là ngay lập tức chạy tới đây luôn, làm chậm trễ tiến độ của mọi người rồi, thực sự vô cùng xin lỗi.”

Anh ấy nói xong, bèn tức khắc nghiêng người, để ra một lối đi, phất tay với người ở phía sau: “Vân Tỉnh, mau chóng đến ngồi xuống đi.”

Vân Tỉnh

Vân Tỉnh??

Hạ Vân Tỉnh!!!

Biên Lê sững sờ tại chỗ, nhìn bóng dáng cao to quen thuộc kia, đang chậm rãi đi về phía chủ tọa.

Tất cả ánh mắt của những người ở đây đều chuyển động theo anh, khuôn mặt gầy của Hạ Vân Tỉnh không hề mang theo chút cảm xúc gì, sau khi bắt tay rồi gật đầu với đạo diễn biên kịch xong, anh cũng không ngồi xuống cứ đứng ở chỗ của mình như thế, đôi chân thon dài dính vào nhau, cứ đăm đăm nhìn cô.

Biên Lê ngẩng đầu nhìn anh, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã như thiêu như đốt rồi.

Nếu như là anh, thì cô hạnh phúc tới mức mà có thể nhảy từ tầng này xuống ngay tức khắc.

Ánh mắt Hạ Vân Tỉnh rạng rỡ ngượng nghịu nhìn sang phía bên này, ánh mắt cứ chăm chú khóa chặt cô, không hề che dấu ánh lửa bập bùng trong đáy mắt.

Tóc đen hơi xõa xuống, vương trên trán anh, Hạ Vân Tỉnh khẽ cúi người, một tay chống lên mặt bàn, để rảnh một tay, phút sau liền duỗi về phía cô, ngữ điệu không hề vội vàng: “Biên Lê.”

Sau khi nói xong, khóe môi anh hơi cong lên, chầm chậm nói thêm một câu: “Sau này, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

Khi kết thúc buổi đọc thử kịch bản, Biên Lê quay về ký túc xá, trong lòng vẫn rối loạn.

Cô càng nghĩ thì càng cảm thấy có chút không ổn.

Khi niềm hoan hỉ qua đi, thì là nỗi bực dọc từ trên mây rơi xuống.

Cái thần sắc, cái dáng vẻ của Hạ Vân Tỉnh khi mới xuất hiện kia, vừa tiêu sái lại vừa bức bách.

Đúng ra là! Anh đã sớm biết! Anh muốn diễn bộ phim này!!!

Hạ Vân Tỉnh rõ ràng là biết chuyện, mà lại không nói với cô.

Thảo nào, một người hay ghen tuông như thế lại không can thiệp chút nào vào cảnh hôn cảnh giường chiếu này. Mà còn có dáng vẻ bình thản ở đây, không hề mảy may ảnh hưởng chút nào.

Buổi đọc thử vừa xong, anh lại có một lịch trình nhỏ khác, ngay say đó đã theo Lý Ca rời đi.

Bây giờ người không ở trước mặt, Biên Lê dù có muốn đối chấp cũng không được.

Dòng nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, mang những căng thẳng trên người cô gột đi. Biên Lê tắm rửa xong, rồi lại ngâm mình thỏa thích một hồi, mãi đến khi da thịt giãn nở thoải mái, cô mới chậm chạp bước ra khỏi phòng tắm.

Lúc đang kỳ công tắm rửa, thì Hạ Vân Tỉnh gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Bảo bối, ngủ chưa em?”

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Anh về rồi.

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Có muốn quà cáp không?

[Tự nhiên tỉnh giấc]: [Hôn điên cuồng.jpg]

Biên Lê hừ một tiếng, tốc độ gõ chữ rất nhanh.

[Ngủ cho đến khi]: Em không muốn để ý đến anh.

[Ngủ cho đến khi]: Đêm nay anh cũng đừng sang đây!!

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Được, anh không sang.

Biên Lê trông thấy câu trả lời này, cảm thấy anh thay đổi rồi. Thật sự đáp nhanh nói gọn lại cô như vậy ư, cô vẫn còn hơi tức giận đấy.

Thế nhưng anh đã nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này của Biên Lê.

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Vậy thì em qua đây.

Biên Lê nhìn chằm chằm vào một câu này, vẻ mặt không rõ gì.

Đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ, trong lòng cô chợt hiện ngay lên điều ấy.

Cô không trả lời Hạ Vân Tỉnh, cũng không cho đối phương một cái thông báo hay chuẩn bị trước gì, mà đẩy cửa ban công ra luôn rồi nhẹ nhàng nhảy lên, rón ra rón rén đi tới ban công phòng ngủ của anh bên kia.

Chuyện này trước đây cô đã từng làm rồi, nhưng đều là dưới sự dẫn dắt của anh, hôm nay là lần đầu tiên.

Biên Lê không chút do dự, chỉ muốn hù chết anh thôi. Cô lấy tay thử xem sao, thì thấy không khóa, bèn đẩy cửa sổ ban công của anh ra, xốc hẳn rèm ra rồi nhảy vào.

“Không ngờ tới chứ gì!”

Vừa mới dứt lời, Biên Lê liền nhìn thấy Hạ Vân Tỉnh đang đứng bên giường, vừa hay đối diện với cô.

Người kia một tay cầm điện thoại, một tay thì dùng khăn đang tự lau tóc cho mình.

Tóc đen trên trán anh vẫn hơi ẩm ướt, còn đang rỉ nước xuống, trượt xuống xương hàm tuấn mỹ, rồi đến xương quai xanh tinh xảo, lồ,ng ngực rộng. Mãi đến khi trượt vào bờ eo nhỏ mạnh mẽ hữu lực, Biên Lê mới từ trạng thái nhìn không chớp mắt hồi thần lại.

