Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 161


"Ngươi nói cho ta biết, Lục Uyên ở nơi nào, hắn nói một vạn tên tử sĩ, sao hiện tại chỉ tới một nghìn." Lúc này Thương khung môn đã hỏng bét, mà bên kia tự nhiên cũng không yên ổn.

Có Lục Uyên bảo đảm, tối nay Hách Liên Cát khởi binh, chuẩn bị giương cờ tạo phản.
Theo thương nghiệp lâu như vậy, thế lực của Hách Liên gia trong triều đình đã sớm bị lợi dụng đến mức không còn dư lại bao nhiêu, hôm nay thứ Hách Liên Cát muốn dựa vào, chính là tử sĩ của Lục Uyên, còn có binh lực mượn của nước láng giềng.

Đứng ở trên đài, nhìn một đám dược nhân yên tĩnh bên dưới, binh tướng sau lưng Hách Liên Cát đều có chút kiêng dè, chỉ có hắn bất mãn cầm lấy cổ áo của Mộc Tử Anh, hỏi Lục Uyên mất uy tín.
"Hách Liên lão tiên sinh, mặc dù gia sư nói có một vạn tên tử sĩ, nhưng không có nói một vạn tên tử sĩ này đều cho ngươi sử dụng.

Quy định mà trước đây ngươi và gia sư lập ra bất quá là hắn luyện được một vạn tên tử sĩ mà thôi, theo tình hình lúc này, có thể điều động một nghìn đã trắc trở, ngài cần gì phải làm khó chứ?"
Mộc Tử Anh nhìn như một mực cung kính nói, nhưng trong mắt nàng lại mang theo châm biếm, Hách Liên Cát đa mưu túc trí sao lại không nhìn ra hàm ý trong lời nói của nàng, tên Lục Uyên này rõ ràng là muốn qua cầu rút ván, trực tiếp không quan tâm đến hắn.

Nghĩ đến mình lại bị Lục Uyên đùa bỡn, Hách Liên Cát nhất thời đỏ mắt vì tức, mà vào ngay lúc này, bên ngoài lại truyền tới thông báo, nói triều đình phát hiện mình âm mưu tạo phản, đang phái người qua đây.
Tình huống hiện tại đối với Hách Liên Cát mà nói có thể nói là trước sau đều có địch, hắn lo nghĩ siết vạt áo, lúc này muốn chạy đã không kịp, chỉ có thể yêu cầu Mộc Tử Anh điều động chín ngàn tên tử sĩ khác qua đây giúp mình.

Nghĩ tới đây, Hách Liên Cát ra hiệu với thủ hạ sau lưng, cười nhìn về phía Mộc Tử Anh.
"Mộc cô nương, ta và ngươi đều là người ưa nói thẳng, tình hình bây giờ ngươi cũng thấy đấy, nếu ta chết, ngươi cũng không tiện ăn nói với Lục Uyên, sao không đem tử sĩ khác cho ta dùng một lát, đợi Hách Liên gia chúng ta nắm lấy quyền lực, ngươi và Lục Uyên, chắc chắn sẽ có phần thưởng xứng đáng." Cho dù đã đến loại thời điểm này, Hách Liên Cát vẫn như trước không có buông tha, nghe hắn nói như vậy, Mộc Tử Anh cũng cười mỉa theo.
"Hách Liên lão tiên sinh nói quá lời, phần thưởng này, ta sợ cho dù ngươi còn mạng để thưởng, chúng ta cũng không có ý muốn nhận."
"Ngươi đây là ý gì? Lẽ nào Lục Uyên lão thất phu kia muốn phá hủy hiệp nghị của chúng ta? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không điều động tử sĩ khác tới đây, ngươi cũng đừng nghĩ đi!"
Hách Liên Cát nói, đã có mấy người bao vây Mộc Tử Anh, nàng đã sớm biết sẽ phát sinh loại tình huống này, vận khởi nội lực lay động một cái, liền đánh bay những người chung quanh.


Suy cho cùng cũng là người trong võ lâm, võ công tất nhiên là mạnh hơn những tạp binh này gấp trăm lần.

Nàng nhảy vào giữa đám dược nhân, chậm rãi thổi sáo hồn, đám dược nhân vừa rồi giống như còn ngủ rất nhanh liền hoạt động.

