Ngộ Phật

Chương 63

"Chờ chút đã, xử kết giới Úc cơ lập ngoài phòng như nào? Anh đừng có mà làm to chuyện, lúc đó chúng ta chạy bằng trời!" Giang Trừng giữ gã đại sư đang rục rịch ngọ nguậy lại.

"Thanh Đăng lão hòa thượng bó tay, không có nghĩa là ta cũng vậy." Đại sư ngứa đòn đưa tay vờn má Giang Trừng một lúc, cười ngả ngớn, "Ta không như Thanh Đăng lão hòa thượng và tên quái mít ướt kia, ta thích ma tu nhất đấy, thủ đoạn của bọn chúng thú vị lắm, thế nên thực ra rất dễ để phá hoại mà không khiến kẻ khác chú ý đến."

"Ờ, tôi mỏi mắt chờ mong." Giang Trừng lùi sau một bước, tỏ ý bảo y làm thử.

Đại sư ngứa đòn duỗi một tay ra, chợt trông thấy chuỗi hạt bồ đề ám màu trên cổ tay, y tặc lưỡi tháo xuống ném bừa cho Giang Trừng, "Thứ này vướng víu, bé đeo hộ hòa thượng già đi đã."

Giang Trừng không nói gì, đeo thẳng vào tay, hoàn toàn không để ý đến chuyện sau khi chuyển chủ, chuỗi bồ đề u tối của đại sư đã từ từ sáng lên một chút.

Đại sư ngứa đòn tuy cà lất phất phơ nhưng năng lực thì vẫn có, chỉ thấy y gọi một lưỡi gió, mười ngón vạch khẽ lên trên, động tay, kéo thành một vệt máu dài. Vệt máu mỏng manh tuôn ra từ ngón tay không rơi xuống đất mà lơ lửng giữa không trung. Mười ngón thon dài búng nhẹ vài cái, vệt máu như tơ hồng đan tay.

Tơ máu đẹp đẽ ấy len ra ngoài qua khe hở trên cửa, sau khi bị đại sư ngứa đòn bất thình lình ra tay siết chặt thì ngưng lại thành chỉ đỏ thật, phát ra từng tiếng keng két. Ngoài kia như có thứ gì đó đang kéo chỉ đỏ, Giang Trừng đứng cạnh chỉ thấy nó căng thít, lại còn dần hóa đen từ ngoài vào trong.

Đại sư ngứa đòn sừng sững đứng đấy, nét cười bên môi chẳng giảm phân nào, chờ cả sợi chỉ đỏ hóa đen, nụ cười bừng nở rộ trên gương mặt ấy, y bỗng hất tay ra sau, tay áo rộng huơ thành vòng, cùng lúc đấy, tơ máu đứt phựt, tan biến giữa không trung, cánh cửa lặng lẽ hé mở.

Giang Trừng đứng im bên cạnh nghĩ thầm, ở đây Thanh Đăng đại sư làm gì cũng bắt mắt, còn gã đại sư ngứa đòn này lại như cá gặp nước, thế nên Thanh Đăng đại sư thả y ra cũng có căn cứ và lẽ riêng cả, đúng chứ?

Nhưng gã đại sư ngứa đòn này lại mắc một tật, tật đó gọi là "Lúc Giang Trừng cảm thấy y đáng tin, y sẽ lập tức nhè chuyện dở hơi mà làm".

Thế nên y vắt Giang Trừng lên vai, thủng thỉnh đạp cửa, quang minh chính đại bước ra ngoài.

Giang Trừng: "..." Đã bảo phải len lén mà trốn rồi cơ? Đi ra bằng cách "hấp dẫn" như này thì phí toi cái màn phá kết giới khiêm tốn khá thành công ban nãy còn gì.

Quả nhiên, họ bước ra bằng điệu bộ này, cộng thêm tiếng cửa lớn mở "oang" to tướng, ngoài điện đã xuất hiện không ít ma tu. Giang Trừng dứt khoát lờ luôn, vắt vẻo trên vai y làm cá khô, không muốn nói chuyện.

