Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 142

Lông lưng của Trì Thuật An dựng đứng, cả thỏ sợ hãi.

Giờ phút này, hắn phát huy ra mạnh mẽ và linh hoạt của một con thỏ nên có, từ tư thế ngồi nghiêm chỉnh bật hai chân sau nhảy cao lên, cả thỏ cực kỳ chuẩn xác ghé vào trên mật lệnh kia. Sau đó đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ ngu ngốc của mình.

Cấp dưới sao có thể nhìn ra được tin tức gì từ trong ánh mắt một con thỏ, cả người đều mờ mịt.

Nhưng Tống Nam Thời cầm mệnh bàn vội vàng tìm tới lại bởi vì động tác khác thường này của đối phương mà hơi nheo mắt lại.

Nàng nhìn Trì Thuật An, lại nhìn tờ giấy dưới người hắn, lập tức muốn tiến lên.

Trong nháy mắt này, Trì Thuật An một lần nữa nhớ lại nỗi sợ đầu thỏ chiên cay chi phối.

Hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần nhìn thấy mật lệnh hai mươi vạn kia, nữ nhân khủng bố này chẳng những sẽ bán hắn đi mà nếu điều kiện cho phép thì nàng thậm chí có thể lặp đi lặp lại bán hắn.

Nhưng hiện tại hắn căn bản không muốn trở về.

Tuy rằng hắn có thể biến thành hình người, nhưng thương thế trên người chưa khôi phục. Hơn nữa người lúc trước khởi xướng phục kích đuổi giết hắn là ai, đến nay hắn vẫn không có manh mối.

Quan hệ giữa hắn và phụ thân đều bình thường, trở về cũng chỉ có thể dựa vào thế lực của bản thân. Dưới tình huống yếu thế, hiện tại hắn trở về không thể nghi ngờ là chui đầu vào lưới.

Càng quan trọng là...

Trì Thuật An khựng lại, trong lòng không khỏi hiện lên bi thương nhàn nhạt.

Càng quan trọng là đến nay Úc Tiêu Tiêu vẫn không thể chấp nhận sự thật hắn có thể biến thành hình người.

Hắn cảm thấy đến bây giờ nàng ấy còn nuôi hắn, mà không phải ném văng hắn lúc hắn mới biến thành hình người, thứ nhất là vì Tiêu Tiêu của hắn tâm địa thiện lương tốt đẹp, ở chung với hắn lâu như vậy, không đành lòng để hắn không nơi nương tựa lưu lạc bên ngoài; thứ hai là bởi vì hắn mặt dày mày dạn... Khụ, chiến lược của hắn là yếu thế, để nàng cho rằng mình chỉ là tiểu yêu không nơi nương tựa, rời khỏi nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tiêu Tiêu của hắn vẫn rất có trách nhiệm, qua mấy phen rối rắm, mở một con mắt nhắm một con mắt giữ hắn lại.

Nhưng hắn cảm thấy, Quẻ sư tà môn Tống Nam Thời này chắc chắn đã biết thân phận của hắn. Hắn thậm chí hoài nghi ánh mắt đầu tiên khi nàng thấy hắn thì đã biết hắn là ai.

Nếu nữ nhân này nói ra, Tiêu Tiêu biết hắn không những không phải tiểu yêu không nơi nương tựa mà là Thái tử Yêu tộc, vậy chắc chắn Tiêu Tiêu sẽ vui mừng sung sướng tiễn hắn về Yêu tộc, đổi cho sư tỷ của nàng ấy hai mươi vạn.

Cố gắng của hắn sẽ thành nước chảy về biển đông.

... Có khi trước lúc đi hắn còn sẽ bị Tiêu Tiêu đánh một trận bởi vì nói dối.

Nghĩ vậy, Trì Thuật An lập tức cảm thấy trên người lâm râm đau đớn, lại càng bi thương.

Hơn một năm nay, hắn đã hao hết toàn lực nhưng đến bây giờ còn không thể biến thành hình người ở trước mặt Tiêu Tiêu. Thậm chí chỉ cần hắn vừa mở miệng nói chuyện, Tiêu Tiêu sẽ không khống chế được sức của nắm tay.

Vết thương trên người hắn chồng chất từng tầng, tất cả đều là hắn nỗ lực chứng minh.

