Ngộ Phật

Chương 75

LÀ NGƯỜI TỐT HAY NGƯỜI XẤU?

Vừa tỉnh lại, Giang Trừng đã cảm thấy có người đang ở sát bên, một người lạ hoàn toàn. Cô lập tức cảnh giác, nhắm mắt lăn sang hướng khác tránh theo bản năng.

Nhưng không gian nơi đây hẹp hơn cô tưởng, “cộp” một tiếng, Giang Trừng ngồi quỳ trong tư thế đề phòng thầm xuýt xoa đau đớn. Cô không nên hành động khi chưa rõ tình hình, nhìn cột đá nứt cả rãnh lớn kề bên, Giang Trừng thấy đầu mình càng nhức hơn.

Và đang quỳ kế chỗ Giang Trừng nằm ban nãy là một tu sĩ tướng mạo bình thường khí chất ôn hòa, hắn vẫn giữ nguyên động tác chuẩn bị đắp tấm áo choàng xuống, ngỡ ngàng nhìn pha hành động thần tốc của Giang Trừng, cùng cây cột đá bị đầu nàng choảng nứt.

“Ờ, đạo hữu… không sao chứ?” Tu sĩ rụt áo choàng về, lùi lại một bước, hỏi hơi lúng túng.

Giang Trừng cũng thấy ngượng, nhưng không sao, cô mặt dày mà, thế là tu sĩ nọ lại được chiêm ngưỡng cảnh Giang Trừng thu hồi động tác, cười với mình một cái, phong độ phủi vạt áo trắng không dính tý bụi, chủ động bước tới hành lễ, thân thiện cất tiếng: “Chào đạo hữu, thất lễ quá, tại hạ là Giang Trừng thuộc sơn phái Dung Trần.”

Xã giao cũng phải biết khi nào nên giới thiệu thân phận thật, Giang Trừng nhận ra tu sĩ tướng mạo bình thường trước mặt là người cùng nhóm với hai kẻ kia, bị chúng xem như đá lót đường trốn.

Để tránh đám dơi hút máu nọ, cô nghiến răng lao thẳng xuống biển vì nghĩ vùng này không có yêu thú, dẫu còn mối nguy tiềm ẩn thì cứ chờ dơi đi hết rồi bay lên lánh sau, ngờ đâu tình hình dưới nước lại khác với định liệu. Ai mà lường được trong lòng biển thoạt nhìn êm ả lại có xoáy nước khổng lồ như vậy.

Giang Trừng đột ngột bị cuốn vào, chỉ kịp dùng linh khí hộ thân sư bá cho, rồi chìm nổi giữa xoáy nước. Xoáy nước hơi quái, Giang Trừng không thoát được, trước lúc hôn mê đã thấy một bóng đen lớn nặng nề xông đến mình, sau đó tối sầm mắt bất tỉnh, tỉnh dậy đã là hiện tại.

Nghe Giang Trừng tự giới thiệu, tu sĩ nọ cũng vội nói: “Đảo Thích Gia, Thích Dữ Tu.” Dứt lời, sực nhận ra Giang Trừng tự xưng cô thuộc sơn phái Dung Trần, hắn căng thẳng hẳn lên, chêm thêm một câu, “Thì ra là tiền bối thuộc Dung Trần sơn phái.”

Thích Dữ Tu trông có vẻ thành thực, lúng búng vài câu nghe chẳng êm tai, bèn dứt khoát ngậm miệng luôn. Tông môn có to có nhỏ, sơn phái Dung Trần chấn nhiếp một phương, tiếng tăm lừng lẫy cõi tu chân, với Thích gia thì đấy quả là môn phái khổng lồ, đến cả gia chủ bọn họ cũng không dám càn rỡ trước mặt bất kỳ một sơn chủ nào thuộc Dung Trần.

Thích Dữ Tu từng theo gia chủ đến dự Vạn tông triều hội một lần, đứng xa nhìn đệ tử của các sơn phái lớn ấy, thấy ai nấy phong thái tuấn tú, tiêu sái xuất trần, như ánh trăng rực sáng giữa các đệ tử môn phái nhỏ bọn họ. Người trước mặt đây, mỗi cái nhấc tay xoạc chân thôi đã ung dung thanh thản, nụ cười trên mặt cũng khiến người ta như đắm chìm trong gió xuân, ngay cả trong tình huống này vẫn chẳng lộ chút bối rối. Thích Dữ Tu nhìn đối phương, tự lấy làm thẹn.

“Nhớ trước đó Thích đạo hữu bị quật xuống biển, tôi không kịp đến cứu, áy náy quá.” Giang Trừng ngồi xuống, giơ tay tỏ ý mời, Thích Dữ Tu bèn ngồi xuống đối diện cô.

“Ôi, kể ra thì xấu hổ, hai người kia là đồng môn của tôi, nhưng giữa chúng tôi có vài chuyện lục đục, lần này cùng ra ngoài theo lệnh của sư phụ, không ngờ họ lại thế này…” Mặt mày Thích Dữ Tu đượm nét âu sầu, trông không có vẻ gì là muốn nói nhiều, Giang Trừng bèn không hỏi thêm.