Bọn họ nghe thấy được mùi của loài người thì trở nên hưng phấn không gì sánh được, điên cuồng phóng về phía Hách Liên Cát bên kia, những binh lính kia thấy dược nhân chỉ sợ muốn bỏ chạy, thấy bọn họ muốn lâm trận bỏ chạy, Hách Liên Cát tức giận hô lên bảo bọn họ trở về, nhưng không ai để ý đến hắn.
"Mộc Tử Anh, ngươi lại dám làm như thế, Hách Liên Cát ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta chết, ngươi nên ăn nói thế nào với Lục Uyên, hiệp nghị của chúng ta..." Hách Liên Cát còn muốn giãy dụa lần cuối cùng, nhưng mà đám dược nhân kia đã bao vây hắn, thấy dáng vẻ bối rối hoảng sợ của hắn, Mộc Tử Anh cười cười, đem cây sáo đặt ở bên mép.
"Hình như đến hiện tại ngươi còn chưa hiểu tình hình, nhiệm vụ quan trọng mà sư phụ phái ta tới làm, chính là tiễn ngươi về tây thiên." Mộc Tử Anh nói xong, đám dược nhân kia đã xé tan cơ thể Hách Liên Cát ra thành vô số mảnh, nhìn cái chết bi thảm của hắn, Mộc Tử Anh liếc nhìn những binh lính kia, gọi dược nhân trở về.

"Các ngươi cũng thấy, Hách Liên Cát đã chết, hôm nay các ngươi là bọn phản tặc, tất nhiên triều đình cũng sẽ không cho các ngươi con đường sống.

Muốn tìm đường sống, thì phục tùng Hắc cổ tuyệt sát, bằng không...!ta sẽ tiễn các ngươi lên đường ngay bây giờ."
Mộc Tử Anh nói, nhìn những binh lính kia dồn dập phản chiến, nàng cười, nhưng tâm tư vẫn treo ở Thương khung môn, Tiêu Y, ngươi đừng chết.
"Nhị sư tỷ, chưởng môn rốt cuộc đi nơi nào, Minh tuyệt cung quá nhiều người, chúng ta căn bản đánh không lại." Chiến đấu giằng co mấy canh giờ, đệ tử của Thương khung môn thương vong thiệt hại, đã dần dần ở thế yếu, trên người Tiêu Y có mấy vết đao chém, nàng lười xử lý, cũng không có thời gian xử lý.
"Không nên sốt ruột, nhất định là chưởng môn bị người lợi hại dây dưa, mới không có cách nào qua đây hỗ trợ, hôm nay Thương khung môn sợ là không giữ được.

Các ngươi đi gọi những đệ tử còn sống, bảo bọn họ ngừng chống cự, theo ta rời đi theo đường sau núi."
"Dạ, nhị sư tỷ." Sau khi ra quyết định này, trong mắt Tiêu Y đã nổi lên hơi nước.

Thương khung môn, cơ nghiệp mấy trăm năm, phải kết thúc ở chỗ này.

Đây là nơi mình ở từ nhỏ đến lớn, cũng là nơi mà nàng quen biết Mộc Tử Anh, nhưng hôm nay, hết thảy đều nên kết thúc.

"Nhị sư tỷ, có đệ tử nói thấy chưởng môn đang đánh nhau kịch liệt với một người áo đen ở phía sau núi, hơn nữa chưởng môn hình như bị thương." Đúng lúc này, tên tiểu đệ tử vừa rồi lại chạy trở về, nghe nàng nói như vậy, Tiêu Y vốn muốn đi hỗ trợ, nhưng nghĩ tới công lực của mình, sợ là đi cũng sẽ vướng chân vướng tay, chẳng thà đưa những đệ tử này xuống núi trước rồi nói.
"Chúng ta đổi một con đường khác xuống núi, lập tức đi ngay." Tiêu Y nói, mang theo một số ít đệ tử Thương khung môn, vận khởi khinh công dần dần thoát khỏi Thương khung môn.

Có lẽ là biết bọn họ bỏ qua chống cự, người của Minh tuyệt cung thả một cây đuốc, rất nhanh, Thương khung môn đã bị thiêu hủy hơn phân nửa, nhìn trên núi nổi lên ánh lửa, Tiêu Y cắn chặt răng, cố buộc mình và những đệ tử khác không quay đầu nhìn lại.
Từ nay về sau, e là trên giang hồ sẽ không còn Thương khung môn.
"Người trong môn phái của ngươi chết đã chết, chạy đã chạy, cả tòa núi cũng bị người của ta đốt sạch sẻ.

Phó Bạch Chỉ, ngươi thua, cuối cùng cái gì ngươi cũng đều không phải." Nhìn hỏa hoạn bùng cháy xung quanh, Lục Uyên giễu cợt nói.

Tuy rằng Thương khung môn từng là nơi hắn sinh sống rất lâu, nhưng thật ra Lục Uyên không có một chút tình cảm với nơi này.
"Môn phái không còn, cũng không có nghĩa là ta thua, chỉ cần ta sống, ở đây sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục." Mặc dù là người sáng lập ra thế giới này, nhưng bản thân Phó Bạch Chỉ cũng không có quá nhiều tình cảm với Thương khung môn.