Tuy không biết gã trọc đầu tuấn tú trông chả tốt đẹp gì bước từ trong điện ra là ai nhưng ma tu gác ngoài vẫn tiến lên cản lại theo chức trách, sau đó... từng tên bị trói lại thành kén, treo như đèn lồng trên hành lang ngoài điện, nói thật thì cảnh tượng có hơi ác liệt.

Đại sư chân đi như lướt gió, tơ máu đen đã biến mất trước đó lại quẩn quan ngón tay, y nở nụ cười chẳng tốt lành gì với đám ma tu còn đang ngờ vực, "Muốn thử sức phản phệ của kết giới mà Úc cơ nhà bọn mi đặt ra không?"

Y nén sức mạnh kết giới của Úc cơ vào tơ máu, dùng để trói đám ma tu tôi tớ nguyện vào sống ra chết vì ả thì thích hợp biết bao. Y hỏi thế thôi, chẳng chờ câu trả lời của người ta đã túm cả bọn lại, treo đấy đong đưa đón gió, chỉ trong vài hơi thở, đám ma tu giận dữ vẫy vùng tái mét mặt mày, co giật liên tục.

Sinh mạng của bọn chúng nhanh chóng vụt tan, tơ máu đen trói chúng thắm đỏ trở lại, được đại sư ngứa đòn thu về. Còn đám ma tu đáng thương kia ngã phịch xuống đất, không rõ sống chết.

"Mi... Mi là kẻ nào, xâm nhập Úc Lữ cung..." Ma tu áo đen vân vàng vẫn gồng được một hơi, ánh mắt độc ác trợn trừng nhìn gã đầu trọc tuấn tú, "Chẳng lẽ là nghịch tướng dưới trướng Di Đà Sát - thành chủ Nam Vực?! Đến đây trả thù!"

Chẳng trách nổi tên ma tu này nghĩ đại sư là ma tu từ thành khác đến đây hòng mưu đồ riêng, y như này bước ra ngoài, bảo là phật tu cũng chả ai thèm tin.

Đại sư ngứa đòn không trả lời câu hỏi của ma tu, y vác Giang Trừng giẫm lên cơ thể mềm nhũn của bọn chúng, lại còn nhè đầu mà đạp, thong dong đi qua cây cầu thịt. Giang Trừng vắt vẻo trên người y, thấy hành động này hệt như trò chỉ lựa những viên gạch khác màu để đặt chân lên trên đường đến trường của mình lúc bé.

"Ma tu ở đây không nhiều, lại còn bị anh phủ đầu khống chế trước, nhưng ngoài kia chưa chắc được vậy, tầng tầng lớp lớp ma tu canh giữ, hẳn sẽ chẳng thể đi ra bằng cách này, thế nên, anh có thể khiêm tốn tý chút không?" Giang Trừng đã chuẩn bị sẵn tinh thần khuyên không nổi cũng vẫn phải cố mà khuyên, thành khẩn dỗ ngọt đại sư ngứa đòn.

Cô tưởng đại sư ngứa đòn sẽ không chịu nghe theo, ngờ đâu y lại gật đầu, đồng ý ngay tắp lự, "Được thôi."

Y dễ chịu như vậy lại khiến Giang Trừng cảnh giác hẳn, thấp thỏm chờ xem y sắp giở trò rùm beng nào. Nhưng lần này cô nhầm rồi, đại sư không làm gì lạ lùng cả, y lập kết giới tạm thời cách ly Úc Lữ cung - cung điện đã nhốt họ và cả đám ma tu chết dở sống dở trong vườn lại.

Sau đó, cả hai mặc quần áo ma tu mà Hồng Lâu chuẩn bị cho trước đó, nai nịt gọn gàng, đeo lệnh bài ma tướng dưới trướng Hồng Lâu, một đường hữu kinh vô hiểm từ Úc Lữ cung đến tiểu viện của nàng ta.