Cơ mà lời Thích Dữ Tu vừa nói đã nhắc cô nhớ, Giang Trừng giơ cánh tay, nhìn sắc đỏ ăn vào da vẫn chưa phai.

“Trước đó, hai vị kia đã tạt thứ này lên người tôi, Thích đạo hữu có biết nó là gì không?” Giang Trừng sờ vùng da đỏ như máu kia, không sốt sắng là bao, đến giờ vẫn ổn thì cần chi nóng ruột, với cả trong người cô còn có ma chủng chẳng biết khi nào mới đâm chồi nữa mà, cùi rồi sợ gì lở.

Thích Dữ Tu liếc cánh tay cô, thành thật đáp: “Đó là thứ sư phụ bảo bọn tôi tìm, nhưng tôi cũng không rõ công dụng của nó.”

“Thế Thích đạo hữu lấy thứ này ở đâu?” Giang Trừng nhớ đến đám dơi bám riết không tha kia, trong lòng đã có suy đoán, nhưng câu trả lời của Thích Dữ Tu lại lạ lùng hơn cả mấy cái khả năng mà Giang Trừng nghĩ ra được.

Bọn họ tìm được thứ này ở tử giới.

“Trong tử giới có một mỏm núi rũ ngược, bên trong có con yêu thú dơi hút máu khổng lồ, ổ của nó chính là nơi sản sinh ra chất lỏng màu đỏ ấy.” Thích Dữ Tu nói.

Trong tử giới không có sinh vật, yêu thú dơi hút máu đấy hẳn đã mới dọn đến sau khi tử giới xuất hiện, nhưng tất cả yêu thú đều cố tránh xa nơi ấy, tại sao dơi hút máu lại đến gần? Giang Trừng kéo tay áo che vết đỏ, không nghĩ nhiều thêm, xoay sang quan sát nơi mình tỉnh dậy.

Họ đang ở trong một hang động dưới nước, không rõ là đâu.

“Kể ra, Thích đạo hữu cũng may.” Giang Trừng ngó hòn đá ướt bên cạnh, bỗng thuận miệng nói.

Thích Dữ Tu sững lại, sau đó trả lời: “Vẫn phải đa tạ tiền bối, nếu lúc đấy tiền bối không thu hút sự chú ý của đám dơi hút máu kia, giờ tôi đã chẳng ngồi đây rồi.”

“Đúng thế, chúng ta may cả làng.” Giang Trừng xoay sang cười: “Còn nữa, Thích đạo hữu không cần phải khách khí thế đâu, gọi thẳng tên Giang Trừng hoặc xưng đạo hữu cũng được. Muốn ra khỏi đây, chúng ta vẫn phải giúp nhau.” Dứt lời cô chỉ một hướng, “Không nên chậm trễ, trễ ắt có biến, chi bằng bây giờ chúng ta xem xét mọi nơi?”

“Được, tất cả xin nghe đạo hữu.”

“Tôi không quen thuộc gì nơi này, nếu Thích đạo hữu có ý kiến, xin vui lòng chỉ giáo.” Giang Trừng vỗ vai hắn, ngón tay khẽ khựng rồi rụt lại thật nhanh, nghiêm mặt nói: “Rồi, Thích đạo hữu, chúng ta đi thôi.”

Giang Trừng tỏ ra rất thân thiện, Thích Dữ Tu cũng chân thành đối đãi, hai người thỉnh thoảng trao đổi với nhau, bầu không khí không tệ. Thoắt cái đã đi hết con đường đá hẹp kia, Giang Trừng trông thấy xoáy nước khổng lồ xuất hiện trên đầu.

Cái xoáy này hút hết nước quanh họ, ném lên mặt biển. Ngửa cổ nhìn dòng nước cuồn cuộn màu xanh đậm trên đỉnh đầu, Giang Trừng mới phát hiện họ thế mà lại đang ở giữa lòng đại dương, cái xoáy kia khiến xung quanh họ không có nước, tạo ra một khoảng trống đặc biệt dưới đáy biển. Ngoài khu vực này, nước biển cứ như bị vật vô hình nào cản lại, không tràn vào nổi một giọt.

Chính lúc đang quan sát, Giang Trừng chợt phát hiện xoáy nước trên đầu đảo ngược dòng chảy, cô lên tiếng: “Cẩn thận!” Sau đó tránh sang bên, Thích Dữ Tu cũng không chậm hơn là bao, gần như đã rời chỗ cùng lúc với cô, trong khoảnh khắc ấy, nước biển rót ngược xuống, cuộn trào xông đến, làn nước đục ngầu hắt vào con đường đá họ vừa bước ra.

Giang Trừng và Thích Dữ Tu chờ một chút, thấy sau khi giội một chuyến, không lâu sau nước biển lại quay trở về cái xoáy trên đầu, khoảng không khô ráo kỳ lạ kia lại lộ ra lần nữa.

