Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 499

Chương 499

Anh muốn cùng cô phát triển theo chiều hướng tốt, muốn cùng cô vun đắp tình cảm, nhưng mọi chuyện lại đi theo chiều hướng ngược lại, dường như hai người càng lúc càng trở nên xa hơn.

 

Lam Tuyết duỗi tay đẩy cánh tay đang nắm lấy cánh tay cô, lạnh lùng nói: “Anh không xứng đang làm cha của hai đứa trẻ, tôi không muốn sống chung dưới một mái nhà với anh, tôi sẽ rời đi cùng hai đứa nhỏ.”

 

Hách Nguyệt mím chặt môi, cổ họng nóng rát nghẹn ngào, anh cất tiếng nói ôn hòa và nhẹ nhàng: “Hoan Hoan, Lạc Lạc cần có ba. Tôi hứa với em rằng những gì đã xảy ra đêm qua sẽ không bao giờ phát sinh lần thứ hai nữa.”

 

Lam Tuyết không thèm ngoảng đầu lại, cô đưa mắt sang một bên không muốn nhìn thấy tâm trạng chán nản của anh lúc này, tâm tư của cô rối loạn nhưng vẫn kiên quyết nói: “Tôi hiện giờ không muốn nhìn thấy anh, cho dù một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn thấy anh.”

 

“Lam Tuyết, thực sự xin lỗi … hãy cho tôi một cơ hội chuộc lỗi, tôi …”

 

“Đừng vậy, anh là thẩm phán Hách, làm sao anh có thể có lỗi được?” Lam Tuyết cười khổ mỉa mai: “Thẩm phán Hách, tôi biết anh có quyền lực rất lớn, ơ Tịch quốc có thể một tay che trời, tôi không thể đấu lại với anh, cũng không thể đấu lại cha mẹ anh, nhưng tôi đã tìm được người bảo vệ tôi và hai đứa nhỏ. Tôi hy vọng anh và cha mẹ anh đừng động vào hai đứa nhỏ.”

 

Hách Nguyệt từ từ cúi đầu, cười khổ hỏi: “Là Đặng Khẳng phải không?”

 

“Đúng vậy, tôi rất vinh dự khi được Đặng tướng quân ưu ái, và đồng thời cũng sẵn sàng tiếp nhận hai đứa con gái của tôi. Tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ bản thân, đừng cướp con gái của tôi khỏi tay tôi.”

 

Vai Hách Nguyệt như bị một tảng đá lớn đè lên, sắp ngã quỵ xuống, giọng điệu yếu ớt hỏi: “Các người đã bàn chuyện kết hôn sao?”

 

“Không có liên quan gì đến anh.”

 

“…” Hách Nguyệt cười nhạt, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng.

 

Lam Tuyết nhìn anh cúi đầu, cảm xúc có vẻ không đúng lắm, nụ cười vừa chua xót lại vừa lạnh lùng tàn nhẫn.

 

Cô biết người đàn ông này đê tiện vô sỉ, biết rõ anh là một tên cặn bã, nhưng trong lòng cô vẫn nhu cũ, tồn tại một chút thương hại cùng chờ mong.

 

Nhưng đây chính là bệnh cũ, cô không thể để bản thân mình lại tái phát bệnh cũ.

 

Người đàn ông này đã có vợ sắp cưới, chuẩn bị kết hôn, vậy mà tối hôm qua còn cưỡng bức và xúc phạm cô, loại đàn ông cặn bã như vậy không đáng để lưu luyến.

 

Lúc này, cả hai người đều im lặng.

 

Luồng không khí xung quanh tràn ngập cảm giác bức bách, không thể nào hòa tan được, làm cho người ta cảm giác hít thở không thông.

 

Lam Tuyết hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn anh, nhưng người đàn ông vẫn luôn cúi đầu, chìm vào trong suy nghĩ của chính mình.

 

Sau khi đứng yên lặng vài phút, Lam Tuyết quay người bước xuống lầu.

 

“Tôi chúc phúc cho em.” Giọng nói của Hách Nguyệt trở nên khàn khàn, vô cùng nặng nề truyền đến bên tai Lam Tuyết.

 

Lam Tuyết đột ngột dừng lại và ngẩn người.

 

Ánh mắt cô nhìn về phía trước không có tiêu cự, tâm tư rối loạn.

 

Phía sau lưng chậm rãi truyền đến giọng nói bi thương của Hách Nguyệt: “Tôi vẫn muốn nói xin lỗi em về những gì đã xảy ra tối qua, cho dù em có tha thứ hay không thì tôi vẫn cần phải nói với em lời xin lỗi này.”

 

“…”

 

“Đặng Khẳng có quyền lực cao, tính tình thẳng thắn, là người chân thành, quả thực là một người đàn ông có thể gửi gắm và tin cậy cả đời, em và các con ở bên cạnh anh ta, tôi cũng yên tâm.”

 

“…” Lam Tuyết im lặng không nói lời nào, nghe xong những lời của anh liền tiếp tục đi xuống.

 

Xuống cầu thang, Lam Tuyết quay người đi về phía cửa.

 

Nhưng mỗi bước đi thật nặng nề, và tầm mắt nhìn về phía trước bỗng nhòe đi. Cô đưa tay chậm rãi chạm vào má mình, chỉ thấy nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

Sau khi ra khỏi cửa, cô lau nước mắt và đi về phía trước với một nụ cười gượng gạo.

 

Ngoài đường lớn, Đặng Khẳng đang đợi Lam Tuyết bên cạnh một chiếc xe quân sự, anh ta mỉm cười khi thấy cô đến, người đàn ông mở cửa cho Lam Tuyết và nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

 

“Xin lỗi vì đã để anh chờ lâu.” Lam Tuyết xấu hổ nói.

 

“Tôi cũng vừa mới đến.” Ánh mắt cực nóng của Đặng Khẳng không thể rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô.

 

Trên một chiếc ghế tựa bọc da thoải mái, được bao quanh bởi những bức tường trắng và trên trần nhà được chạm khắc những cánh hoa màu trắng tinh xảo.

 

Căn phòng rộng rãi và sáng sủa giống như một ngôi nhà ấm áp, nhưng đặt các vật dụng văn phòng đúng tiêu chuẩn.

 

Hách Nguyệt nằm trên ghế dài, sắc mặt tái nhợt, cảm xúc phiền muộn.

 

Trong phòng vang lên tiếng nhạc du dương, dễ chịu và vô cùng êm tai.

 

Lúc này, cánh cửa bị đẩy ra, một nữ bác sĩ mặc áo choàng trắng bước vào, vừa đi vừa cởi áo choàng trắng, ôn tồn nói: “Ta vừa đi thăm phòng bệnh, đợi lâu rồi đúng không?

 

Hách Nguyệt không đáp lại, vẫn như cũ vẫn nằm bất động, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, như người mất hồn.

Bình Luận (0)
Comment