Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 95

Hùng Hùng ăn tối với gia đình như thường lệ.

Gấu bố và gấu mẹ cũng im lặng như Hùng Hùng, ba người cùng ăn trong im lặng, chỉ thỉnh thoảng có đôi đũa chạm vào bát đĩa và phát ra vài tiếng động.

Nội thất trong nhà của gia đình Hùng rất ấm áp, trong nhà tràn ngập hoa, màu sắc

trang trí chủ yếu là những gam màu ấm áp, những vị khách lần đầu đến với Hùng gia sẽ nghĩ rằng gia chủ chắc hẳn là một người rất thích cười.

thực ra cả ba thành viên trong gia đình Hùng đều bị mặt liệt, hầu như không cười, không có biểu cảm gì ngay cả khi ăn.

Gấu bố là một người đàn ông to lớn, ngồi vào bàn ăn gần như chiếm hết không gian ở một bên, Gấu mẹ nhỏ nhắn xinh xắn, nhỏ hơn chồng hai vòng.

Gấu mẹ luôn cảm thấy có lỗi vì gen xấu của mình đã khiến Hùng Hùng thấp bé, nhưng khi Hùng Hùng biến thành gấu thì lại cao bằng bố, nên di truyền thực sự không thể nói được gì.

Ba người im lặng ăn cơm, cha Hùng đột nhiên hỏi Hùng Hùng: "Con đã đi xem mắt rồi sao?"

Hùng Hùng bình tĩnh gật đầu: "Vâng."

Cha Hùng nghiêm mặt nói: "Con vẫn còn trẻ không cần phải lo lắng như vậy. Gặp đúng con gái thích hợp kết hôn cũng chưa muộn ".

Ở nhà người khác thì cha mẹ thúc giục con cái đi xem mắt, nhưng ở Hùng gia, Hùng Hùng lại là người chủ động đi tiếp xúc người khác, người nhà ngược lại khuyên anh không cần vội.

Hùng Hùng chỉ là cảm thấy tới tuổi này, anh ngày thường sinh hoạt đơn giản, đi xem mắt quen đối tượng cũng không có gì, anh nghe cha nói xong, ngẩng đầu hỏi: "Con trai thích hợp không thể sao?"

Ba Hùng ngẩn người, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng lời nói lại ôn hòa: "Có thể, trai hay gái đều được."

"Vậy kết quả xem mắt thế nào?" mẹ Hùng ở một bên hỏi, cũng là không biểu cảm nhưng câu nói lại khẩn trương.

Hùng Hùng nói: "Người ta không đồng ý."

Vợ chồng gấu nâu đều sốt.

Tiểu hùng nhà họ đáng yêu như thế mà bị từ chối?

Mẹ Hùng ngơ ngác nói: "Không, không sao đâu, khẳng định là người kia không có ánh mắt, sau này chúng ta gặp người tốt hơn."

Bà Hùng phụ họa: "Đúng vậy, không cần để bụng."

Hùng Hùng kỳ quái nhìn cha mẹ: "Con không để bụng, đi xem mắt không thích hợp là chuyện bình thường."

Cảm thấy được thì ở chung một thời gian thử sao, không được thì thôi.

Ba Hùng và mẹ Hùng không dám nói nữa, tiếp tục không tiếng động ăn cơm, chủ động gắp Hùng Hùng nhiều hơn.

Hùng Hùng biết cha mẹ đều người hiền lành, lo mình bị tổn thương, nhưng anh không có.

Nắc tới xem mắt, lần đó tuy anh cũng thấy điều kiện của Bạch Dụ rất xứng đôi với mình, nhưng người ta không muốn thì thôi, sau đó Hùng Hùng bận làm việc nên không có thời gian gặp người khác, hơn nữa lại trúng chuyện Bạch Dụ thức tỉnh biến thành Alaska, anh chủ động hỗ trợ, hai người cứ như vậy thành người quen cũng không tồi.

Hùng Hùng không nghĩ nhiều như vậy, cứ theo lẽ thường đi làm.