Nhưng Tống Nam Thời thì sao? Nếu nàng mở miệng, Tiêu Tiêu chắc chắn đổi hai mươi vạn kia cho nàng.

Một mặt là bi thương, một mặt là bị sợ hãi bởi nắm tay của Úc Tiêu Tiêu. Dưới tác dụng hai bên, Trì Thuật An trực tiếp bùng nổ tiềm lực. Ngay giây phút Tống Nam Thời híp mắt duỗi tay nắm sau cổ hắn xách lên, hai chân sau hắn mạnh mẽ giẫm, dứt khoát đánh bay tờ mật lệnh kia ra ngoài, ở giữa không trung chậm rãi bay là là hai vòng.

Ngay lúc đó, tầm mắt Trì Thuật An dừng ở hình ảnh mật lệnh kia, tầm mắt Tống Nam Thời cũng dừng ở mật lệnh kia.

Một giây kéo thành lâu như cả đời.

Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, mật lệnh kia lảo đảo lắc lư, chuẩn xác rơi vào ngực Hồ Bất Tri.

Hồ Bất Tri ngây ra.

Nhưng cho dù hắn ta có ngốc hơn nữa, hiện giờ cũng nhìn ra được Thái tử không muốn để người ta nhìn thấy mật lệnh này, lập tức thông minh đột xuất nhanh tay lẹ mắt túm mật lệnh nhét về ống tay áo.

Tống Nam Thời dừng một chút, xách con thỏ đến trước mắt mình, hiền lành cười với hắn.

Trì Thuật An bị nụ cười của nàng làm cho lòng đầy hoảng sợ.

Thế này... chỉ một giây lát như vậy, nàng hẳn không thấy rõ trên mật lệnh viết gì chứ?

... Hẳn là không thấy nhỉ?

Lòng Trì Thuật An hoảng hốt.

Tống Nam Thời lại dứt khoát ném con thỏ cho tiểu sư muội ở phía sau, cực kỳ từ ái nói: “Sư muội, đây là con thỏ của muội. Không có việc gì.”

Úc Tiêu Tiêu đón lấy theo bản năng, cười đến ngọt ngào: “Cảm ơn sư tỷ.”

Trì Thuật An choáng váng dừng trong lòng ngực Úc Tiêu Tiêu, vừa nhấc đầu, hoảng loạn trong lòng lập tức bị nụ cười ngọt ngào của nàng ấy chữa lành.

Giờ này phút này, hắn chỉ cảm thấy cuộc đời mình không uổng.

Sau đó Úc Tiêu Tiêu ôm hắn, theo bản năng dùng lực.

Răng rắc.

Tươi cười trên mặt thỏ của Trì Thuật An lập tức cứng đờ.

Hồ Bất Tri ở đối diện cũng nghe thấy âm thanh này, lập tức hoảng sợ nhìn sang.

Nhìn thấy Thái tử nhà mình đang dùng tay thỏ đỡ lấy một cái tay thỏ khác.

Sau đó “Răng rắc” một tiếng, mặt không đổi sắc đỡ cánh tay bị đứt, ngay sau đó tranh thủ lúc Úc Tiêu Tiêu còn chưa ghét bỏ vứt hắn ra, nhân cơ hội dán vào.

Hồ Bất Tri: “...”

Hóa ra sau khi Thái tử của bọn họ mất tích, lại có cuộc sống nước sôi lửa bỏng đến vậy.

Hắn ta đang rối rắm mình là con dân Yêu tộc, còn từng là cấp dưới của Thái tử, có cần giải cứu Thái tử hay không thì thấy Thái tử lại nở một nụ cười dạt dào hạnh phúc trên khuôn mặt thỏ bởi vì dán thành công.

Hồ Bất Tri: “...”

Xong rồi, Thái tử bị đánh ngu rồi.

Khi hắn ta lần nữa nhìn về phía Tống Nam Thời và Úc Tiêu Tiêu, ánh mắt đều không thích hợp.

Ban đầu hắn ta lên núi, chỉ vì nghe được trên điển lễ kế vị của Hợp Hoan Tông xảy ra chuyện, biết nơi này có nhân vật khó lường, nhưng hiện tại xem ra đây nào chỉ có khó lường!

