Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 475

Chương 475

 

Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ cảm thấy rât vui vẻ, Bạch Nhược Hi mang thai sẽ không có cơ hội cho Kiều Huyền Hạo, hiện tại cô lại cảm thấy không thể vui vẻ được nữa, trong lòng nặng trĩu.

 

“Cám ơn.” Bạch Nhược Hi cười đáp.

 

Bạch Nhược Hi nhìn vẻ mặt sững sờ của Kiều Tiếu Tiếu, cô nghi ngờ hỏi: “Cô sao vậy? Sao vẫn đứng đó, không phải là cô đến tìm tôi có việc gì sao?”

 

Kiều Tiếu Tiếu đột nhiên mới phản ứng kịp, giây sau liền quỳ rạp xuống đất.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Tiếu Tiếu quỳ xuống, Bạch Nhược Hi cảm thấy mông lung, cẩn thận ngồi dậy từ trên sô pha, hai tay chống đỡ, căng thẳng nhìn Kiều Tiếu Tiếu.

 

“Sao lại quỳ xuống? Mau đứng dậy.”

 

Kiều Tiếu Tiếu quỳ xuống, chân thành tha thiết nói: “Bạch Nhược Hi, tôi quỳ vì ngày nhỏ ngu dốt mà bắt nạt cô. Tôi quỳ vì muốn tranh giành sự yêu thương của anh hai và làm tổn thương cô. Tôi quỳ vì đã xem thường cô, tôi quỳ vì đã làm những việc khiến cô không vui.”

 

“Mau đứng lên, tôi chưa từng trách cô, tuy rằng trước đây tôi không thích cô, nhưng tôi chưa từng xem cô là kẻ thù. Mà cô là em họ của Kiều Huyền Thạc, thì cũng chính là người thân của tôi, người một nhà nào có…” Bạch Nhược Hi còn chưa nói xong, Kiều Tiếu Tiếu đã lập tức cắt ngang, “Chúng ta là người một nhà, hôm nay tôi đến đây cầu xin cô vì chúng ta là người một nhà mà hãy thả ba tôi ra ngoài.”

 

Bạch Nhược Hi rốt cuộc cũng biết chuyện, trong lòng rất phiền muộn và xấu hổ.

 

Chậm chậm nhìn về phía phòng làm việc, nơi cô thường đọc sách vào giờ phút này.

 

Kiều Tiếu Tiếu càng cảm thấy xót xa, nức nở cầu xin, “Tôi biết anh ba rất yêu cô, nhất định sẽ nghe lời cô, cầu xin cô xin anh ba buông tha cho ba tôi, bất cứ điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng cô.”

 

Bạch Nhược Hi giả vờ hồ đồ, “Tiếu Tiếu, cô đứng dậy trước đi, ba của cô đang ở bệnh viện tâm thần, không phải ở nhà giam của anh ba. Cô đến cầu xin tôi cũng vô ích.”

 

Kiều Tiếu Tiếu chua xót, rơm rớm nước mắt, “Tôi biết rồi, nếu không phải là anh ba thì ai mà có quyền lực to lớn như vậy có thể đưa ba tôi vào bệnh viện tâm thần?”

 

“…”

 

“Nhược Hi, cầu xin cô, ông ấy là người ba của tôi, hơn nữa là người thân duy nhất của tôi, ông ấy không thể xảy ra chuyện gì, cô có thể giúp tôi cầu xin anh ba thương tình được không?” Kiều Tiếu Tiếu càng nói nước mắt càng tuôn như mưa .

 

Nhìn thấy cô quỳ xuống van xin cực kỳ bi thương, Bạch Nhược Hi cũng không đành lòng.

 

Cô ở trên ghế sô pha không dám dìu đỡ Tiếu Tiếu dậy, liền nói to vào trong bếp: “Dì ơi, qua đỡ cô Kiều dậy giúp cháu.”

 

Cửa phòng làm việc hé mở một chút, Trần Tĩnh thông qua khe hở nhìn xuống phòng khách.

 

Dì giúp việc ở trong phòng bếp cũng vội vàng chạy ra, đỡ Tiếu Tiếu đứng dậy.

 

Bạch Nhược Hi bị làm cho cảm thấy rất khó xử.

 

Cô ngại ngùng nói: “Tôi xin lỗi Tiếu Tiếu, chuyện này thực sự rất khó, tôi không giúp được gì cho cô.”.

 

“Cô có thể, cô có thể, anh ba nhất định là rất nghe lời cô.”

 

“Đây không phải là chuyện có nghe lời hay không. Thực ra, cô cũng hiểu rất rõ Kiều Huyền Thạc, hai người cùng nhau lớn lên, anh ấy thế nào thì cô rất rõ ràng. Không phải tự nhiên mà ba cô bị giam giữ, giống như bây giờ mà nói thì đã là hình phạt rất nhẹ cho ông ấy rồi.”

 

“Ba tôi đã phạm tội gì?”

 

“Tôi không thể nói, tôi cũng không rõ lắm.”

 

“Đến cả lí do cô cũng không nói được thì làm sao mà tôi có thể tin cô?”

 

“Chuyện này … cô có thể đi hỏi anh ba.”

 

“Anh ấy sẽ không nói với tôi.”

 

“Vậy thì có thể là anh ấy đang lo lắng cho cô, không biết thì tốt hơn là biết, không biết thì cũng không cảm thấy đau khổ nhiều như vậy.”

 

Kiều Tiếu Tiếu cười mỉa mai.

 

“Tôi thực sự không giúp được gì cho cô. Cô đừng quỳ xuống đây. Đừng hỏi ba cô đã phạm tội gì. Hãy để ông ấy giữ lấy chút tốt đẹp cuối cùng trong lòng cô.”

 

“…” Kiều Tiếu nước mắt lưng tròng, nhìn Bạch Nhược Hi bằng ánh mắt đờ đẫn, một tia hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa.

 

“Tiếu Tiếu, anh ba là một người rất ngay thẳng, xin cô tin tưởng anh ấy được không? Mọi việc anh ấy làm đều vì mọi người.”

 

Kiều Tiếu Tiếu ngây người đứng lên, giống như một con rối không có linh hồn, chậm rãi xoay người rời đi.

 

Trần Tĩnh lúc này đang núp sau cánh cửa cũng rất đau khổ, vội vàng mở cửa.

Bình Luận (0)
Comment