Gần đây bộ môn của bọn họ điều tra chuyện chó rừng, tranh thủ lúc này một lưới bắt hết, Hùng Hùng tìm một ngày lấy hết tư liệu liên quan qua chỗ Miêu Húc.

Hùng Hùng thường xuyên đi tìm Miêu Húc, ai bảo Miêu Húc luôn bị cuốn vào phong ba với động vật.

Kỳ thật Hùng Hùng có chút cố ý, chỉ cần có cơ hội đi qua chỗ Miêu Húc liền cố gắng tự mình đi, bởi vì cảm thấy chỗ của Miêu Húc rất thú vị, đột nhiên đến gặp sẽ luôn nghe được mấy cuộc trò chuyện thú vị.

Lần này cũng thế, anh mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy trong văn phòng Miêu Húc với Bạch Dụ đang nói chuyện phiếm.

"Sao anh lại tránh cảnh sát Hùng." Miêu Húc dò hỏi Bạch Dụ.

Giọng Bạch Dụ hơi mơ hồ: "Không biết."

Miêu Húc thấy anh ta nói như vậy, tương đương thừa nhận bản thân tránh né Hùng Hùng, không tự chủ lại phân tích cho anh ta: "Từ lúc thấy cảnh sát Hùng biến thân anh lại càng trốn dữ hơn nữa."

Miêu Húc nhớ lại tình cảnh lúc đó vẫn cảm thấy chấn động, anh cho rằng Hùng Hùng sẽ là một con gấu loại nhỏ, ai ngờ đứng lên lại cao hai ba mét, xách những con chó rừng như xách gà.

Miêu Húc tự đáy lòng nói: "Gấu nâu to lớn thật ngầu."

Bạch Dụ nghe thấy Miêu Húc đánh giá thế lại càng buồn bực.

Miêu Húc khó hiểu hỏi: "Anh rốt cuộc làm sao vậy, cảnh sát Hùng là gấu lớn không tốt sao?"

"Cũng không phải không tốt." Bạch Dụ thẳng nam, lúc gặp được Hùng Hùng lại biệt nữu không thể hiểu được, "Nhìn vóc dáng nhỏ nhỏ tôi cứ muốn nhường người ta một chút."

Miêu Húc nghĩ thầm người ta còn cần anh nhường chắc.

"Lúc tôi mới thức tỉnh, vì anh ấy giúp tôi nên tôi cũng định ở chung hào thuận." Bạch Dụ càng nói càng uể oải, cuối cùng hỏng mất mà lớn tiếng nói, "Toi còn muốn che chở anh ta, sao anh ta lại đột nhiên biến lớn như thế chứ?"

Miêu Húc đã hiểu, Bạch Dụ muốn bảo vệ Hùng Hùng, kết quả người ta căn bản không cần, lòng tự trọng bị tổn thương.

Anh chống cằm, không hiểu tâm tình Bạch Dụ lắm, mọi người đều là cảnh sát, ai bảo vệ ai còn chưa biết, nói: "Lớn thì lớn thôi, thật tốt mà, trẻ con mua thú bông cũng thích mua lớn, lông xù xù siêu to càng đáng yêu."

Bạch Dụ cảnh giác nhìn Miêu Húc: "Cậu muốn làm gì, mơ ước lông xù xù là phạm tội đấy."

Miêu Húc: "?" có thêm tội danh này lúc nào chứ.

Mắt thấy đề tài của hai người càng lúc càng chạy về phương hướng kì quái, Hùng Hùng tượng trưng gõ cửa, đi vào văn phòng.

Bạch Dụ lập tức như gặp quỷ mà nhảy dựng lên.

Miêu Húc tự nhiên chào Hùng Hùng: "Chào anh cảnh sát Hùng, chúng tôi vừa rồi còn nói tới anh."

Hùng Hùng bất động thanh sắc hỏi: "Nói gì tôi?"

"Nói anh rất lớn......" Miêu Húc bị Bạch Dụ che miệng lại.