Đây quả thực chính là ma quỷ!

Thái tử đi theo bên cạnh nhóm người này, đã bị ép thành dạng gì rồi!

Hồ Bất Tri lại nhìn thoáng qua Thái tử tranh thủ dán lên, không nỡ nhìn thẳng dời tầm mắt đi, sau đó chỉ chớp mắt đã thấy được Tống Nam Thời đang mỉm cười hiền lành.

Hồ Bất Tri: “...”

Hắn ta bị nàng cười đến hơi sợ.

Tống Nam Thời ôn hòa mở miệng: “Hồ công tử đúng không?”

Hồ Bất Tri có phần được sủng ái mà kinh sợ, vội vàng cung kính nói: “Không nghĩ tới Tống tiên tử còn nhớ rõ ta.”

Tống Nam Thời lập tức càng hiền lành: “Nhớ rõ! Nhớ rõ! Đương nhiên nhớ rõ.”

Nàng cười tủm tỉm nói: “Hồ công tử gặp thú cưng của tiểu sư muội nhà ta thế nào vậy?”

Hồ Bất Tri bởi vì xưng hô “thú cưng” này mà thầm run lên, sau đó vắt hết óc nói: “Là... tại hạ tản bộ đến đây, đột nhiên gặp phải thú cưng... của sư muội ngươi. Trùng hợp mà thôi! Trùng hợp mà thôi!”

Tống Nam Thời vẫn cười tủm tỉm: “Hóa ra là vậy! Đa tạ Hồ công tử, chúng ta còn sợ nó chạy mất đấy.”

Hồ Bất Tri cười gượng: “Không đáng giá nhắc tới! Không đáng giá nhắc tới.”

Tống Nam Thời không nói với hắn nữa mà xoay người nói: “Tìm được thỏ rồi. Sư muội, đi thôi.”

Hiện tại Úc Tiêu Tiêu đã xách con thỏ từ trong ngực ra, ghét bỏ treo ở trên vai.

Trì Thuật An không để bụng chút nào, cũng không có phát hiện ánh mắt Tống Nam Thời lặng lẽ đánh giá hắn.

Đoàn người cứ vậy đi mất.

Hồ Bất Tri nhìn bóng dáng họ, rối rắm mình có cần cứu người không.

Tốt xấu gì vẫn là Thái tử. Nhưng ngẫm lại Thái tử của bọn họ đã bị trị thành như vậy, chính hắn ta vẫn còn độc thân...

Hắn ta không rối rắm bao lâu, tình cấp dưới cực kỳ plastic bỏ suy nghĩ này.

Thôi! Dù sao hắn ta đã không còn là cấp dưới của Thái tử.

Hắn ta móc mật lệnh trong ống tay áo ra nhìn rồi lại yên lặng thu về.

Hai mươi vạn linh thạch dĩ nhiên dễ lấy, nhưng cũng không phải hắn ta có thể lấy được.

Hiện tại tình hình Yêu tộc phức tạp như vậy, Thái tử lại yếu thế. Trước khi cứu người, hắn ta cũng phải ước lượng bản thân có tài “công lao phò chúa” không đã.

Vẫn về nhà ăn gà thôi.

Hồ Bất Tri quay đầu đi thẳng không chút lưu luyến.

...

Mà Tống Nam Thời một đường đều nhìn Trì Thuật An như suy tư gì đó, nhìn đến Trì Thuật An hoàn hồn từ trong lòng tiểu sư muội, vừa quay đầu, đối mặt với tầm mắt đánh giá của Tống Nam Thời, trong giây lát sởn tóc gáy.

Hắn lập tức cứng đờ quay đầu đi, giả bộ mình không nhìn thấy gì hết.

Sau đó, hắn nghe thấy Tống Nam Thời hỏi Úc Tiêu Tiêu như không có việc gì: “Tiểu sư muội à, muội thích dạng người gì?”

Vấn đề này, Trì Thuật An cũng rất tò mò. Trong chốc lát hắn quên cả sợ hãi, không khỏi dựng lỗ tai lên.

Sau đó thấy Úc Tiêu Tiêu nghiêm túc suy tư.

Sau đó nàng ấy nghiêm túc nói: “Muội không thích người.”