Giang Trừng đi sang săm soi khắp ngõ, rút ra kết luận rằng cả hai có lẽ đã bị xoáy nước dưới lòng biển này cuốn vào hang động. Theo cách nói của cô, đúng là may mắn, may lắm luôn. Giang Trừng liếc thoáng qua Thích Dữ Tu chẳng biết đang nhìn cái gì, giấu vẻ khác thường trong mắt.

“Giang đạo hữu, giờ chúng ta phải đi từ đâu ra đây?”

Giang Trừng nhăn nhó lắc đầu, “Tôi cũng không rõ, Thích đạo hữu có ý kiến gì không? Thích đạo hữu dẫu sao cũng đã sống lâu ở biển Vô Tận, hẳn phải quen thuộc nơi này hơn tôi, chi bằng Thích đạo hữu dẫn đường đi.”

Thích Dữ Tu tỏ ra khó xử, được Giang Trừng khuyên đôi câu mới gượng gạo gật đầu nhận lời, chỉ về một hướng: “Dòng chảy bên ấy khác chỗ này, tôi nghĩ chúng ta có thể thử đi sang đó. Xoáy nước này quá nguy hiểm, chúng ta đừng thử ở đây thì hơn.”

“Được, nghe theo Thích đạo hữu vậy.” Giang Trừng đồng ý gãy gọn, chẳng có vẻ gì là không tán thành.

Hai người bơi theo hướng Thích Dữ Tu bảo. Lực cản dưới biển lớn hơn trên trời, nhưng cả hai đều là tu sĩ, xung quanh không có yêu thú nguy hiểm, mỗi nước biển thôi thì khá dễ đối phó, có điều tốc độ hơi chậm.

Được một đoạn, Giang Trừng nhận ra cảm giác chẳng lành nhàn nhạt vây bủa lòng mình đã lại xuất hiện. Thứ duy nhất khiến cô thấy bất an chỉ có tử giới.

“Ấy, kia là gì? Di tích cung điện dưới đại dương?” Thích Dữ Tu ngờ vực chỉ một vùng kiến trúc tối đen dưới nước, nói với Giang Trừng bên cạnh: “Giang đạo hữu mau nhìn xem, bên ấy có cung điện trong lòng biển kìa.”

Nếu Giang Trừng không biết chuyện tử giới, không có cảm giác kỳ lạ, có lẽ đã thực sự cho rằng khối kiến trúc bao la dưới biển kia vốn là di chỉ cung điện thật. Nhưng vì trong lòng biết rõ, cô phát hiện ra vài điểm bất thường.

Thích Dữ Tu có lẽ không nhận ra, hắn kích động nhìn về phía ấy, lẩm bẩm: “Cung điện như đã tồn tại từ rất lâu, Giang đạo hữu nói xem có phải là một tông môn lụi tàn không?”

Biển Vô Tận có rất nhiều truyền thuyết, trong đó có một truyện kể rằng khá lâu trước kia, Vô Tận Hải là một tông môn cực kỳ khổng lồ, tông môn này cất giấu vô số trân bảo, sau khi gặp họa diệt môn, có trưởng lão giấu báu vật lại, bị nước biển chôn vùi. Không ít tu sĩ đến biển Vô Tận là để tìm đất bảo tàng trong truyền thuyết ấy.

Giang Trừng nhìn vẻ mặt kích động của Thích Dữ Tu lâu thêm một chút, híp mắt.

Vùng biển xung quanh tử giới như bất động, mảng tử giới ấy phản chiếu ánh lục nhạt qua màn nước, nom vô cùng thần bí.

Thì ra tử giới dưới đáy đại dương mà Côn Thủy kể trước đấy ở đây. Giang Trừng ngửa cổ nhìn mặt nước trên đầu, ước lượng vị trí, phát hiện mảng tử giới dưới biển này vừa khéo lại nằm ngay dưới mảng tử giới trên trời.

“Giang đạo hữu, chúng ta có nên đến xem thử không…” Nỗi kích động tràn đầy của Thích Dữ Tu khựng lại khi thấy biểu cảm của Giang Trừng, bởi vì Giang Trừng chẳng có vẻ kích động và tham lam như các tu sĩ khác khi nghe chuyện bảo tàng, cô chỉ bình tĩnh.

Giang Trừng cười nhạt với hắn, “Tôi thấy chỗ ấy không ổn lắm, hay chúng ta tìm đường thoát khác đi?” Dứt lời cô liền theo dõi kỹ biểu cảm của Thích Dữ Tu.

Vẻ hốt hoảng trong mắt Thích Dữ Tu thoắt hiện rồi tan, hắn bình tĩnh lại, gật đầu: “Nghe lời Giang đạo hữu vậy.”

Giang Trừng lại liếc tử giới lần nữa, chuẩn bị xoay người rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, Thích Dữ Tu sau lưng bỗng ồ một tiếng, “Cái gì đây?”

Giang Trừng thấy hắn cúi người, nhặt một miếng ngọc bài dưới nền cát đá biển.

Đó là hàn ngọc tử yên bài đại diện cho thân phận chủ nhân dãy Bạch Linh của Bạch Nhiễm Đông.
Bình Luận (0)
Comment