Ngọn Sóng Tình Yêu

Chương 276

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 276: Uy hiếp vô hình

Pháp y bị kinh ngạc, chấn động, mặc kệ đây là thật hay giả thì cũng lập tức cất cục đá vào túi đựng vật chứng.

Sắc mặt Kiều Nhất Hoắc lập tức tối sầm, lạnh xuống, ánh mắt đen tối lạnh lùng bỗng hiện lên một tia nguy hiểm. Ông ta không tự chủ được mà nắm chặt bàn tay, khẽ cắn chặt răng.

Ông ta đang mắng thầm đứa con trai ngu như heo của mình, ngoài Kiều Đông Hải thì còn ai vào đây nữa.

Ông ta buồn bực xoay người lại, đi về phía khu vườn hoa phía Bắc.

Lúc đi qua mặt Kiều Huyền Thạc, đột nhiên có một luồng khí thế không tâm thường làm Kiều Huyền Thạc cảm thấy lạnh lẽo. Ánh mắt anh không khỏi nhìn về phía bóng lưng Kiều Nhất Hoắc.

“Cảm ơn anh, mời anh ra khỏi phạm vi dải ngăn cách” Pháp y lễ phép nói.

Kiều Đông Hải cực kỳ đắc ý, khoanh hai tay trước ngực, có cảm giác thành tựu như  mình là Sherlock Holmes tiếp tục nhìn khắp nơi: “Hồi ở nước ngoài tôi từng tham gia hoạt động diễn kịch phá án, đừng nhìn vào bản thân, tôi cũng có thể giúp được các anh”

“Chuyện này…”

“Chi bằng các anh đến đình hóng gió bên kia điều tra thử xem, không chừng sẽ tìm được manh mối nào đó”

Kiều Nhất Hoắc còn chưa đi xa, nghe được câu này thì đột nhiên dừng bước chân lại. Hai chân ông ta như bị mọc rễ tại chỗ, bàn tay nắm chặt như sắt, tức giận đến nỗi run rẩy.

Cảnh sát vội vàng nói: “Mở rộng phạm vi tìm kiếm”

Kiều Ngọc Nhi đứng bên cạnh cô, giọng nói hiền hòa: “Đừng đau lòng nữa, trên thiên đường không có kẻ xấu, nhất định dì Thu sẽ rất vui sướng”

Bạch Nhược Hy vẫn lặng im không nói một lời .

Kiều Ngọc Nhi suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Tuy chị đã ly hôn với anh ba, nhưng tôi vẫn hi vọng chị đừng dây dưa không rõ với anh hai. Anh hai thích chị, tất cả mọi người đều biết chuyện này, làm phiền chị chú ý một chút, đừng tiếp xúc quá thân mật với anh ấy.

Tôi nhìn thấy thế cũng sẽ rất khó chịu, mà tôi đã khó chịu thì chỉ muốn giết chết chị .

Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi, ổn định lại trái tim đang đau buồn, không có tâm trạng để ý đến cảm nhận của Kiều Ngọc Nhi, giọng nói khàn khàn đứt quãng: “Lòng chiếm hữu của cô quá bất thường, cô nên đến bác sĩ tâm lý khám thử đi”

“Chẳng phải chị cũng là em gái của anh ba sao? Nếu hai người còn có thể trở thành vợ chồng thì chị có tư cách gì mà nói tôi?”

“Chúng tôi không có quan hệ huyết thống”

Kiều Ngọc Nhi cười châm chọc, sáp lại gần cô: “Tôi cũng không định sinh con với anh hai, có phải quan hệ huyết thống hay không thì liên quan gì đâu?”

Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày lại, kinh ngạc nhìn cô ta Kiều Ngọc Nhi nhún vai, nhướng mày nháy mắt một cái, nói một cách quang minh lỗi lạc: “Thật ra tôi cũng giống chị thôi, đã yêu là yêu, mặc kệ ánh mắt của người đời. Tôi không biết chị còn thích anh ba hay không, nhưng tôi có thể nói cho chị biết một chuyện, anh ba của chị sắp bị người khác đoạt mất rồi”

*Ý cô là gì?”

Kiều Ngọc Nhi nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Nhược Hy, lộ ra nụ cười khế: “Xem ra chị vẫn còn yêu anh ba lắm, đúng không?”

Bạch Nhược Hy tránh vấn đề của Kiều Ngọc Nhị, rũ mắt xuống, lạnh nhạt hỏi: “Cảnh sát có điều tra được manh mối nào chưa?”

“Không thấy nói gì, có lẽ bọn họ nghi ngờ hung thủ là người trong nhà họ Kiều, nên đều lấy lời khai của tất cả chúng tôi”

Bạch Nhược Hy năm chặt tay, im lặng, đứng yên nhìn thi thể của dì Thu.