Đàn ông nào mà không muốn được người khác tung hô, Hùng Hùng nhận lời khên, nói: "Tôi tới hỏi cậu vụ chó rừng."

"Biết ngay là có chính sự." Miêu Húc ném Bạch Dụ ta, tìm cái ghế dựa cho Hùng Hùng ngồi xuống.

Bạch Dụ cả người không được tự nhiên, muốn lại chạy trốn, nói: "tôi đi WC."

Hùng Hùng nhìn anh, hỏi: "Bệnh táo bón của cậu đỡ chưa?"

Bạch Dụ: "......"

Miêu Húc ở trong lòng cười đến ngã nghiêng, nói: "Chắc đỡ rồi, lần trước thấy anh ấy mua mật ong anh đề cử, còn đem một bình lớn tới pha nước uống."

Hùng Hùng gật đầu: "Vậy hẳn là có hiệu quả, đi WC không phải lâu nữa."

Thính tai Bạch Dụ ửng đỏ, nếu bị vạch trần cũng thể giả vờ phải đi WC, thành thành thật thật ngồi xuống.

Hùng Hùng cùng Miêu Húc thảo luận, Miêu Húc lúc ấy nói rất nhiều với đám chó rừng, cố ý vô tình đào ra không ít tin tức, hiện giờ Hùng Hùng không ngừng dẫn dắt anh, muốn có được manh mối nhiều hơn.

Bạch Dụ ở bên cạnh nghe, ngày đó anh cũng ở đây, không nhịn được liền xen vào nói hai câu.

Chờ ba người nói xong đã qua hơn một giờ, Hùng Hùng đứng lên, nói: "Vậy thế là xong, chúng tôi trở về sẽ sớm bắt lại hết đám chó rừng

Miêu Húc cười nói: "Vất vả."

Nhưng Hùng Hùng miệng thì nói đi, thân thể lại không động, Miêu Húc hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Hùng Hùng nghĩ nghĩ, nói: "Lần trước tôi nói với chồng cậu nếu còn đối tượng thích hợp thì lại giới thiệu với tôi."

Lời này vừa ra là Bạch Dụ kịch liệt ho khan.

Miêu Húc sửng sốt, lúc này mới nhớ đúng là có chuyện này, anh nói: "Được, tôi về hỏi giúp anh."

Cho dù Vương Dần Nhất bên kia không có ai, anh có thể đi hỏi Đỗ Nhược Ngu, ngày đó Sư Diệc Quang dẫn đến cả bầy sói chắc cũng có đối tượng không tồi.

Bạch Dụ điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Miêu Húc.

Nhưng thẳng nam Miêu Húc nhìn không hiểu, ngược lại cho rằng Bạch Dụ rút gân mắt.

Hùng Hùng chuyển qua Bạch Dụ, nói: "Cảnh sát Bạch nếu có ai được cũng có thể giới thiệu cho tôi."

Bạch Dụ: "...... Không có, tôi còn độc thân."

"Cũng đúng." Hùng Hùng không rối rắm, chào hai người quay về làm việc.

Miêu Húc nhìn bóng dáng Hùng Hùng, cảm khái: "Kỳ thật 1m7 cũng không thấp,cảnh sát Hùng rất đáng tin cậy, chắc chắn có rất nhiều người thích, chẳng qua công việc của chúng ta bận quá nên không có thời gian quen."

Bạch Dụ quay đầu rầu rĩ nói: "Cậu đừng giới thiệu cho Hùng Hùng."

Miêu Húc khó hiểu: "Tại sao?" Anh còn chuẩn bị buổi tối về nói với mọi người.

"Dù sao không cần là không cần." Bạch Dụ chơi xấu như học sinh tiểu học.

"Anh sao thế nhỉ, tự mình từ chối người ta thì thôi, còn không cho người ta tìm nhà tiếp theo." Miêu Húc nhịn không được mắng, nói nói, đột nhiên nghi hoặc nhìn lão Bạch.