Trì Thuật An: “...”

Lòng hắn lạnh một nửa.

Mà Tống Nam Thời như suy tư gì nói: “Tỷ hiểu được.”

Sau đó nàng lại hỏi: “Vậy muội thích tiền không?”

Úc Tiêu Tiêu đi theo Tống Nam Thời lâu như vậy, cũng học được tinh túy nào đó.

Vì thế nàng ấy thật thà nói: “Thích.”

Trì Thuật An: “...”

Hắn cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, ngay sau đó, nghe Tống Nam Thời hướng dẫn từng bước: “Vậy hai mươi vạn linh thạch, muội có thấy nhiều không, muội có muốn không.”

Trì Thuật An: “!!”

Nàng quả nhiên vẫn thấy!

Xong rồi.

Hắn không sống được bao lâu rồi!

Chờ lúc về chỗ ở, Trì Thuật An đều nản lòng.

Vân Chỉ Phong thấy bọn họ đã trở lại, vừa định chào hỏi thì cảm thấy con thỏ này có phần không ổn, nhìn thoáng qua Tống Nam Thời, không khỏi hỏi: “Nó làm sao vậy?”

Tống Nam Thời như không có việc gì: “Hẳn là mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.”

Lúc này huynh đệ Diệp gia đã bắt gà rừng và thỏ về, Diệp Lê Châu cầm theo một con thỏ vui vẻ hỏi: “Con thỏ này, muốn làm món gì?”

Tống Nam Thời nhìn thoáng qua, ôn hòa kiến nghị: “Đầu thỏ chiên cay đi.”

Trì Thuật An cứng đờ một lát, im lặng giấu mình vào tóc của Úc Tiêu Tiêu.

Sau đó bọn họ thật sự ăn một bữa đầu thỏ chiên cay.

Chờ tới buổi chiều, Khương Viên thật vất vả sắp xếp cho hai sư huynh đệ của mình cuối cùng cũng xuất hiện, dâng lên đủ số tiền thưởng đã hẹn trước.

Vốn đã nói là năm vạn linh thạch, nhưng bởi vì trên đường Khương Viên chủ động nâng giá, lúc đến trên tay Tống Nam Thời, trực tiếp biến thành mười vạn linh thạch.

Mười vạn linh thạch, đến cả Chư Tụ giàu nhất trong bọn họ cũng phải trợn tròn mắt.

Tống Nam Thời hào phóng hiếm có, bắt đầu chia linh thạch ngay tại chỗ. Mấy người từ chối không được, mỗi người cầm một vạn linh thạch.

Dẫu sao chủ yếu vẫn là Tống Nam Thời bỏ công.

Tất cả mọi người cảm thấy lần này Tống Nam Thời cực kỳ hào phóng. Đến cả Trì Thuật An cũng cảm thấy nếu lần này Tống Nam Thời hào phóng thế, vậy có khi không cần hai mươi vạn linh thạch đâu.

Vừa hay lúc này, Vân Chỉ Phong hỏi: “Sao lần này nàng hào phóng thế?”

Tống Nam Thời vung tay lên, nói: “Không có việc gì! Ta tính được ngày sau ta sẽ thu được một khoản lớn.”

Trì Thuật An - “thu được khoản lớn”: “...”

Xong rồi, bụng ý xấu của nàng không chết.

Nhưng Tống Nam Thời “một bụng ý xấu không chết” lại không làm gì hết, chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trì Thuật An, nhìn khiến hắn sởn tóc gáy.

Hắn bị nhìn chằm chằm như vậy hai ngày, nhìn chằm chằm đến huynh đệ Diệp gia đã khởi hành về thành Trung Châu, Tống Nam Thời vẫn án binh bất động.

Vào đêm, hắn không nhịn nổi, thấy tâm trạng Úc Tiêu Tiêu không tồi, bèn muốn nói với nàng ấy về chuyện này.

Sau đó hắn mở miệng nói chuyện.

Âm thanh trong trẻo vang lên ở trong phòng.

“Tiêu Tiêu à...”

Úc Tiêu Tiêu - vừa ăn cơm no rất vui vẻ: “...”

Nụ cười của nàng ấy dần biến mất, cứng đờ nhìn về phía Trì Thuật An phát ra tiếng người.

