Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 111


Nhan An Mỹ tủi thân cắn môi, cứ như phải đưa ra quyết định đau đớn khôn cùng: “An Mỹ thích ăn cá lắm, nhưng chỉ cần mẹ hạnh phúc thì không cho An Mỹ ăn cá cả đời cũng được!”
Nhan An Bảo vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều nhìn em gái: “An Mỹ, con gái con đứa về sau rảnh rỗi thì đừng chỉ nghĩ ăn không thôi, em đọc nhiều sách vào.”
Bị Nhan An Bảo ghét bỏ, Nhan An Mỹ bỗng thấy buồn thiu, sau đấy nghĩ đến điều gì đó, lại càng thêm buồn rười rượi.
Cô bé tội nghiệp nhìn Nhan An Bảo: “Anh, nếu mẹ với ông cậu ở bên nhau thì chắc chắn sẽ sinh em bé nữa.

Anh nói xem, nếu mẹ và ông cậu có em bé thì liệu mẹ có yêu bọn mình nữa không?”
Nghĩ đến việc chẳng mấy chốc sẽ có một đứa nhóc nhăn nheo tranh giành tình cảm với mình và Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ mất cả tâm trạng ăn sô cô la.
“An Mỹ, dù sau này mẹ sinh bao nhiêu em bé thì chúng ta vẫn là em bé mẹ yêu nhất.” Nhan An Bảo cứ như ông cụ non, phân tích cho Nhan An Mỹ: “Hơn nữa chúng ta là anh chị, cũng phải yêu em trai em gái như mẹ.”
Nghe Nhan An Bảo nói vậy, trong lòng Nhan An Mỹ mới hơi thoải mái hơn đợc một chút.
Cô bé lắc lắc cánh tay Nhan An Bảo: “Thế nếu em trai em gái giành sô cô la với em thì sao?”
Nhan An Bảo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Nhan An Mỹ: “Em tưởng ai cũng tham ăn như em chắc!”
Lại tiếp tục bị anh trai ghét bỏ, trái tim bé nhỏ của Nhan An Mỹ bị đả kích trầm trọng, cô bé không nói thêm nữa, mặt nhăn mày nhó ngồi trên ghế nhỏ của mình, trông đáng thương như con cún nhỏ vừa bị người ta vứt bỏ vậy.
Nhan An Bảo có chút không đành lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc xù của Nhan An Mỹ: “Rồi rồi, chờ sau này anh kiếm ra tiền, ngày nào anh cũng mua sô cô la cho em.”
Nhan An Mỹ lập tức tươi tỉnh, dán gương mặt nhỏ lên cánh tay Nhan An Bảo, cười không thấy mặt trời đâu: “Em biết ngay anh tốt với em nhất mà!”
Lưu Thiên Hàn nhìn hai bé con trước mặt mà lòng mềm nhũn, cảm thấy có hai bé cưng đáng yêu thế này ở bên thì dù cả đời không thể có một đứa bé của riêng mình và Nhan Nhã Tịnh, anh cũng không tiếc nuối gì cả.
Nhan Nhã Tịnh từ phòng bếp đi ra vừa vặn thấy được cảnh này.


Hai anh em Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ yêu thương nhau, Lưu Thiên Hàn thì dịu dàng hiền từ, bỗng chốc khiến cô sinh ra cảm giác năm tháng bình yên, như thể họ là một gia đình bốn người vô cùng hạnh phúc vậy.
Nhan Nhã Tịnh cười tự giễu, sao bọn họ có thể là một nhà bốn người được cơ chứ? Lưu Thiên Hàn là anh Lưu của cô mà!
Nhan Nhã Tịnh tới bệnh viện rất sớm, trước khi làm việc, cô lướt xem tin tức theo thói quen.
Hôm nay trên mạng nơi nơi đều là tin tức ca ngợi Nhan Vũ Trúc, nói cô ta sẵn sàng vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, vả mặt tình chị em cây khế trong giới giải trí.
Bùi Ninh Hinh vốn không phải người của giới giải trí, cũng không có danh tiếng gì trong giới thượng lưu cả.

Nhưng chuyện xảy ra tại buổi tiệc từ thiện mỗi năm một lần tối qua vẫn gây nên sóng gió không nhỏ.
Tuy rằng số ảnh lưu truyền trên mạng đã bị làm mờ nhưng vẫn thấy nhức mắt.
Bùi Ninh Hinh đã thân bại danh liệt hoàn toàn.
Thanh danh của Ngô Long vốn đã chẳng ra gì, cũng không ngại thêm một nét bút này.

Nhưng ít nhất những chuyện Ngô Long từng làm trước kia không bị phơi bày ra bên ngoài.

Chuyện lần này ồn ào quá lớn, nếu không xử lý thích đáng rất có thể sẽ làm mất mặt nhà họ Ngô.
Ngô Long không biết xấu hổ, nhưng ba mẹ anh ta lại cần thể diện.
Thế nên đến buổi trưa Nhan Nhã Tịnh lại đọc được tin mới, nhắc đến chuyện Bùi Ninh Hinh đính hôn với Ngô Long.
Bùi Ninh Hinh tham tiền, nhà họ Ngô thì có tiền.

Chí có điều, Bùi Ninh Hinh về làm dâu nhà họ Ngô sẽ chẳng thể sống an lành được đâu.
Ba mẹ Ngô Long không ưa nổi cô con dâu tiếng xấu loang lổ là Bùi Ninh Hinh.

