Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết

Chương 42

Khoảng hai canh giờ sau, hai người Minh Duệ đi đến Nhiệm Vụ Công Hội. Lúc này, trước cửa công hội đứng đó một đám người, cầm đầu là một vị thanh niên mười tám tuổi khoảng chừng, hắn đang cầm trong tay tấm nhiệm vụ lúc trước Minh Duệ nhận, theo sau còn có ba bốn người nữa, nam có nữ có.

Minh Duệ suy đoán, hẳn vị thanh niên cầm đầu kia là kí chủ của nhiệm vụ này. Hắn đi đến bên người kẻ này, chắp tay nói:

- Vị này hẳn là kí chủ của nhiệm vụ Hộ Tống Trở Về Tinh Vân Thành đi. Ta và cô ấy là hai người đã tiếp nhận nhiệm vụ của ngươi.

Cầm đầu thanh niên nhìn qua Minh Duệ, sau đó nhìn nhìn lướt qua Linh Hà. Thấy được dung mạo của Linh Hà, tên này đúng là hơi ngẩn người, sau đó lại thu hồi ánh mắt.

Hắn nhìn Minh Duệ, cười cười bảo:

- Ngươi là tu sĩ Chân Sĩ Hậu Kỳ kia sao? Đúng là không thể xem thường, nhìn ngươi lớn hơn ta chỉ khoảng hai, ba tuổi mà thôi nhưng đã có một thân tu vi thế kia, nếu đặt ở Tinh Vân Thành ta, ngươi có thể xếp vào top 10 thiên tài trẻ tuổi Tinh Vân Thành.

Khi hắn nhắc tới Tinh Vân Thành, trên gương mặt nộ ra chút ngạo nghễ. Tinh Vân Thành có Tam Đại Gia Tộc, cái nào không phải có một hai vị Chân Vương tọa trấn, hơn nữa nó lại nằm trong địa bàn của Tinh Vân Kiếm Tông, muốn không hãnh diện cũng không được.

Sau đó hắn giới thiệu mấy người đằng sau, bọn họ theo thứ tự là Sài Tiến tu vị Chân Sĩ Đỉnh Phong, Tường Duy tu vi Chân Sư Tứ Trọng, còn có một vị nữ tử khác tên Tiểu Viên, không ngờ tu vi của nàng lại là Chân Linh Nhất Trọng, nhưng bên ngoài, tu vi của nàng chỉ hiển hiện ra Chân Sĩ Hậu Kỳ như Minh Duệ hắn mà thôi.

Minh Duệ cũng thoáng chào hỏi qua ba người một cái, Sài Tiến rất hào sảng đáp lại, tên kia Tường Duy thì không nhìn đến Minh Duệ, vẻ mặt đăm đăm nhìn vào Linh Hà. Còn vị nữ tử Tiểu Viên kia thì chỉ gật nhẹ đầu, sau đó không nói gì. Minh Duệ được biết, cả ba người kia đều nhận nhiệm vụ này như hắn.

Cứ như vậy, một nhóm sáu người không tiếng động rời khỏi Đại Mạc Trấn, đi đến Tinh Vân Thành.

Mười ngày sau, tại một tòa tiểu thành, đám người Minh Duệ đang dừng chân tại đó. Trong mười ngày này cũng không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, nếu có cũng chỉ là tên Tường Duy kia, cả ngày nhìn chăm chăm vào Linh Hà như đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Sau đó, hắn lại nhìn qua Minh Duệ lộ ra một tia sát khí, địch ý hiển hiện mười phần.

Sau khi đám người Minh Duệ tìm được nơi nghỉ chân, Minh Duệ truyền âm lại cho Linh Hà:

- Lát nữa tí ra ngoài một chút, nếu trong nửa ngày không thấy ta quay lại, ngươi cứ bảo với bọn người Trần Trấn ta có chút việc, vài ngày sau sẽ quay lại đoàn đội.

Trần Trấn là tên của kí chủ trong nhiệm vụ này, hắn là đại thiếu gia Trần Gia của Tinh Vân Thành.

Linh Hà nghe thế, nghi hoặc nói:

- Thiếu gia, ngươi có chuyện gì sao, ta đi với ngươi. Hoặc là ngươi sai ta đi làm là được.