Tuy rằng hai người đều là thẳng nam, nhưng Miêu Húc tốt xấu gì đã kết hôn, so với Bạch Dụ độc thân từ trong bụng mẹ thì thêm được chút, có ngốc thì cũng biết không đúng.

Sau khi Hùng Hùng tới tinh thần Bạch Dụ càng không tốt, héo héo tránh tỏng góc không muốn phản ứng, Miêu Húc chưa từng thấy lão Bạch như vậy, anh suy tư gì mà sờ sờ cằm.

*

Hùng Hùng buổi tối về đến nhà, theo thường lệ cùng cha mẹ không tiếng động ăn cơm chiều, ăn xong liền trở lại phòng mình.

Nhà bọn họ chính là như vậy, từ sớm đến tối đều an tĩnh, mỗi người đều là mặt than, lại không nói nhiều, cơm nước xong liền từng người làm chuyện riêng.

Hùng Hùng mở điện thoại xem WeChat, Miêu Húc nhắn đến.

Miêu Húc: "Tôi biết một thanh niên không tồi, đồng ý tiếp xúc với anh, anh muốn nói qua điện thoại trước hay trực tiếp gặp mặt?"

Hùng Hùng không ngờ anh nhanh chóng như vậy, tự hỏi một lát, nhắn lại: "Trực tiếp gặp mặt đi, tôi không thích nói chuyện trên mạng."

Lần trước đi xem mắt với Bạch Dụ cũng vậy, hai người trực tiếp gặp mặt, hình như lại dọa Bạch Dụ mất.

Hùng Hùng đến nay cũng không hiểu sao mình lại dọa Bạch Dụ như vậy, nhưng anh vẫn hy vọng trực tiếp gặp mặt, như vậy có thể thẳng thắn thấy ý nghĩ của đối phương.

Miêu Húc như đang canh điện thoại, Hùng Hùng vừa đáp anh đã tỏ vẻ đồng ý, sau đó xác định thời gian địa điểm với Hùng Hùng, đến lúc đó để cho bọn họ trực tiếp gặp mặt.

Miêu Húc thành thạo sắp xếp xong, ôm điện thoại xoay người hỏi Vương Dần Nhất: "Cấp dưới kia của anh đáng tin cậy không?"

Vương Dần Nhất gật đầu: "Đáng tin cậy, đã sắp xếp xong, diễn kịch đỉnh nhất."

Anh ta nhìn Miêu Húc, khó hiểu hỏi: "Sao em lại muốn vòng vo lớn vậy làm gì, trực tiếp đâm thủng tâm tư Alaska không được à."

Miêu Húc xua xua tay, nói: "Anh không hiểu, lão Bạch dễ bị rối rắm, nếu không cũng sẽ không độc thân nhiều năm như vậy, hiện tại trực tiếp đi hỏi anh ấy nhìn cảnh sát Hùng thế nào thì chắc chắn là mạnh miệng không chịu thừa nhận."

Không ngờ Miêu Húc cũng có ngày làm Hồng Nương se duyên, anh hứng thú bừng bừng nói: "Nhất định phải kích thích lão Bạch mới được."

Vương Dần Nhất nhịn không được hỏi: "Nếu Hùng Hùng nhìn trúng cấp dưới của anh thì sao."

Miêu Húc bình tĩnh nói: "Vậy cũng không còn cách nào, cấp dưới của anh đồng ý thì thử xem, chỉ có thể trách lão Bạch không nắm chắc được cơ hội." Nói, anh lại cúi đầu, ngón tay bay múa trên màn hình di động, "Nhưng mà em cảm thấy cảnh sát Hùng cũng không lạnh nhạt với lão Bạch thế."

Miêu Húc cười cười: "Xem duyên phận thôi."

anh ấn xuống gửi đi, nhắn tin Hùng Hùng đi xem mắt cho Bạch Dụ.

Tác giả có lời muốn nói:

Hình người thì có thể ôm vào trong ngực, biến thành gấu thì ôm chó vào trong ngực, nâng mặt
Bình Luận (0)
Comment