Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 54

Bọn họ còn bàn bạc.

Vân Chỉ Phong nói: “Ta có một túi trữ vật của nhóm Ngự Thú Sư dùng để đựng linh thú, có thể đựng có linh thú thần thức, tất nhiên có thể đựng người. Cất gã vào đó trước, trở về bán cho sư tỷ ngươi.”

Giang Tịch: “...”

Nhị sư muội bắt đầu làm mua bán người từ khi nào thế?

Trong lúc nói chuyện, hai người lục soát ra được gần năm vạn linh thạch từ trên người sát thủ kia.

Tống Nam Thời hít ngược một hơi khí lạnh!

Đây, đây, đây...

Nhưng nàng lưu luyến bắt đầu chia linh thạch.

Chẳng qua Giang Tịch nhất định không chịu lấy nhiều, chỉ bằng lòng chia đều với bọn họ.

Hắn nói: “Tam sư muội, đây là phần muội nên có.”

Tống Nam Thời cũng không ép buộc.

Nàng chỉ nói: “Chờ sau khi về đưa sát thủ này đến chỗ Nhị sư tỷ, muội đưa tiền cho huynh.”

Giang Tịch: “...”

Cho nên có người nào nói cho hắn, rốt cuộc nhị sư muội bắt đầu làm mua bán người sống từ khi nào không?

Tam sư muội còn là thuộc hạ của nàng ấy?

Giang Tịch lấy được món tiền đen ăn đen đầu tiên của cuộc đời trong cái sự tự hỏi về đời này.

Nói thật ra, Giang Tịch không thiếu tiền.

Nhưng Tống Nam Thời cười tủm tỉm, hiển nhiên rất vui vẻ.

Vân Chỉ Phong có tính tình lạnh nhạt lúc này cũng ôn hòa hơn.

Giang Tịch không khỏi cảm thấy số tiền này làm người ta rất vui vẻ.

Hắn không kiềm được bật cười.

“Đại sư huynh.”

Tống Nam Thời đột nhiên quay đầu, dựng ngón tay cái với hắn.

Giang Tịch sững người.

Sau đó hắn đột nhiên bật cười.

Vân Chỉ Phong nhướn mày nhìn hắn một cái, mở miệng nói: “Ngươi sắp đột phá Kim Đan.”

Giang Tịch chần chờ một chút, gật đầu: “Đúng vậy.”

Vân Chỉ Phong: “Bí cảnh không phải chỗ để đột phá, tốt nhất ngươi áp chế tu vi, chờ sau khi ra ngoài hãy đột phá.”

Giang Tịch gật đầu: “Ta đã hiểu.”

Hắn nhìn bóng dáng Tống Nam Thời, nhấc chân đi qua.

Lúc này, Tống Nam Thời đang tính xem trên tay mình có bao nhiêu linh thạch.

Giang Tịch đi đến bên cạnh nhìn nàng tính, chờ sau khi nàng dừng lại với tâm trạng tốt, lúc này mới hỏi: “Sư muội, muội tính quẻ tượng kia cho huynh, rốt cuộc là cái gì?”

Tống Nam Thời quay đầu nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: “Huynh tin số mệnh không?”

Giang Tịch chần chờ.

Nhưng không chờ hắn trả lời, Tống Nam Thời đã nói: “Huynh không tin. Nếu huynh tin vào số mệnh, cảm thấy người ti tiện sinh ra đã ti tiện, vậy không cần chờ cho tới hôm nay, huynh đã sớm nên chịu trói.”

Giang Tịch im lặng một lát, chậm rãi nói: “Đúng vậy, huynh không tin.”

Tống Nam Thời cười cười: “Thật khéo! Muội cũng không tin.”

Giang Tịch kinh ngạc: “Muội là Quẻ sư...”

Tống Nam Thời ngắt lời hắn: “Chính vì là Quẻ sư, muội tiếp xúc nhiều mệnh số, cho nên mới không tin.”