Minh Duệ cười nhàn nhạt một tiếng, không nói gì. Sau đấy, hắn như có ý vị thâm trường nhìn qua Tường Duy thoáng một chút không để ai phát hiện, sau đó Minh Duệ chắp tay với Trần Trấn:

- Ta đột nhiên có việc trong người, vài ngày sau sẽ quay lại, trong khi đó Linh Hà vẫn sẽ ở lại đây. Còn về tiền nhiệm vụ lần này, ngươi cứ tùy ý trừ đi liền tốt.

Trần Trấn khoát khoát tay nói:

- Nếu ngươi có việc vậy cứ đi giải quyết ta không xen vào. Còn chuyện tiền bạc, ngươi an tâm ta cũng không trừ một Linh Tệ nào đâu.

Trần Trấn rất là hào sảng nói, đối với hắn tiền bạc không là vấn đề. Một cái nhiệm vụ cấp D mà thôi, hắn không đến mức tính chi li từng Linh Tệ một.

Minh Duệ cũng không nói gì, hắn gật đầu một cái sau đó rời khỏi nơi đây.

Không đợi Minh Duệ đi được bao lâu, Tường Duy đôi mắt lóe tinh mang, đứng dậy nói:

- Ta đi tìm hiểu tình hình tòa thành này.

Nói xong, hắn không đợi đám người kia phản ứng lại, rời khỏi nơi đây.

Linh Hà nhíu mày một cái, sau đó cũng không nói gì nữa. Đám người Trần Trấn thì không thèm để ý đến chuyện này.

Bên kia, Minh Duệ đã bước ra khỏi thành, nơi hắn đang đi cách tòa tiểu thành hơn chục dặm.

Đột nhiên, hắn dừng lại cước bộ, nhàn nhạt nói:

- Kẻ nào? Theo ta từ tận trong thành đi ra đây, không phải vì tiền tài chứ?

Nghe vậy, một bóng người đi ra, xuất hiện trước mặt Minh Duệ.

Thấy người tới là ai, Minh Duệ lộ ra vẻ mặt sửng sốt, sau đó chắp tay nói:

- Tường Duy đạo hữu, không biết ngươi đi theo ta để làm gì?

Tường Duy tiến lại gần người Minh Duệ, hắn cười gằn một tiếng:

- Giết ngươi.

Sau đó, Tường Duy huy động trường đao trong tay, phóng ra một đạo quang mang lao đến người Minh Duệ.

Minh Duệ lộ ra vẻ mặt giận dữ, quát lớn:

- Tường Duy, vì cái gì ngươi lại muốn động thủ với ta, ta đắc tội gì với ngươi.

Sau đấy, Minh Duệ vung quyền, đón đỡ đạo quang mang kia.

Ầm một tiếng, Minh Duệ cả người bay ra xa hơn mười trượng, nặng nề phun ra một búng máu.

Tường Duy thấy vậy, cũng sửng sốt nói ra:

- Không ngờ ngươi, một tên Chân Sĩ Hậu Kỳ lại có thể sống sót sau một chiêu Chân Kỹ của Chân Sư Tứ Trọng ta, quả thật có chút bất ngờ. Không lẽ ngươi có bảo vật gì đó hay tu luyện công pháp phẩm cấp cao?

Minh Duệ nặng nề đứng dậy, ôm ngực hừ lạnh một tiếng:

- Nếu ta thoát thân được, sau này ngươi sẽ không được yên ổn.

Tường Duy ha hả cười, gằn từng chữ:

- Tiếc Là Ngươi Không Có Cơ Hội Rồi.

-Hoàng Giai Trung Cấp Chân Kỹ Đao Viêm.

Một đạo hỏa đao uy áp kinh người lao ra, đâm hướng Minh Duệ.

Minh Duệ thấy vậy, vội vã từ trong không gian giới chỉ tế ra một chiếc thuẫn màu đồng cổ, ngăn chặn đòn Đao Viêm kia của Tường Duy.

Ầm một tiếng, tấm thuẫn bị thiêu rụi, Đao Viêm đâm chúng Minh Duệ, cả người Minh Duệ không báo trước bị kình khí thổi bay, thoáng cái đã biến mất khỏi tầm mắt Tường Duy.

Tường Duy thấy vậy, đuổi theo hướng Minh Duệ biến mất.

Một khắc sau, hắn đứng tại một đống tro tàn trước mắt, dưới mặt đất là một không gian giới chỉ không mấy bắt mắt nằm ở đó.