Nàng ích kỷ cũng lạnh lùng, vốn cũng không lưu ý đến chuyện không liên quan đến nàng.

Nhưng bởi vì Hoa Dạ Ngữ, lại làm cho nàng từ từ có một ít tình cảm với môn phái này.
Phó Bạch Chỉ rất rõ ràng, Hoa Dạ Ngữ phiêu bạt không nơi nương tựa luôn coi Thương khung môn là nhà của nàng.

Phó Bạch Chỉ không quan tâm Thương khung môn, nhưng nàng không thể chịu được Thương khung môn mà Hoa Dạ Ngữ quan tâm cứ như vậy bị hủy diệt.


Lục Uyên cái tên tai họa này, nàng liều mạng, cũng phải trừ khử.
"Lời vô ích không cần nói nhiều, đến đây đi." Phó Bạch Chỉ không muốn tốn sức với Lục Uyên nữa, bởi vì hỏa hoạn đã lan tràn đến phía sau núi, nàng ngừng dùng nội lực bảo vệ vết thương, mà đem tất cả chân khí tập trung ở trên từng chiêu đánh ra.

Tốc độ của nàng nhanh hơn trước, vô ảnh kiếm cũng càng thêm khó phân biệt thật giả.

Thấy đòn công kích của nàng lại thăng cấp rất nhiều, Lục Uyên có chút giật mình, dù sao hai người đã đánh nhau mấy canh giờ, bây giờ vẫn còn lưu lại nhiều nội lực như vậy, Lục Uyên cũng không thể không bội phục.
"Thật đáng tiếc ngươi không thể cho ta sử dụng, vậy hôm nay lão phu cũng chỉ có thể đưa ngươi lên con đường hoàng tuyền." Lục Uyên và Phó Bạch Chỉ chuyên tâm chiến đấu, hai người ai cũng không phát hiện ở trong góc có một người đã xuất hiện.

Hách Liên Thịnh nhìn Lục Uyên và Phó Bạch Chỉ, không nghĩ tới đúng như lời Lục Uyên nói, tên Phó Bạch Chỉ rất dễ đối phó này lâu như vậy vẫn chưa giải quyết xong.

Hách Liên Thịnh cũng không biết chuyện Hách Liên Cát bị giết hại, thậm chí bây giờ còn đang ôm mộng thái tử của hắn.
"Lục Uyên, đã nói là giải quyết rất nhanh, vì sao ngươi còn kéo dài tới bây giờ." Hách Liên Thịnh cho rằng Hách Liên Cát đã tạo phản thành công, nghĩ mình thân là thái tử không nên hạ mình kêu Lục Uyên là sư phụ nữa, sự biến hóa của hắn Lục Uyên nhìn ở trong mắt, cũng không để ý, nhưng thật ra Phó Bạch Chỉ sợ hai người liên thủ, nhiều ít có chút không tưởng được.
Nàng vẫn luôn cho rằng Lục Uyên và Mộc Tử Anh còn có rất nhiều người trong Thương khung môn cấu kết với nhau làm việc xấu, hoàn toàn không nghĩ tới đã từng là vai nam chính Hách Liên Thịnh cũng sẽ liên kết với Lục Uyên.

Lúc này trong nguyên gốc, Hách Liên Thịnh và Hoa Dạ Ngữ đang liên kết với võ lâm đánh bại kẻ thù ngoại lai, bắt đầu trở thành võ lâm huyền thoại, nhưng bây giờ, Hách Liên Thịnh lại thành một thành viên trong đám phản tặc?
Tình huống không cho Phó Bạch Chỉ suy nghĩ nhiều, Lục Uyên đã ép sát từng bước, vô cùng sốt ruột muốn dồn nàng vào chỗ chết.

Phó Bạch Chỉ hô hấp dồn dập, tránh thoát một kích trực diện của hắn, trong thoáng chốc, trước mắt đúng là hiện ra gương mặt của Hoa Dạ Ngữ.

Dường như khi người ta đối mặt với nguy hiểm thì sẽ luôn nghĩ tới người mình quan tâm nhất, Phó Bạch Chỉ rất nhớ nàng, nỗi nhớ này đã kéo dài rất lâu, từ khi Hoa Dạ Ngữ ly khai đến nay, chưa từng đứt đoạn.
Phó Bạch Chỉ không muốn chết ở chỗ này, thậm chí ngay cả một lần cuối cùng nàng cũng không nhìn thấy Hoa Dạ Ngữ, quyết không thể hèn nhát mà chết như vậy.

