Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 440

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 440: TRIỀN MIÊN

Bạch Nhược Hi vừa xin tha thứ, vừa giãy giụa vừa cười, hai người quấn lấy nhau triền miên.

Buổi sáng trời vẫn còn chói chang, sương sớm tan dần đi.

Kiều Huyền Thạc ở một bên cổ Bạch Nhược Hi hôn mạnh, để lại một vết hôn màu đỏ sậm dâu tây, miễn cưỡng ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn người phụ nữ đang thở hổn hển dưới cơ thể mình, miệng nở một nụ cười.

Cô co người lại, vòng hai tay qua ôm lấy cổ anh, vừa hít thở sâu vừa thì thầm: “Anh ba, xin anh tha cho em mà anh còn không buông tha, lại hôn một cái thật sâu lên cổ em như vậy, dấu vết kia chắc hẳn rất khó nhìn.”

Giọng nói khàn khàn của Kiều Huyền Thạc thì thầm: “Anh cảm thấy rất đẹp, vừa rồi là ai dùng đầu lưỡi liếm anh thế?”

Bạch Nhược Hi nhếch môi, mỉm cười, không dám cười to ra tiếng.

“Em là đang ám chỉ cái gì đấy?” Anh hỏi bằng giọng nói khàn khàn đầy mị hoặc.

Bạch Nhược Hi cố gắng kìm nén, bất lực lắc đầu: “Em không có, không phải như vậy đâu, em chỉ muốn gọi anh đến phòng khoa học kỹ thuật đối diện để làm kiểm tra, bác sĩ đã dặn phải làm một lần kiểm tra toàn diện cuối cùng, xem thử vị trí vết thương có…”

Nhược Hi còn chưa nói xong Kiều Huyền Thạc nhanh chóng ngắt lời cô: “Không cần kiểm tra, anh hiện tại rất tốt, không cần làm gì thêm.”

Nói xong, anh lập tức đỡ Bạch Nhược Hi ngồi dậy, ôm cô vào lòng sau đó điều chỉnh tư thế ngồi của hai người.

Bạch Nhược Hi nằm sấp lên trên lồng ngực của anh, một tay sờ nhẹ trên quần áo của anh.

Kiều Huyền Thạc nhanh chóng năm  ́ chặt cổ tay của cô, ngạc nhiên hỏi cô: “Em muốn làm gì?”

“Em chỉ muốn kiểm tra miệng vết thương của anh xem đã ổn chưa.”

Kiều Huyền Thạc nuốt nước miếng, miệng lưỡi khô khốc, cầm lấy tay cô, anh mắt nóng rực cảnh báo: “Đừng đùa với lửa, đây là bệnh viện.”

Bạch Nhược Hi nháy mắt hiểu được lời anh nói, mím môi buồn cười nhưng trong lòng cũng đầy ngọt ngào.

Cô suy nghĩ một chút, cúi đầu nhìn xuống bụng, nhẹ giọng nói: “Anh ba, thật ra chúng ta …”

Cô chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Cả hai người cùng ngẩng đầu nhìn ra cửa. Lúc này, y tá đẩy xe vào, theo sau là hai bác sĩ trực.

xuất viện, không cần sự đồng ý của mọi người, nhưng hãy làm cho tôi thủ tục xuất viện đi, tôi không muốn vợ tôi lo lắng.”

“Chuyện này ….”

“Có hậu quả gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, yên tâm.”

Bạch Nhược Hi nhìn sắc mặt nghiêm túc của hai bác sĩ, lo lắng nhẹ giọng hỏi: “Anh ba, anh nói chuyện gì với bác sĩ vậy?”

Kiều Huyền Thạc lập tức mỉm cười, nói nhẹ nhàng với cô: “Đang nói về việc cơ thể anh đã hồi phục, và bác sĩ nói rằng anh có thể xuất viện hôm nay”

“Xuất viện? Nhanh như vậy, nhưng em vẫn cảm thấy anh . .” Cô đối với việc này rất là kinh ngạc, lo lắng đi tới chỗ bác sĩ, và nói chuyện với bác sĩ bằng những thứ tiếng nước ngoài khó hiểu “Anh ấy không sao chứ?”

Bác sĩ chỉ cười cứng ngắc, gật nhẹ đầu.

Họ làm kiểm tra, chào hỏi vài câu liền ra ngoài.

Bạch Nhược Hi rất là kinh ngạc đi đến trước mặt Kiều Huyền Thạc, nhìn anh nghi ngờ hỏi: “Anh ba, anh đang nói dối em, sao bác sĩ có thể cho anh xuất viện, anh vừa mới tỉnh lại, cơ thể này còn chưa hồi phục hoàn toàn.”

