Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 359

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 359

Cánh cửa sắt của trại giam được đóng lại.

Sắc mặt Doãn Âm trở nên tái nhợt.

Cô ta siết chặt ngón tay căng thẳng rồi từ từ đặt lên môi mình, hàm răng cắn chặt ngón tay.

Kiều Huyền Thạc không hề có bằng chứng, nhưng tất cả các phân tích đều đúng.

Điều này làm cho Doãn Âm rất bối rối, cô ta đã quá coi thường người đàn ông Kiều Huyền Thạc này, cũng hận chính bản thân về sự lỗ mãng của mình, nếu lúc trước cô ta không ra tay với Trân Tĩnh thì cô ta đã không bị bại lộ thân phận.

Có đôi khi, ghen ghét và hận thù thực sự có thể che mù hai con mắt người ta.

Lúc này cô ta thực sự rất hối hận.

Nhưng không có cách nào để bù đắp lại cho những sai lầm này.

Cô ta bị nhốt ở đây không thể làm gì được.

Cô từ từ nhắm mắt lại, trong lòng chỉ nghĩ đến con trai mình, còn lại mọi thứ đều khác đều chỉ như mây khói.

Tổ chức Ưng sẽ không cử bất cứ ai đến cứu cô ta, bởi vì tổ chức của họ có một quy tắc rất kỳ lạ, bọn họ được coi là những người nằm trong một khu vực xám và chỉ làm những việc không vi phạm pháp luật nhưng quá bẩn thỉu nên không thể cho người ta nhìn thấy. Nói trắng ra là họ đang lợi dụng những kẽ hở của pháp luật để kiếm tiền.

Tuy nhiên, khi một ai trong tổ chức vi phạm pháp luật, tổ chức sẽ xóa tên, rất nhanh sẽ tìm người mới thay thế vị trí đó.

Vì vậy, suy đoán của Kiều Huyền Thạc có sai một chút, từ ngày cô ta bị truy nã, cô ta đã không còn là thành viên của Tổ chức Ưng nữa, danh Lão Ngũ cũng đã bị ai đó thay thế.

Trong vấn đề này, Tổ chức Đại bàng nhiều lắm cũng là một bên trung gian.

Vũ khí hạt nhân phản vật chất mà giáo sư đang nghiên cứu là do Khâu quốc mua. Kiều Huyền Thạc nói đúng về điều này, nhưng anh không bao giờ có thể đoán được rằng chuỗi hạt Phật châu của Khâu quốc đã bị thất lạc ở Tịch Quốc chẳng qua là một mánh khóe mà bọn họ tự biên tự diễn chủ yếu là muốn tìm một cáu cớ để tấn công Tịch quốc.

Khâu quốc hiện đang một lòng chờ đợi kết quả nghiên cứu và phát minh của giáo sư, một khi thành công thì cũng không cần vận chuyển vũ khí ra khỏi Tịch quốc và trực tiếp khai chiến.

Hành lang dài bên ngoài.

A Lương đi theo Kiều Huyền Thạc, thấy anh hôm nay luôn xoa xoa thái dương, liền lo lắng bước tới bắt chuyện với anh.

“Cậu ba, cậu không thoải mái ở đâu sao?”

“Đầu tôi hơi đau.”

Vừa rồi anh ở trước mặt Doãn Âm rất có tinh thần, phân tích rõ ràng, hoàn toàn không làm cho người ta cảm thấy anh có chỗ nào không thoải mái.

“Cậu ba, cậu nghỉ ngơi một chút đi, gần đây cậu vì việc nước, việc nhà đều thực sự rất vất vả, dù là thân thể cường tráng cũng sẽ có thời điểm mệt mỏi.

“Không sao đâu, tôi chỉ cần uống một ít thuốc là được.” Kiều Huyền Thạc thản nhiên đáp một câu.

A Lương cũng không dám nhiều lời, chỉ làm theo mệnh lệnh của anh.

Đi ra khỏi khu quân sự, Kiều Huyền Thạc bước tới ga ra, nhàn nhạt nói: “Đi phủ tổng thống.”

“Vâng.” A Lương bước nhanh vài bước, chạy tới bên cạnh xe quân sự, mở cửa cho anh.

Trong lòng A Lương vẫn rất lo lắng, đi tới phủ tổng thống chắc hẳn là vì công sự, nhưng nhìn tinh thần của Kiều Huyền Thạc càng ngày càng không tốt nên anh rất lo lắng.

Tại ngôi biệt thự mới sang trọng.

An Hiểu nằm trên ghế sô pha một mình, trên bàn cà phê bày đầy những loại trái cây khác nhau, nho, sầu riêng, anh đào, ….

Bà ta vừa ăn trái cây vừa xem video trên điện thoại.

Chỉ riêng trong biệt thự của bà ta có tới sáu người giúp việc, hai tài xế và một vài người làm vườn được thuê để quản lý khu vườn.

Biệt thự mới của bà ta không nguy nga, tráng lệ như nhà họ Kiều nhưng quy mô cũng không nhỏ.

An Hiểu đã tiêu hết 300 triệu mà Bạch Nhược Hi đưa cho bà ta để mua căn biệt thự này, còn đồn tiền cũ chỉ tiêu cho gia đình.

Bà ta giờ không sợ không có tiền bởi Bạch Nhược Hi giờ đã là chủ tịch tập đoàn Vĩnh Hằng, chỉ cần bà ta ra tay, là có thể lấy được tiền từ Bạch Nhược Hi.