Nghĩ đến vết sẹo dử tợn trên ngực Hoa Dạ Ngữ, chính là do Lục Uyên làm, Phó Bạch Chỉ cắn chặt răng, không ngừng thúc giục nội lực đã tới cực hạn, băng tâm bí quyết cắn trả để cho cổ họng của nàng dâng lên một trận nhày nhụa, nhưng nàng bất chấp sau này mình sẽ ra sao, nàng chỉ là muốn nhanh chóng giải quyết Lục Uyên.
Hai tròng mắt vốn hơi hơi hiện lên màu xanh đã thay đổi, mơ hồ tản ra màu đỏ tươi.


Phó Bạch Chỉ có thể cảm giác được sự biến hóa trong thân thể của mình, nàng cảm giác mình tựa như một cái khí cầu tràn đầy hơi nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Thấy Lục Uyên đâm tới mình một kiếm, lúc này đây, Phó Bạch Chỉ không có né tránh, mà là trực tiếp nghênh đón, lấy tay nắm lấy kiếm của Lục Uyên, dùng nội lực bẻ gẫy nó.
Lục Uyên hiển nhiên không nghĩ tới Phó Bạch Chỉ còn có loại lực lượng này, nhìn nàng một chưởng hướng về phía lồng ngực của mình, Lục Uyên biết rõ sự lợi hại của một chưởng này, muốn né tránh rất khó, hắn nhìn Hách Liên Thịnh ở bên cạnh, không hề nghĩ ngợi liền dùng nội lực rất nhanh hút hắn qua đây, trực tiếp chắn trước mặt mình, mà một chưởng này của Phó Bạch Chỉ, cũng trực tiếp giáng xuống người Hách Liên Thịnh.

Mặc dù có thịt người làm lá chắn, nhưng chưởng này của Phó Bạch Chỉ quả thực lợi hại, Lục Uyên bị đánh bay ra ngoài, phun ra một búng máu, hiển nhiên là thương tổn tới tâm mạch.
"Lục Uyên...!Ngươi...!Ngươi dám!" Trên mặt của Hách Liên Thịnh đầy máu tươi, hắn không nghĩ tới vào thời khắc nguy cấp Lục Uyên sẽ dùng mình làm tấm gỗ, khí huyết trong cơ thể dâng trào, hắn trợn to mắt nhìn Lục Uyên, không nghĩ tới mình sẽ chết như vậy.
"Xin lỗi Thịnh nhi, mệnh của vi sư, cuối cùng vẫn quý giá hơn ngươi, vị vua tương lai, sao có thể chết ở chỗ này." Nghe những lời Lục Uyên nói, Hách Liên Thịnh mở to hai mắt nhìn hắn, như là tuyệt đối không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.
"Cha ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, viện binh sẽ đến rất nhanh." Hách Liên Thịnh hung hãn nói, máu tươi theo cổ họng của hắn tràn ra, hiển nhiên là nỏ mạnh nhưng hết đà.
"Tốt một cái không buông tha, đồ nhi, sợ là ngươi không biết, Hách Liên Cát đã sớm lên đường trước ngươi, vi sư làm như vậy, cũng là muốn để cho phụ tử các ngươi đoàn viên.

Về phần cái gọi là viện binh, nếu như các ngươi muốn nói đến viện binh của nước Hồ, vậy cũng không cần si tâm vọng tưởng.

Bọn họ đã sớm từ bỏ hai phụ tử các ngươi, mà ta, mới là người bọn hắn thật sự muốn liên hợp."
"Giết ngươi...!Ta muốn giết ngươi..." Nghe nói Hách Liên Cát đã chết, viện quân cũng không có, Hách Liên Thịnh trừng lớn hai mắt, phẫn hận nhìn Lục Uyên.

Thấy hắn bò qua đây, dùng sức vỗ vào chân của mình, Lục Uyên chỉ cảm thấy hơi đau nhẹ, giống như là bị kiến cắn, hắn khinh thường cười, một cước đá Hách Liên Thịnh văng ra, lúc người nọ ở rơi xuống đất, liền đoạn khí.
Nhìn Hách Liên Thịnh chết, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên có chút bùi ngùi, xem ra Hách Liên gia là muốn coi Lục Uyên như một quân cờ, không nghĩ tới cuối cùng lại bị đùa giỡn.

Nàng liếc nhìn cánh tay mơ hồ có chút tê dại của mình, một chưởng vừa rồi tiêu hao hơn phân nửa nội lực của nàng, không nghĩ tới lại không cách nào giải quyết Lục Uyên, xem ra sự tình khó giải quyết.
"Phó Bạch Chỉ, hắn đã chết, kế tiếp, sẽ là ngươi.".

Bình Luận (0)
Comment