Chỉ sợ nửa đời sau Bùi Ninh Hinh sẽ dùng nước mắt rửa mặt mỗi ngày.
Rõ ràng Bùi Ninh Hinh không muốn lấy Ngô Long, cô ta tự ý mời phóng viên mở họp báo, khóc lóc kể lể, lên án hành vi ác ôn của Ngô Long, công khai việc mình bị hãm hại.
Nhưng sau đó, cả nhà họ Bùi và nhà họ Ngô cùng ra tay, mạnh mẽ cắt ngang buổi họp báo.

Ai chẳng biết tiếng xấu của Bùi Ninh Hinh, có người đàn ông bình thường nào thèm rước cô ta đâu! Cô ta chỉ có thể chịu khuất phục trước sức ép của cả họ, cưới Ngô Long.
Nhan Nhã Tịnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Bùi Ninh Hinh trong video sưng vù như bánh mì, không chút thương hại.
Thế giới của người trưởng thành tàn khốc như vậy đấy, nhầm một nước thôi cũng đủ thua cả ván.


Hết thảy tai nạn của Bùi Ninh Hinh đều là do cô ta gieo gió gặt bão.
Có thể là thảm trạng của Bùi Ninh Hinh khiến cho đám Dương Mai kích động quá lớn, đến tối Nhan Nhã Tịnh tới đoàn làm phim thì mấy người Dương Mai bỗng dưng không tìm cô gây sự nữa.
Không bị người khác quấy rầy, Nhan Nhã Tịnh càng vui vẻ nhàn nhã.

Nhưng nghĩ lại thì mấy người Dương Mai tự nhiên hiền lành thế này khiến cô cứ có cảm giác bình yên trước bão táp sắp tới.
Tôn Lệ rất tốt với Nhan Nhã Tịnh.

Biết cô có hai đứa con, chỉ cần cô làm xong công việc của mình là sẽ cho phép cô về trước.
Vì muốn về sớm với hai con, Nhan Nhã Tịnh chưa kịp ăn tối đã chạy đến đoàn làm phim, thành ra lết xác về đến nhà là cô đói không chịu nổi.
Giờ này thì bình thường Tô Thu Quỳnh đã cùng hai đứa bé ăn rồi, Nhan Nhã Tịnh còn tưởng Tô Thu Quỳnh sẽ để dành cho mình ít cơm thừa canh cặn, nhưng bất ngờ là cô vừa vào tới nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn ùa tới.
Đồ ăn trên bàn nóng hôi hổi, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, bốn món mặn một món canh, nhìn thôi cũng khiến Nhan Nhã Tịnh thèm chảy nước miếng.
Nhưng nhìn thấy người ngồi bên cạnh bàn ăn, Nhan Nhã Tịnh lập tức mất đi dũng khí ăn cơm.
Anh Lưu!
Rõ ràng anh Lưu không có chìa khóa căn hộ nhỏ này của cô cơ mà? Sao anh vào được đây?
Lưu Thiên Hàn như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Nhan Nhã Tịnh, thản nhiên đáp lại: “An Bảo và An Mỹ mở cửa cho tôi, bọn trẻ gọi tôi tới cùng ăn tối với em.”
An Bảo và An Mỹ?
Nếu nói An Bảo và An Mỹ mở cửa cho Lưu Thiên Hàn thì cô tin.

Nhưng nếu nói An Bảo và An Mỹ gọi anh đến cùng ăn tối với cô… quỷ cũng chẳng tin đâu!
Hai đứa trẻ mong ngóng có một gia đình đầy đủ thế cơ mà, sao có thể ủng hộ cô và Lưu Thiên Hàn ở bên nhau được!

Nhan Nhã Tịnh vốn muốn đuổi Lưu Thiên Hàn về, nhưng nghĩ một lát lại quyết định chờ ăn uống no đủ đã, có sức lực rồi đuổi anh sau.
Một tô lớn trên bàn là canh cá, Nhan Nhã Tịnh uống một ngụm, thoáng cái cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều ấm áp hẳn lên.
Hương vị thật sự rất ngon!
Chắc không phải Lưu Thiên Hàn làm đấy chứ?
Nhan Nhã Tịnh nghĩ như vậy, cũng hỏi thành lời: “Anh Lưu, đồ ăn này là anh nấu sao?”
“Tôi không biết nấu.” Lưu Thiên Hàn khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Đầu bếp của nhà hàng Mỹ Tường tới đây làm.”
Đầu bếp của Mỹ Tường?
Nhan Nhã Tịnh lại ra sức uống thêm một ngụm canh cá.

Người giàu có tiêu tiền như rác còn không thể hẹn trước một bàn cơm ở Mỹ Tường, vậy mà đầu bếp của họ lại đích thân tới bên này làm một bàn đồ ăn ngon lành cho cô?
Tuyệt đối không thể lãng phí!
Nhan Nhã Tịnh ăn như hùm như sói, chờ ăn uống no nê cũng là lúc qua sông đoạn cầu, nên đuổi người rồi.
Trong lúc cô còn đang rối rắm không biết nên mở lời đuổi Lưu Thiên Hàn đi thế nào, chuông cửa chợt vang lên.
Hai cậu trai chuyển phát nhanh nâng một thùng to đứng trước cửa: “Cô Nhan, đây là hàng chuyển phát nhanh của cô, mời cô ký tên xác nhận.”
Nhan Nhã Tịnh nghi hoặc ký nhận chuyển phát, đang định mở ra xem bên trong có gì thì trong thùng chợt vang lên tiếng kêu của đàn ông..

Bình Luận (0)
Comment