Nàng cười khẽ: “Nếu muội tin số mệnh, cần gì phải mỗi ngày nghĩ cách phá mệnh cách quỷ nghèo này của muội nữa?”

Giang Tịch cũng không kiềm được bật cười.

Tống Nam Thời không nhìn hắn, chậm rãi nói: “Cho nên đại sư huynh à, lúc ấy muội tính ra cái gì, không quan trọng, quan trọng là huynh chịu tin cái gì.”

Giang Tịch ngơ ngẩn.

Chờ khi hắn lấy lại tinh thần, Tống Nam Thời đã đi theo Vân Chỉ Phong xử lý hiện trường.

Liễu lão nhân tà tà bay đến cạnh hắn.

Ông ấy há mồm nói: “Sư muội này của ngươi...”

Giang Tịch nói tiếp: “Có chút đồ vật ở trên người, phải không?”

Liễu lão nhân nghẹn, lẩm bẩm trách hắn cướp lời mình.

Giang Tịch chỉ cười không nói, cảm thấy tâm cảnh rộng mở chưa từng có.

...

Ba người đen ăn đen một phen thì dứt khoát dừng lại tại chỗ hai ngày, để Giang Tịch đả tọa củng cố tu vi của mình, đừng đột nhiên độ kiếp ở ngay trong bí cảnh.

Đến ngày thứ ba, Giang Tịch mở choàng mắt, ba người tiếp tục khởi hành.

Tống Nam Thời hỏi Giang Tịch đi đâu.

Giang Tịch nói thẳng: “Chúng ta đi tìm Giác Anh Thảo.”

Tống Nam Thời sửng sốt.

Vân Chỉ Phong nhìn nàng một cái: “Giác Anh Thảo?”

Giang Tịch gật đầu: “Ta đã hứa hẹn mang Giác Anh Thảo cho tam sư muội, nhưng không tìm được.”

Vân Chỉ Phong: “Vậy tìm đi.”

Tống Nam Thời vội vàng nói: “Hiện tại muội đã không cần...”

Nàng chưa nói xong, Vân Chỉ Phong đã nói: “Nếu không tìm được đồ vật, vậy cho dù hiện tại không cần, về sau cũng luôn có lúc cần.”

Số ít với đa số, chuyện này cứ vậy được quyết định.

Từ trước đến nay Tống Nam Thời cảm thấy da mặt mình rất dày, nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy rất ngại ngùng.

Nàng nói không ra nổi vì sao.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể khô cằn nói: “Nếu các ngươi muốn tìm, vậy tìm đi.”

Sau đó, ba người bước lên con đường tìm kiếm Giác Anh Thảo.

Tống Nam Thời biết loại linh thảo này rất khan hiếm. Lúc trước nàng nói muốn Giác Anh Thảo với Giang Tịch là ôm suy nghĩ hắn sẽ không nhớ rõ mới thuận miệng nói một thứ khó tìm như vậy.

Cho nên Giang Tịch tìm kiếm lâu như vậy cũng chưa tìm được.

Tống Nam Thời sắp cho rằng lần này cũng sẽ tay không mà về. Nàng còn nghĩ, chờ tìm hai ngày không thấy thì khuyên bọn họ nên bỏ đi làm việc khác.

Nhưng mà không biết là số hên hay là vừa khéo, quyết định bắt đầu tìm Giác Anh Thảo, ngày hôm sau bọn họ thấy được dấu vết của Giác Anh Thảo ở trên một vách núi.

Hoa nhỏ màu lam nở rộ rung rinh trên vách đá ở vách núi.

Tống Nam Thời ngây người.

Trong nháy mắt, Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy một sự kiên định làm đến nơi đến chốn.

Nàng không nói ra được cảm giác này đến từ đâu, nàng chỉ cảm thấy, thật ra đến bí cảnh này cũng không xấu.