Nửa tiếng sau, thi thể bị chở đi, cảnh sát và cục pháp y cũng rời khỏi đây.

Những người khác cũng quay về làm công việc của mình Kiều Ngọc Nhi trở về khu vườn hoa phía Bắc, bỏ lại một mình Bạch Nhược Hy đứng lặng im nhìn theo xe chở thi thể của cục pháp y, sau đó yên lặng rời khỏi nhà họ Kiều.

Cô đi theo xe đưa dì Thu ra khỏi cổng nhà họ Kiều, cuối cùng ra đến đường cái thì không đuổi kịp nữa, đành phải nhìn chiếc xe kia rời khỏi.

Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, từ từ nhắm mắt lại, hai dòng lệ tiếp tục rơi xuống khuôn mặt của cô.

Cô đau lòng đến mức sắp hít thở không thông, chỉ hít thở thôi cũng thấy đau.

Cô không cam lòng, nhưng vận mệnh lại cứng như một cục sắt, ép những người cô yêu thương dần dần rời xa cô.

Đứng trước cổng nhà họ Kiêu một lát, nhưng người đàn ông mà cô muốn gặp nhất cũng không đi ra, khiến trái tim cô càng mệt mỏi hơn Cô không biết mình có nên đi vào nhà hay không.

Lúc cô tới đây, điện thoại đã bị rơi vỡ.

Không gọi điện được cho Kiều Huyền Thạc, cô lại không có can đảm để đi vào, cô sợ Trần Tĩnh sẽ không chịu gặp mình.

Mẹ của cô cũng không ở trong ngôi nhà này, cô lại càng không có lý do để vào đây.

Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe hơi đột nhiên dừng lại bên cạnh Bạch Nhược Hy.

Cửa sau của xe bị mở ra, An Hiểu xuống xe.

“Nhược Hy..”

Bạch Nhược Hy nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay đầu lại nhìn.

Ngay khi nhìn thấy An Hiểu, cô sửng sốt An Hiểu vẫn giữ phong cách như cũ, trang điểm cầu kỳ, trên người mặc toàn hàng hiệu.

Bạch Nhược Hy dùng giọng lạnh nhạt, chào bà ấy một tiếng cho lễ phép: “Mẹ”

“Sao con lại đứng ở đây?” An Hiểu thân thiết đến gần cô, ôm lấy cánh tay của cô: “Mẹ nghe nói ở nhà họ Kiều xảy ra án mạng, dì Thu bị người ta giết chết nên mới trở về xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Con cũng đến xem dì Thu à?”

“Vâng”

“Dì Thu đâu rồi?”

“Bị pháp y đưa đi rồi” Bạch Nhược Hy nói bảng giọng không có bất kỳ độ ấm nào, từ từ trả lời câu hỏi của An Hiểu.

“Sáng nay Doãn Âm gọi điện báo cho mẹ là di Thu đã xảy ra chuyện, mẹ lập tức chạy đến đây ngay”

An Hiểu làm mặt khóc tang, lên án: “Nhược Hy, con có biết không? Người phụ nữ kia quay lại rồi, bà ta vừa quay về đã lời ra lời vào với Huyền Thạc, sau đó đã đuổi mẹ và ba con ra khỏi nhà họ Kiều, lại còn đóng băng toàn bộ tài sản của ba con lại. Nếu không phải mấy năm nay mẹ tích góp được một chút tiền, có lẽ ba mẹ đã phải ngủ ngoài đường rồi”

“Vâng” Cảm xúc của Bạch Nhược Hy không bị dao động chút nào, chỉ trả lời một tiếng rồi bước về phía trước.

An Hiểu vội vàng đuổi theo lấy lòng: “Nhược Hy, lâu rồi mẹ không được gặp con. Kể từ khi con với Huyền Thạc ly hôn, bắt đầu gây dựng sự nghiệp của mình, con không còn về thăm mẹ nữa. Có phải con đang trách mẹ không?”

Đôi mắt Bạch Nhược Hy ngấn lệ mơ hồ, vừa là đau lòng cho dì Thu, cũng là vì thất vọng về An Hiểu. Đã từ rất lâu trước kia, từ tận đáy lòng cô đã không muốn thừa nhận An Hiểu là mẹ mình nữa, nhưng không thể quên ơn nuôi dạy được. Tuy An Hiểu chưa từng thương yêu cô, nhưng bà ấy đã nuôi lớn cô.

Cô vẫn trả lời một cách lạnh nhạt: “Con không trách mẹ”

“Vậy mẹ có việc muốn nhờ con giúp đỡ, con có thể đồng ý với mẹ không?”

Bình Luận (0)
Comment