Về việc có nên tìm Hồng Lâu không, hai người bất đồng quan điểm, Giang Trừng không muốn đi, có hai nguyên nhân, một là cô chẳng rõ Hồng Lâu có còn bằng lòng giúp họ rời khỏi đây không, hai là chuyện sẽ bị phát hiện ngay thôi, cô không muốn liên lụy nàng ta. Nhưng một câu "Thân phận của chúng ta cũng đã kéo nàng ta vào rồi, báo cho cái tin thì hay hơn." đã chặn Giang Trừng lại.

Có điều hai người chưa vào tiểu viện đã chạm mặt Hồng Lâu từ trong đi ra. Thấy họ, Hồng Lâu hoảng hồn, nhíu mày rồi lại bắt kịp tình hình ngay, "Hai người các em trốn ra à? Có bị phát hiện không?"

"Tạm thời thì chưa, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, khi ấy thân phận bọn em sẽ liên lụy đến tỷ, dù gì trước đó cả hai cũng đã nhận là ma tướng dưới trướng tỷ, Hồng Lâu tỷ nhớ chuẩn bị trước nhé." Giang Trừng áy náy vô cùng.

Hồng Lâu lắc đầu, nom rất bình tĩnh, mặt mày vẫn thấp thoáng ý cười, "Ta vốn đang định đi cứu các em mà. Ma chủ và Úc cơ rời thành rồi, còn dắt theo rất nhiều ma tướng lợi hại trong thành, hai người muốn trốn thì giờ là cơ hội tốt nhất đấy, chuyện bọc hậu cứ để ta."

Nghe Hồng Lâu bảo thế, đại sư ngứa đòn bỗng nhìn sang Giang Trừng, ánh mắt ngập tràn nghiền ngẫm.

"Làm gì?" Giang Trừng bị y nhòm đến ốc ác nổi đầy.

Đại sư nhếch môi cười, ngả ngớn lắm thay, "Sức thủ vệ của thành Ma Chủ ắt chưa bao giờ yếu như hiện thời, Ma chủ và Úc cơ có việc rời thành, lại còn đem theo phần lớn quân chủ lực... Trước đó ta bảo rồi đấy thôi, cứ ở gần bé là số cứ đỏ mãi, giờ nhìn lại mới thấy ta vẫn còn đánh giá thấp sự may mắn của bé."

Giang Trừng: "May mắn chả tốt à?"

Đại sư ngứa đòn: "Có khi may mắn quá lại chẳng phải chuyện gì hay ho, cũng như bé muốn đạt được bao nhiêu mục tiêu thì phải bỏ ra bấy nhiêu công sức, đứng cao bao nhiêu, vai lại nặng nề thêm bấy nhiêu vậy. Chẳng lẽ bé không cảm nhận được à, cảm giác như có một bàn tay mờ khuất đang đẩy mình rẽ sang một hướng nào đó ấy? Bé thân bất do kỷ, không thể trốn tránh."

Y càng nói càng khẽ, khẽ đến chẳng nghe thấy nữa, nhưng vào tai Giang Trừng lại thoạt vang thoạt lắng, lạ lùng rờn rợn, cô bắt đầu bất an.

Hồng Lâu: "Thôi, ve vãn tán tỉnh nhau để rời khỏi đây rồi hẵng, đừng nán lại lâu nữa."

Giang Trừng: "..." Con mắt nào của tỷ thấy bọn em đang liếc mắt đưa tình nhau vậy!

Đại sư ngứa đòn bỗng phá ra cười, gõ trán Giang Trừng, "Ta tiện mồm phịa đại dọa bé đó."

Giang Trừng hít sâu một hơi, đưa chân lên đạp thẳng vào mông đại sư ngứa đòn. Y cứ thế đón trọn cú ịn mông chứ không tránh, sau đó, trước ánh nhìn kinh ngạc của Giang Trừng, y chớp mắt cười, bảo: "Bé đạp ta mạnh bao nhiêu thì ta véo trả mạnh bấy nhiêu."