Kiều Huyền Thạc nhấc chăn lên, xuống giường đến trước mặt Bạch Nhược Hi vận động mấy cái, sảng khoái nói: “Tình trạng của anh hiện tại rất tốt, em không cần lo lắng, bác sĩ đã nói anh có thể xuất hiện thì là không có vấn đề gì đâu.”

“Vậy chúng ta sẽ về Tịch Quốc à?” Bạch Nhược Hi không biết dự định sắp tới của anh như thế nào.

“Tạm thời anh chưa trở về được, anh còn có một số việc quan trọng phải xử lí.”

“Em có thể giúp được gì cho anh không?”

Kiều Huyền Thạc quay người đi đến ban công, nhìn bầu trời xanh thẳm, hít thở một hơi thật sâu: “Trước tiên anh sẽ tiễn em về nước, anh giải quyết xong công việc sẽ ngay lập tức trở về.”

Bạch Nhược Hi bị dọa đến vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy Kiều Huyền Thạc từ phía sau, chôn mặt vào lưng anh, tức giận nói: “Muốn đi thì cùng đi, em rất vất vả mới tìm được anh, em không muốn quay về một mình, em không muốn mỗi ngày sống trong lo lắng sợ hãi, nếu như anh muốn ở lại xử lí công việc, thì em cũng ở lại bên cạnh anh.”

Thân thể của Kiều Huyền Thạc cứng đờ, cảm giác được thân thể mềm mại của cô ở phía sau lưng, trong lòng chợt run lên, cảm giác có chút đau lòng đối với người con gái phía sau.

Kiều Huyền Thạc im lặng, Bạch Nhược Hi sững sờ một lát, rất rồi hỏi: “Có chuyện gì ở đây mà không thể giao cho người khác xử lí, mà phải đích thân anh tự giải quyết, không lẽ bên cạnh anh không có ai tin tưởng được sao?”

Hai người im lặng một lúc, bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Không gian trở nên im ắng nhưng cũng có cảm giác dồn nén.

Sau một lúc, Kiều Huyền Thạc mới nhỏ giọng kể ra: “Người anh đang điều tra là anh cả, nếu không xử lí được chuyện này, thì mối quan hệ của bọn anh sẽ trở nên rất rắc rối.”

“Điều tra anh cả sao, có chuyện gì vậy?” Bạch Nhược Hi lo lắng buông anh ra, đi đến trước mặt anh ngẩng đầu nhìn anh hỏi.

“Chuyện gần đây của anh cả không bình thường, anh lại phát hiện ra quá khứ của anh ấy khác xa với những gì chúng ta tưởng tượng.”

Bạch Nhược Hi dường như hiểu được ý của anh ấy một chút, trầm ngâm suy nghĩ và lẩm bẩm, “Anh cả trước kia qua Khâu Quốc du học, cho nên anh bây giờ qua đây điều tra anh cả, không lẽ anh ấy làm gì phạm pháp sao?”

“Thật ra, anh cả là người mang hai quốc tịch, nếu như anh ấy muốn bỏ quốc tịch nước Tịch Quốc là một chuyện đơn giản, ở đất nước này anh ấy đã có một địa vị nhất định, anh cả vẫn luôn âm thầm bí mật tiến hành một số hoạt động nào đó vô cùng nguy hiểm.”

Bạch Nhược Hi lập tức ngẩn người, sững sờ nhìn Kiều Huyền Thạc một lúc rất lâu, trái tim ngày càng run rẩy vì hoảng sợ, nhanh chóng nuốt nước bọt một cái hỏi: “Anh nghi ngờ anh cả là đặc vụ của Khâu Quốc phái đến đất nước chúng ta làm gián điệp sao?.”

“Ừm.”

Bạch Nhược Hi sững sờ đứng im không nhúc nhích, ánh mắt kinh ngạc trừng lớn nhìn Kiều Huyền Thạc, giờ phút này anh một chữ cũng không nói nên lời.

Đối với quốc gia mà nói, loại chuyện như này vô cùng nghiêm trọng.

Lúc này cô đã hoàn toàn hiểu được vì sao Kiều Huyền Thạc phải tự mình xử lí, bởi vì người kia là anh cả của anh.

Một người anh em được sinh ra bởi cùng một người mẹ.

Kiều Huyền Thạc nặng nề thở ra một hơi, vòng tay qua ôm bả vai của Bạch Nhược Hi, nhẹ nhàng ôm ấp lấy cơ thể của cô: “Anh hi vọng đây không phải là sự thật, nhưng anh cũng không thể trốn tránh.”

Bình Luận (0)
Comment