Ngày Chia Tay Hôm Ấy Trời Mưa Rất To

Chương 17

Cô bởi vì là con gái cho nên không được người nhà mong muốn, mà bà Sói cũng bởi vì lớn lên quá xấu, có thể làm kích động lòng xấu của người ta, bởi vậy luôn bị bắt nạt...

Hạ Thiên thật sự rất khổ sở, một bên lau nước mắt, một bên gắt gao ôm mèo vào trong ngực.

Một người một mèo dựa sát vào nhau một lúc lâu, nhìn lại thời gian, đã gần rạng sáng.

Hạ Thiên cuối cùng vẫn đứng dậy đi xuống cầu thang.

Quá muộn rồi, cô cần phải về nhà, bằng không sẽ giống như kẻ vô gia cư ngủ ở đầu đường xó chợ.

Về nhà sẽ bị đánh, nhưng bên ngoài... Càng nguy hiểm hơn.

Bà Sói khập khiễng xuống cầu thang, đi theo phía sau cô.

Hạ Thiên đi đến trên đường lớn, bà Sói vẫn luôn đi theo, rất nhiều lần cô quay đầu lại muốn đuổi nó rời đi, nó cũng không chịu đi.

"Chị không có cách nào mang em về nhà, em sẽ bị cái tên ma đầu nhỏ Hạ Hạo Hiên kia đùa chết."


"Chính là kẻ xấu lần trước đã giật điện em... Em mà theo chị trở về, nó sẽ mỗi ngày giật điện em."

"Em đi nhanh đi, cẩn thận một chút, đừng để lại bị người xấu bắt lấy ngược đãi."


......

Ở cửa tiệm net, mấy người thiếu niên toát vẻ hào sảng không giấu được đi ra, đang châm điếu thuốc ở đầu đường.

Mục Hách Lan "Ai" một tiếng: "Kia không phải đại diện môn tiếng Anh sao?"

Từ Bất Châu nhét một viên kẹo bạc hà vào trong miệng, cất hộp, không chút để ý mà ngẩng đầu. Quả nhiên nhìn thấy bên đường có một cô gái quen mặt đang đối diện đi tới, một đường lau nước mắt, khóc thật thương tâm...

Phía sau còn có một con mèo tàn tật đi theo, khập khiễng đuổi theo cô.

Không biết tại sao, một màn này... Vậy mà lại đả động cậu.

Mục Hách Lan chạy nhanh đến gọi cô lại: "Hạ Thiên, ai đã bắt nạt cậu? Khóc thành cái dạng này."
Hạ Thiên hơi sửng sốt, nhìn về phía bọn họ.

Từ Bất Châu đứng ở trong đám người, mí mắt mỏng hơi nhấc lên, mang theo chút cảm giác lạnh lẽo nào đó cuối mùa thu.

Mũ áo hoodie màu đen cơ hồ che khuất nửa khuôn mặt của cậu, nhưng hình dáng vẫn thẳng tắp như cũ.

Cô hơi không biết làm sao, đứng cách cậu một khoảng, từ xa xa nhìn nhau.

Nước mắt ở trên mặt đã bị gió thổi khô.


Một lát sau, thiếu niên lấy từ trong túi ra một hộp kẹo bạc hà, ngón cái mở nắp hộp kẹo, đưa đến trước mặt cô, khóe mắt hơi nhíu ——

"Ăn đi."

Từ Bất Châu đưa cho cô một viên kẹo cứng vị bạc hà, khi ăn vị ngọt trong nháy mắt thấm vào đầu lưỡi, hơi thở thơm tho mát lạnh

Mấy nam sinh xung quanh cười hi hi ha ha đùa giỡn ——

"Ôi! Này anh Bất Chu, em cũng muốn ăn nữa, sao anh không cho em ăn."
"Tớ cũng muốn ăn, tớ cũng muốn!."

"Từ trước tới nay, tớ cũng chưa được ăn được kẹo của anh Bất Châu đâu."

Từ Bất Châu cười khẽ, nhỏ giọng nói: "Cút."

Hạ Thiên ngậm kẹo, cẩn thận nhìn về phía cậu.

Sự hào hoa của thiếu niên đều hiện lên trong mắt, thanh xuân và cậu..... đều rực rỡ như vậy.

Trong tim cô phảng phất như là bùng lên một ngọn lửa, khi gió thổi qua, ngọn lửa liền cháy lan ra đồng cỏ.

"Này Hạ Thiên, đã trễ thế này rồi, sao cậu vẫn chưa về nhà?" Một nam sinh hỏi.

Hạ Thiên cuối đầu mà không nói gì, Mục Hách Lan lớn tiếng nói: "Cái này còn phải hỏi, vừa nhìn liền biết là cậu ấy cùng người nhà cãi nhau, nên bỏ nhà ra đi."

Mọi người đều biết bề việc băng vệ sinh ngày hôm nay, cho nên mọi người cũng đoán ra vài phần về nguyên nhân cãi nhau.
Còn có chuyện nhà cô trọng nam khinh nữ, trong nhà có một đứa em trai thích gây chuyện, các bạn học cùng lớp cũng đều nghe qua.

Bình Luận (0)
Comment