Trì Thuật An vừa cảm thấy không đúng, đang muốn cứu vãn thì thấy Úc Tiêu Tiêu đấm sang dưới sự hoảng sợ: “Ngươi đừng nói chuyện á á á! Ta không khống chế được mình!”

“Rầm!”

Trì Thuật An mềm oặt từ trên tường chảy xuống.

Hắn lập tức thuần thục sờ xương sườn của mình, sau đó vui mừng phát hiện thế mà chỉ đứt một cái.

Một cái xương sườn mà thôi, trước kia có lẽ hắn cần một ngày để khôi phục, hiện giờ hắn chẳng cần đến nửa canh giờ.

Tiêu Tiêu vậy mà chỉ đánh gãy một cái xương sườn của hắn, Tiêu Tiêu thủ hạ lưu tình, quả nhiên Tiêu Tiêu yêu hắn!

Thái tử Yêu tộc - càng đánh càng hăng - cảm động nghĩ.

Ngoài cửa phòng, Tống Nam Thời nghe thấy tiểu sư muội đánh thỏ chạy đến xem, không nhịn được lắc lắc đầu.

Vân Chỉ Phong cũng từ một phòng đi ra, không khỏi nói: “Con thỏ này... sao như càng đánh càng khỏe nhỉ? Thể tu chuyên môn tu luyện đồng bì thiết cốt cũng không chịu được một đấm này của tiểu sư muội đâu nhỉ?”

Tống Nam Thời như không có việc gì: “Thế không tốt à.”

Vân Chỉ Phong nhìn nàng, dừng một chút, chua lè nói: “Đã nhiều ngày, nàng nhìn chằm chằm vào con thỏ kia. Nàng muốn ăn thỏ à? Ta có thể bắt cho nàng.”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng nào muốn ăn con thỏ! Nàng đang đánh giá mình còn đạo đức không.

Ví dụ như có thể bán đạo lữ tương lai của tiểu sư muội đổi hai mươi vạn gì đó.

Sự thật chứng minh đạo đức của nàng vẫn rất cao, do dự nhiều ngày như vậy mà không dám xuống tay.

Nàng thật sự là một người đạo đức cao thượng.

Có lẽ nên hỏi tiểu sư muội có muốn đạo lữ không.

Tống Nam Thời suy tư.

Mà Vân Chỉ Phong ở cạnh thấy nàng không nói lời nào, không khỏi bắt đầu tính toán xem mình có cần hơn nửa đêm đi bắt thỏ không.

Nhưng không đợi hắn bắt thỏ, Trưởng lão Tiên Minh đã hơn nửa đêm tới cửa.

Ông ta đến vội vàng, Tống Nam Thời vừa thấy ông ta vào cửa thì không khỏi hỏi: “Trưởng lão đến đưa ta linh thạch của Chết Rồi Sao à?”

Đã nhiều ngày Tiên Minh tiến hành cướp đoạt tài sản của Chết Rồi Sao, động tác không thể nói không lớn. Tống Nam Thời vẫn luôn chờ Trưởng lão Tiên Minh phân một chén canh cho mình, thấy thế không khỏi ám chỉ.

Trưởng lão Tiên Minh khựng lại, cười gượng.

Sau đó ông ta đổi đề tài như không có việc gì: “Ta đến đưa thư mời cho các ngươi.”

Tống Nam Thời thất vọng: “Không phải linh thạch!”

Trưởng lão Tiên Minh: “...”

Ông ta mạnh mẽ nói sang chuyện khác: “Là thư mời của Yêu tộc.”

Trì Thuật An trong phòng nghe được Yêu tộc, lỗ tai khẽ động.

Tống Nam Thời cũng trong lòng khẽ động.

Nàng nhận lấy, mở ra đọc rồi trầm tư nói: “Đại hội Tiên Đạo? Đây là cái gì?”

Trưởng lão Tiên Minh cười nói: “Là Tiên Minh và Yêu tộc bắt tay tổ chức đại hội giao lưu hai tộc, mục đích có thể khiến thanh niên tài tuấn hai tộc trao đổi với nhau.”

Tống Nam Thời hiểu rõ.