Tường Duy tiện tay nhặt giới chỉ lên, kiểm tra đồ đạc bên trong. Thoáng một cái, hắn lại lộ vẻ mặt khinh bỉ:

- Thì ra là một con quỷ nghèo, làm ta tưởng nhầm ngươi có bảo vật hay công pháp cao thâm gì.

Nói xong, hắn quay đầu trở lại tòa tiểu thành.

Cách đó không xa, một bóng người đứng đó nhếch miệng cười cười. Kẻ này đúng là Minh Duệ. Chỉ nghe Minh Duệ làu bàu nói:

- Tên này cũng thật là yếu, tưởng đâu ta dùng Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết áp chế tu vi đến Chân Sĩ Nhất Trọng tu vi, đứng im để hắn công kích là ổn, nhưng mà ngay chiêu đầu tiên đã không ra hồn gì rồi, làm ta lại phải tốn một phen miệng lưỡi.

Sau đó hắn nghiêm túc lại, một đôi Hắc Dực được tạo ra, Minh Duệ bay về hướng Tinh Vân Thành, mục tiêu đúng là Ma Thú Sâm Lâm.

Hắn bây giờ rất nóng lòng độ kiếp, bước vào Vũ Khiếu Cảnh. Theo Minh Duệ thấy, đám người Trần Trấn muốn trở về Tinh Vân Thành ít nhất phải mất hơn hai tháng nữa. Thời gian này, hắn có thể độ kiếp và cũng cố lại tu vi.

Bảy ngày sau, Ma Thú Sâm Lâm bên trong, Minh Duệ tùy ý tìm một nơi, sau đó hắn ngồi xuống xếp bằng, phục dụng Phá Khiếu Đan.

Lúc này, Ngọc Thiên Vũ Thiên Quyết vận chuyển đến cực hạn, Minh Duệ chuẩn bị công kích rào cản Vũ Khiếu Cảnh.

Trên bầu trời đột nhiên tối sầm lại, kiếp vân kéo đến, chín đạo lôi kiếp nhỏ như sợi tóc kéo đến, ầm ầm đập lên thân thể Minh Duệ.

Minh Duệ ngơ ngác đón nhận chín đạo công kích mà không bị chút thương tổn nào, hắn cũng không có đi làm gì ngăn cản lôi kiếp kia.

- Kì quái, vì cái gì lôi kiếp tự nhiên nhỏ vậy, uy lực còn không ra thể thống gì nữa? Hơn nữa, sao ta cảm giác tu vi vẫn là Vũ Hồn?

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện mấy đợt lôi kiếp kéo đến cùng một lúc, không báo trước tất cả đều công kích Minh Duệ.

Minh Duệ vận chuyển Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết đến cực hạn, hắn không lấy Hắc Nguyệt Kiếm ra làm gì, mặc cho lôi kiếp đánh lên người hắn.

Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm. Chín đạo lôi kiếp từ đợt thứ hai đợt thứ ba… đến đợt thứ tám, toàn bộ đều lớn như que tăm cùng một lúc công kích Minh Duệ, nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc đứng đó.

Minh Duệ quệt nhẹ vết máu ở khóe miệng, sau đó nhìn lên đợt lôi kiếp thứ chín, nói ra:

- Còn mình ngươi thôi sao? Tấn công đi.

Cảm nhận được sự khiêu khích của Minh Duệ, chín đạo lôi kiếp như bị chọc điên, tốc độ nhanh khủng khiếp bổ xuống nơi Minh Duệ đứng. Không những tốc độ, Minh Duệ còn cảm thấy uy lực của nó còn mạnh hơn tám đợt lôi kiếp trước cộng lại.

Chỉ nghe ầm một tiếng, quần áo Minh Duệ bị đánh rách, cả người hắn bị một vài đạo vết thương nhẹ sau lần độ kiếp này.

Lúc này, kiếp vân đi, linh vân đến, như mấy lần trước Minh Duệ nhanh chóng được chữa khỏi.

Hắn hưng phấn kêu to:

- Đúng là độ kiếp là cách tốt nhất luyện thể. Uẩn Thể Đại Thành rồi, ha ha ha. Không những vậy, không ngờ khi độ kiếp vận chuyển pháp quyết, hấp thụ lôi điện, tu vi của ta đã là Vũ Khiếu Nhị Trọng rồi. Ha Ha, Ha Ha Ha.
Bình Luận (0)
Comment