Hạ Vân Tỉnh không hề mặc áo ngủ, chỉ khoác hững hờ một chiếc quần ngủ.

Suýt chút nữa là cô hét ầm lên, rồi ngước mắt thì vừa hay va phải ánh mắt Hạ Vân Tỉnh liếc tới.

Hiển nhiên rằng anh cũng rất kinh ngạc, cơ mà thoắt cái đã khôi phục lại vẻ biếng nhác trước đó, thả bừa điện thoại xuống giường, thẳng bước đến trước mặt Biên Lê.

Khi Biên Lê bị anh đẩy ngã ngồi xuống mép giường, thì vẫn còn đang lơ mơ.

“Anh… anh xoay người đi…”

“Sợ gì chứ, đâu phải chưa thấy bao giờ.” Hạ Vân Tỉnh uể oải đáp lời, rồi đẩy ngã cô xuống giữa đệm giường, ngay sau đó liền phủ người lên.

Đôi môi mỏng lành lạnh của anh không ngừng chạm vào, rồi những nụ hôn liên miên hạ xuống.

Đương lúc hơi thở rối loạn, Biên Lê vẫn tiếp tục nói: “Em… Em không phải vì anh mà đến đâu… em đến xem quà…”

Quà cáp để lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa đến được tay cô.

Hạ Vân Tỉnh đỡ nửa người dậy, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô: “Thế à, anh biết rồi.”

Thế nhưng anh lại ung dung bình tĩnh, khi hôn lại lần nữa thì càng thêm sâu hơn.

Hai người cứ nhấp nhô, đụng chạm như thế, môi răng gắn bó, làm xằng làm bậy đến mức không biết trời cao đất dày là gì.

Mãi lâu, sau khi kết thúc nụ hôn này, cả hai đều khẽ thở gấp, Biên Lê đẩy vai anh, ý bảo anh đi xuống, Hạ Vân Tỉnh lại không làm theo, vẫn dụi dụi vào cổ cô.

“Có phải anh đã biết lâu rồi không.”

“Gì cơ?”

“Chuyện nam chính ấy!”

“Ừ.” Hạ Vân Tỉnh miễn cưỡng đáp, hơi thở phả xuống bên mặt cô, ngứa ngứa.

“Em bảo ngay mà, quả nhiên là anh biết, vậy vì sao anh lại không nói với em?”

Nói cho cô biết, thì cô sẽ rất vui mà.

“Không phải là muốn khiến em bất ngờ hay sao.” Hạ Vân Tỉnh chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của cô, đan mười ngón tay cùng với cô, chơi đùa giữa các ngón tay nhau.

Không bao lâu sau, trán anh đã áp lên cô, đè thấp giọng xuống, gợi cảm vô cùng: “Phần vai nam chính này, là anh đích thân lấy.”

Biên Lê nhìn anh một hồi, trái tim bỗng chốc dịu mềm không tưởng nổi.

Cô cực kỳ thích câu anh vừa nói kia.

Hai người lại vuốt ve an ủi hồi lâu, rồi sau đó bỗng dưng Biên Lê cảm nhận được cái loại cảm giác bị cấn cấn trước kia.

Chỉ có điều lúc này đây lại càng mãnh liệt mạnh mẽ hơn, giống như thế chẻ tre, ghì chặt lấy cô.

Mặt Biên Lê lại nóng bừng, rõ rành rành là Hạ Vân Tỉnh đã bắt đầu ý loạ,n tình mê, áp sát vào tai cô khàn giọng hỏi: “Tắm xong mới tới?”

“Ừ…”

“Em thơm quá.” Âm thanh hơi thở của anh gợi cảm, nhưng khác với trước đây.

Anh vươn tay ra, tiến đến tủ đầu giường, tắt hết đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn nhỏ trước giường, nuốt đi bóng hình mờ mờ ảo ảo của hai người vào trong.

“Lần này không dùng tay được không.”

“Gì…” Biên Lê cảm thấy hỗn loạn, cọ qua cọ lại cực kỳ khó chịu.

“Yên tâm, anh không làm tới bước cuối cùng đâu.”

Cô vẫn cố giữ thái độ tỉnh tảo cuối cùng, dịu giọng bảo: “Cửa phòng ngủ của anh…”

“Đã khóa lâu rồi.” bây giờ Hạ Vân Tỉnh đã hình thành một thói quen, sau khi về phòng sẽ khóa cửa, không chỉ là vì để ngừa chuyện vạn nhất, mà còn vì chính anh cũng không muốn bị quấy rầy bất cứ lúc nào.

Thấy Biên Lê không nói gì, Hạ Vân Tỉnh coi như cô đã ưng thuận, sau đó buông lỏng tay chân. Chiếc váy ngủ bị vén lên, sau đó gần như là tôn kính mà cởi bỏ thứ che đậy cuối cùng của cô đi, đặt chiếc eo gầy mạnh mẽ vào giữa thân.

Chưa bao giờ từng nghĩ, vui sướng thế này lại càng tra tấn hơn. Hai người mới lạ không ngớt, chung quy vừa mới nếm thử đụng chạm như vậy, nhưng cách khác vẫn không được phép. Hết lần này đến lần khác, Biên Lê chỉ cảm thấy hai chân không phải là của cô nữa rồi.

Kiểu thân mật như này, gần gũi hơn bình thường rất nhiều, cũng càng khó thở hơn trước rất nhiều.

Cuối cùng khi cô được ôm vào phòng tắm tắm rửa, thì chân Biên Lê đã mềm nhũn, chỉ hận không thể băm Hạ Vân Tỉnh thành tám miếng được thôi.
Bình Luận (0)
Comment