Nói cách khác lôi người trẻ tuổi có khả năng đánh đấm của hai tộc ra so một lượt, nói cho đối phương biết mình rất có triển vọng trong tương lai, đừng có gây sự.

Tống Nam Thời không hiểu về đại hội Tiên Đạo, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.

Nhưng Trì Thuật An ở trong cánh cửa dựng lỗ tai nghe lại không khỏi kinh ngạc.

Không phải đại hội Tiên Đạo mỗi ba mươi năm một lần à? Cách lần đại hội trước còn chưa đến 20 năm, sao đột nhiên lại mở rồi?

Nhưng điều này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là trên đại hội Tiên Đạo, Thái tử Yêu tộc là hắn không thể không xuất hiện. Tuy bên trong hoàng thất Yêu tộc đã phát mật lệnh, nên biết hắn mất tích đều đã biết, nhưng phần lớn Yêu tộc vẫn không biết. Nếu hắn không xuất hiện ở đại hội Tiên Đạo, bị tu sĩ Yêu tộc bình thường biết, địa vị của hắn sẽ lung lay. Nhưng nếu hắn trở về...

Trì Thuật An lập tức tiến thoái lưỡng nan.

Mà lúc này, Vân Chỉ Phong có hiểu biết cũng hỏi.

“Đại hội Tiên Đạo mở trước thời hạn à? Vì sao đột ngột như vậy?”

Trưởng lão Tiên Minh cũng không biết vì sao lại đột ngột vậy.

Trước đó vẫn luôn không có động tĩnh gì. Vào hôm qua, Minh chủ Tiên Minh và Yêu hoàng Yêu tộc đột nhiên đồng thời tuyên bố, bởi vì mấy năm gần đây, nhân tài hai tộc đông đúc, đại hội Tiên Đạo cử hành trước thời hạn.

Nhưng mọi người đều biết chắc chắn không phải vì nguyên nhân này.

Hơn nữa, ông ta còn được cố ý dặn dò nhất định phải mời đám người Tống Nam Thời.

Ông ta cười nói: “Có lẽ là mấy năm gần đây hai tộc nhiều nhân tài.”

Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong liếc nhau một cái, đều không tỏ ý kiến.

Tống Nam Thời chỉ cười nói: “Thiệp mời này, chúng ta cứ nhận trước đã.”

Trưởng lão Tiên Minh khẽ thở phào, định đi.

Tống Nam Thời như nhớ ra gì đó, lập tức nhắc nhở: “À đúng rồi! Chết Rồi Sao kia...”

Trưởng lão Tiên Minh cắn chặt răng, miễn cưỡng cười vui nói: “Chuyện Chết Rồi Sao này, tiên tử cũng lập công lớn, ngày mai ta sẽ cho đệ tử đưa linh thạch đến cho tiên tử.”

Tống Nam Thời vừa lòng, ôn hòa cười nói: “Ta cũng không cần nhiều. Đó là trách nhiệm của Tiên Minh, thể hiện tấm lòng nhanh nhanh là được.”

Trưởng lão Tiên Minh rất muốn không ‘thể hiện tấm lòng’.

Nhưng ông ta không dám.

Ông ta bi phẫn rời đi.

Ông ta vừa đi, Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong liếc nhau một cái, lập tức đi đến phòng sách nhỏ.

Mà lúc này, Trì Thuật An ở trong phòng cũng cảm thấy, hắn nên đi gặp bọn họ.

Hắn đè xương sườn lâm râm đau, lặng yên không một tiếng động chuồn ra khỏi cửa.

...

Lúc này, chỗ giao giới giữa Yêu tộc và Nhân tộc.

Một tòa tháp cao rách nát đứng sừng sững ở giữa núi rừng, trước tháp cao, hai nam nhân trung niên ngồi xổm trên mặt đất thở ngắn than dài.

Hai nam nhân này ngồi xổm như người ở đầu thôn, một người đeo vương miện Yêu vương, một người trên eo treo lệnh bài Minh chủ Tiên Minh.

Minh chủ thở dài trước: “Sao tháp này đột nhiên có động tĩnh?”

Yêu hoàng cũng thở dài: “Ông hỏi ta, ta hỏi ai? Gần đây, lúc trẫm chạy tới thì phong ấn đã phá. Trẫm thiếu chút nữa bị dọa chết.”