Ngay khi bà ta đang cảm thấy đắc chí, giọng nói của người giúp việc đột nhiên vang lên: “Ông chủ, ông đã về?”

Nghe thấy những lời này, An Hiểu đột nhiên từ trên sô pha ngồi bật dậy, quay đầu nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy Kiều Nhất Xuyên ngoài cửa, cả người kinh ngạc nhảy dựng lên: “Nhất Xuyên, anh đã về rồi, trời ơi, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Em rất nhớ anh.”

Kiều Nhất Xuyên chậm rãi bước vào, vẻ mặt vô cảm.

An Hiểu nước mắt lưng tròng chạy tới, dang hai tay muốn ôm nhưng Kiều Nhất Xuyên đẩy vai bà ta ra, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

An Hiểu vô cùng sửng sốt, ngây ngẩn cả người, vẫn không nhúc nhích nhìn ông rồi yếu ớt nói: Nhất Xuyên, anh làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Kiều Nhất Xuyên ném tập tài liệu trên tay đến trước mặt An Hiểu, ánh mắt uể oải trở nên u ám và chán nản: “Hôm qua tôi đã tìm con trai tôi và yêu cầu nó mở khóa tài khoản cho tôi.”

“Huyền Thạc có đồng ý không?”

“Đã đồng ý.”

An Hiểu cười đến vỗ tay phấn khích: “Thật tốt quá, tốt quá Nhất Xuyên, chúng ta không phải lo lắng không có tiền tiêu, 10% cổ tức của tập đoàn Kiều thị cũng đủ để chúng ta hưởng thụ cả đời.”

Kiều Nhất Xuyên cười lạnh mà khinh thường chế nhạo, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn An Hiểu.

Hiện tại rất muốn hỏi chính mình có phải bị mù không, ông đã sống cùng người phụ nữ này hơn 20 năm mà không nhận ra bộ mặt xấu xa của ba ta, là ông quá ngốc hay là bà ta đã giả vờ quá tốt?

So với Tiểu Tĩnh, bà ta khác một trời một vực.

Khi còn trẻ, ông ta chỉ thấy An Hiểu lẳng lơ nên đã đánh mất chính mình.

“Đó là tài sản chung của chúng ta.” An Hiểu gầm lên, năm chặt tay, tức giận đến run bần bật Kiêu Nhất Xuyên chế nhạo: “Đúng vậy, tôi điên rồi. Thậm chí, các bác sĩ nói rằng tôi sẽ phải uống thuốc đúng giờ, nhưng trước khi chết, tôi nên làm điều con người ta nên làm.”

“Anh…” An Hiểu tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, nước mắt không kìm được chảy ra, bà ta đi tới đi lui trước mặt Kiều Nhất Xuyên, nghiến răng nghiến lợi nhìn ông: “Anh, anh muốn chuyển nhượng tài sản, tôi sẽ kiện anh, tôi muốn lấy lại phần vốn thuộc về tôi, tiên không phải của riêng anh, tôi cũng có phần.”

Kiều Nhất Xuyên không khỏi chế nhạo, chỉ vào văn kiện trong tay An Hiểu: “Đó là thỏa thuận ly hôn, cô hãy ký vào.”

“Ly hôn?” An Hiểu ngẩn người nhìn Kiều Nhất Xuyên.

Kiều Nhất Xuyên liếc nhìn biệt thự một cái, nở nụ cười nhàn nhạt, nhàn nhạt như không có linh hồn: “Căn biệt thự này cũng không tệ, tôi còn có thể lấy được một nửa sau khi ly hôn với cô, tôi sẽ lấy được một nửa tài sản, mua cho Tiểu Tĩnh một khu vườn nhỏ, trồng các loại cây, hoa, và nuôi những con vật cô ấy yêu thích.

“Kiều Nhất Xuyên, anh là đồ khốn nạn.

An Hiểu tức giận như phát điên, cầm lấy tư liệu trong tay hung hăng đập mạnh lên người Kiều Nhất Xuyên, hai mắt đỏ hoe, kêu lên: “Đồ khốn nạn, đồ cầm thú, tôi liều mạng với anh, muốn ly hôn với tôi không có cửa đâu. Đem tất cả tài sản của mình chuyển nhượng, vẫn muốn cướp đoạt của tôi sao? Tôi sẽ không bao giờ để anh được như ý đâu.”

Kiều Nhất Xuyên bình tĩnh quay người lại, mặc kệ bà ta ra sức đánh, từng bước đi về phía cửa, cười như không người vô hồn: “Con trai tôi là tướng quân, bạn của con trai tôi là thẩm phán, bạn của con trai Tổng thống, tôi sẽ bảo con trai tôi giúp tôi. Ly hôn rồi, tôi muốn lấy một nửa tài sản để xây cho Tiểu Tĩnh một vườn, khu vườn có đầy đủ các loài hoa yêu thích của Tiểu Tĩnh, đủ các loài cây yêu thích của cô ấy, và có ánh nắng, có mặt trăng, các vì sao …”

Kiều Nhất Xuyên không ngừng lẩm bẩm đi càng lúc càng xa.

An Hiểu chân tay đã mềm nhũn, lập tức ngồi phịch xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng, vừa khóc vừa mắng: “Kiều Nhất Xuyên, đồ điên, đồ khốn kiếp, đồ điên, đồ tâm thần …”

Bình Luận (0)
Comment