Giang Trừng vô thức đưa hai tay che mông, lại thấy mặt mình nhói đau ngay sau đó, ý cười đong đầy đáy mắt đại sư, y kéo má cô ra hai bên, không nhún nhường tý nào.

Giang Trừng:... Đệt!

Hồng Lâu cười dịu dàng, thốt từng chữ: "Rời thành rồi hẵng thân mật, được không? Ta hiểu tình cảm giữa hai em rất thắm thiết, nhưng trước mắt ngừng lại đã."

Dưới sự giúp đỡ của Hồng Lâu, Giang Trừng vác đôi má đỏ lừ, đanh mặt cùng đại sư ngứa đòn thành công rời khỏi thành Ma Chủ.

Hai người vốn nên đi thẳng đến giếng Hắc Thạch gần đấy, về cõi tu chân bằng lối ra Ma vực, nhưng trước đó Ma chủ đã hạ lệnh đóng tất cả thông đạo, thế nên họ đành phải vòng đến một tòa thành nhỏ ven thành Ma Chủ nghe ngóng tin tức.

Vốn phải vậy.

Nhưng vừa vào đến tòa thành nhỏ tên là Hắc Thạch ở Ma vực, đại sư ngứa đòn đã chạy thẳng đến một con đường -- con đường ngồn ngộn mùi thơm, có biệt danh là đường Quà Vặt, muốn kéo lại cũng chẳng kéo nổi. Chốn nào chẳng thế, ẩm thực vẫn luôn là mục tiêu hướng tới của nhân loại, dẫu có là ma tu cũng không ngoại lệ, có khác thì chỉ khác ở chỗ thức ăn ở đây trông hơi lạ chút tẹo.

Ngoài sự kém đánh nồng nhiệt ra thì đại sư ngứa đòn còn là một tên háu ăn, giây phút này Giang Trừng lại nhớ đến cơn hoảng hồn khi tất cả những món quà vặt của mình bị đại sư ngứa đòn quét sạch hồi mới gặp.

Nghe đồn cái món trông giống xúc tu bạch tuộc, đã đặt lên vỉ rồi vẫn còn rít từng tiếng thánh thót kia là thực ma thảo - đặc sản Ma vực, nướng rồi rải một ít hương liệu tím không rõ tên lên, mùi thơm sực nức mười dặm, đến cả Giang Trừng mới đầu còn muốn kéo đại sư đi cũng dần không dời bước nổi, lòng đấu tranh dữ dội.

Kết quả đương nhiên là không thể chống lại được sức quyến rũ, hai người ngồi xổm xuống xơi những vài xiên thực ma thảo nghe đồn là cỏ nhưng lại thơm mùi bạch tuột nướng có hình dạng kỳ lạ kia.

"Ở đây có nhiều món ăn vặt trông thì là đồ chay nhưng nếm lại nghe mùi thịt ghê nhỉ, anh cũng tạm gọi là thực hiện được tâm nguyện rồi đấy, ê, có muốn thử món này không?" Giang Trừng quệt mỏ, hào phóng đẩy một đĩa thức vặt trông như đậu phụ đang sôi xì xèo đến trước mặt đại sư ngứa đòn.

"Món này cũng khá ngon, bé ăn thử xem." Đại sư ngứa đòn đưa một cuốn nem rán màu tím thơm nứt mũi sang, keo kiệt bảo, "Chỉ được cắn một miếng thôi đấy."

Giang Trừng liếc y một cái, cắn miếng rõ to, gần nửa cuốn nem.

Cả hai im lặng nhìn nhau, Giang Trừng vừa hả hê vừa cảnh giác, đại sư thì đanh mặt lại. Y chợt ra đòn nhanh như điện, hai ngón tay véo đôi má đang phồng lên của Giang Trừng, sau đó chồm người đến, ngậm lấy bờ môi bóng mỡ của cô.

Giang Trừng: Thức ăn đã vào đến miệng rồi lại còn giành về, anh không sợ cả bẩn cơ à! Lưu, manh, già!
Bình Luận (0)
Comment