Hai người lại cùng nhau thở dài.

Sau một lúc lâu, Minh chủ hỏi: “Tiên Minh bùng nổ rồi. Mọi người đều đang hỏi ta vì sao không thương lượng với bọn họ lại đột nhiên mở đại hội Tiên Đạo trước thời hạn. Ta chưa hề nói gì hết. Đại hội Tiên Đạo này thật sự có tác dụng à?”

Yêu hoàng hơi đắc ý, bởi vì ông ta ở Yêu tộc còn rất có uy.

Ông ta nói: “Theo tiền bối để lại, một con đường sống ở ngay đại hội Tiên Đạo. Vì để ngừa vạn nhất, không phải chúng ta đã phát thư mời cho tất cả đối tượng tình nghi à? Đây chẳng phải không sơ hở tí gì à?”

Minh chủ lẩm bẩm: “Sao các tiền bối xác định người mang đến một con đường sống nhất định sẽ xuất hiện ở đại hội Tiên Đạo chứ? Nhỡ đâu người ta không tới thì sao?”

Yêu hoàng cũng thở dài.

Đột ngột như vậy, con của ông ta còn chưa tìm được đấy, cũng không biết có cần tăng thêm tiền thưởng không nữa.

...

Mà lúc này, Tống Nam Thời đang ở trong thư phòng mắt to trừng mắt nhỏ với Trì Thuật An ‘hai mươi vạn’, bên cạnh còn có Vân Chỉ Phong đang ngây ra.

Vân Chỉ Phong: “Sao con thỏ của tiểu sư muội đột nhiên chạy ra ngoài thế?”

Sau đó con thỏ chợt nói: “Tống tiên tử, chúng ta hợp tác đi.”

Vân Chỉ Phong kinh ngạc: “Con thỏ biết nói chuyện!”

Hắn lập tức tiến lên muốn bắt con thỏ.

Tống Nam Thời vội vàng đè hắn lại, an ủi: “Đây là Thái tử Yêu tộc, chúng ta phải tôn trọng một tí.”

Vân Chỉ Phong càng kinh ngạc: “Thái tử Yêu tộc?”

Tống Nam Thời không để ý đến hắn, hỏi con thỏ: “Thái tử muốn hợp tác thế nào?”

Con thỏ ưỡn ngực ngẩng đầu: “Cô có thể cho các ngươi kiếm hai mươi vạn kia, nhưng Tống tiên tử phải đảm bảo cho cô sau này bình an không có việc gì.”

Hắn nói xong, đang chờ Tống Nam Thời đàm phán, Vân Chỉ đã nhấc hắn lên.

Thái tử khiếp sợ: “Ta là Thái tử!”

Vân Chỉ Phong không dao động: “Hoàng thất Yêu tộc là Hống Thố, ta phải xem ngươi có phải thật không đã.”

Thái tử giãy giụa: “Ngươi! Ngươi lớn mật!”

Hắn nhìn về phía Tống Nam Thời, muốn để nàng quản.

Nhưng Tống Nam Thời ra vẻ mình không nhìn thấy gì.

Sau đó nàng đàm phán: “Ta có thể đồng ý, nhưng có điều kiện.”

Thái tử vừa giãy giụa vừa miễn cưỡng nói: “Ngươi nói đi!”

Tống Nam Thời nói ngay: “Chúng ta có thể làm như vậy. Ta bán ngươi trước... đưa ngươi về trước, kiếm hai mươi vạn. Sau đó ngươi lại chạy ra, ta lại đưa ngươi về, lại kiếm hai mươi vạn. Đến lúc đó ta lấy bốn mươi vạn. Tất nhiên đôi bên cùng nỗ lực, cung cấp cho ngươi cảm giác an toàn gấp đôi. Chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi, chẳng phải tuyệt vời sao!”

Thái tử: “!!”

Hắn khiếp sợ nhìn nàng, đến giãy giụa cũng quên.

Tống Nam Thời làm như chuyện đương nhiên.

Vân Chỉ Phong coi như không nghe được.

Hắn run rẩy ngón tay chỉ bọn họ: “Ngươi! Các ngươi!”

Trên đời này sao lại có đôi vợ chồng vô liêm sỉ như vậy!!
Bình Luận (0)
Comment