Nàng cứ vậy mang theo sự cảm động mông lung, chủ động bước lên hái Giác Anh Thảo.

Tay nàng vừa chạm vào đóa hoa màu lam kia, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười.

Sau đó tươi cười đọng lại trên mặt nàng.

Ngay sau đó, chuông cảnh báo trong đầu nàng vang lên, mỗi một tế bào đều kêu gào nguy hiểm.

Nhưng không đợi nàng có phản ứng, toàn bộ thế giới của nàng bắt đầu quay cuồng, thân thể của nàng rơi xuống không trọng lượng.

Bên tai Tống Nam Thời nghe được tiếng gọi của Vân Chỉ Phong: “Tống Nam Thời!”

Còn có Giang Tịch: “Tam sư muội!”

Ngay sau đó hai bàn tay một trái một phải bắt được bả vai nàng.

Nhưng thế này cũng chả làm được cái mẹ gì.

... Ba người cứ vậy cùng nhau rơi xuống.

Cảm giác không trọng lượng mãnh liệt truyền đến.

Tống Nam Thời nhanh chóng hoàn hồn sau một trận choáng váng, thân thể vẫn rơi xuống, bên tai là giọng ổn trọng của Vân Chỉ Phong: “Tống Nam Thời, đưa tay cho ta.”

Tống Nam Thời không đáp, im lặng thật lâu, chỉ lạnh mặt nhìn thoáng qua Giác Anh Thảo trên tay mình giữa không trung.

Giờ này phút này, sự cảm động không biết từ đâu đến của nàng đều hóa thành một câu.

... Đầu óc nàng thật sự bị Vân Chỉ Phong ăn mới có thể tin tưởng hai tên chó này.

Thân thể vẫn rơi xuống, không biết nơi này rốt cuộc cao bao nhiêu, Tống Nam Thời đơ mặt nghe hai nam nhân nghiêm trang đàm luận đây rốt cuộc là chỗ nào bên tai ngoài thêm phiền thì chẳng có tác dụng qué gì, trong chốc lát vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Dẫu gì các ngươi phải để một người ở trên nghĩ cách chứ.

Bây giờ hay rồi, hai người cùng xuống, thật đúng là không sinh cùng ngày nguyện chết cùng giờ cũng không được.

Sau đó nàng bật cười: “Ha ha.”

Hai nam nhân vô dụng dừng lại.

Im lặng quỷ dị.

Ngay sau đó, giọng cẩn thận của Giang Tịch truyền đến: “Sư muội, muội có ổn không?”

Tống Nam Thời: “Ha ha ha.”

Giang Tịch: “...”

Bên tai, Liễu lão nhân - theo bọn họ rơi xuống - tặc lưỡi, nói: “Xong rồi! Tam sư muội của ngươi điên rồi.”

Giang Tịch vội vàng nói: “Sư muội, muội đừng sợ. Tuy rằng không biết phía dưới là gì, nhưng nếu có nguy hiểm, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ muội!”

Vân Chỉ Phong cũng nói: “Tống Nam Thời, ngươi yên tâm...”

Bọn họ hứa hẹn rất có lực.

Phía dưới có gì nguy hiểm hay không, Tống Nam Thời không biết, nhưng nàng lại cảm thấy, vào lúc không có nguy hiểm, hai thằng chó này rõ ràng mới là nguy hiểm lớn nhất.

Đầu óc nàng thật sự bị hai người kia cùng nhau gặm mới có thể tin chuyện ma quỷ của bọn họ.

Miệng nam nhân đúng là quỷ lừa người.

Lời cổ nhân không thể khinh thường.

Vì thế nàng lại cười: “Ha ha ha ha.”

Giang Tịch hoảng loạn: “Sư muội, muội đừng cười, huynh sợ hãi.”

Lúc này, Vân Chỉ Phong giữ sự im lặng cao độ.
Bình Luận (0)
Comment