Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình

Chương 36

Được rồi, tuy rằng chưa đến 9 trạm xe buýt đã về đến nhà, nhưng nếu anh đợi cô cùng về, vậy thì cùng đi thôi.

Hàn Định Dương cùng cô học tiết tự học đến đêm khuya rồi đưa cô về ký túc.

Sau khi trở về, Tạ Nhu kể lại cho A Xuân nghe chuyện cô gặp được Hàn Định Dương ở phòng tự học, bảo anh rất nhàm chán, cứ đưa mảnh giấy nhỏ cho cô, nói chuyện phiếm một chút. Anh nói có nữ sinh chủ động theo đuổi Dương Tu, kết quả tên kia lại sợ hãi, trực tiếp ngất xỉu trên đường.

A Xuân sửa lại chăn mình, thở dài: “Nhu Nhu, cậu thực sự không nhận ra sao?”

Tạ Nhu ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”

A Xuân nhấp miệng. Cô không muốn nói, nhưng cô cũng không muốn Tạ Nhu mù mờ mà bỏ lỡ.

“Hàn Định Dương thích cậu đấy!”

Tạ Nhu đỏ mặt, nhẹ giọng: “Tớ biết chứ.”

Sao mà không biết được?

Anh biểu hiện quá rõ ràng rồi.

Cô tặng đồng hồ cho anh, anh vẫn luôn đeo, chưa từng tháo ra bao giờ.

Nhìn dáng vẻ này của Tạ Nhu, A Xuân bỗng có chút buồn bực: “Tớ ra ngoài chạy bộ chút.”

A Xuân ra khỏi phòng, giọng Tạ Nhu từ bên trong truyền đến: “Cảm ơn cậu.”

Khóe miệng A Xuân nhếch lên. Trong khoảnh khắc đó, một hàng nước mắt lăn dài trên má rồi biến mất trong màn đêm dày đặc.

Tuy rằng A Xuân không phải cô nhi, nhưng từ nhỏ đến lớn, cha mẹ đã bỏ bê cô mà chỉ một lòng nuôi nấng một cậu con trai.

Không ai quan tâm đến, cô bắt đầu phong bế nội tâm mình lại. Cho đến khi Tạ Nhu xuất hiện, đã mở ra một ánh sáng mới cho cho thế giới khép kín của cô.

Tạ Nhu là người bạn suy nhất của cô, bây giờ đã thuộc về người khác, còn cô vẫn bị giữ lại trong bóng tối mãi mãi.

Đêm Giáng Sinh, trong một tiết tự chọn về lịch sử y phục thời dân quốc, A Xuân nhận được một tờ giấy từ phía sau đưa lên.

Trên tờ giấy có một dòng chữ ngay ngắn chỉnh tề: “Cậu là bạn của Tạ Nhu à?”

A Xuân quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh thanh tú sạch sẽ, làn da còn trắng hơn cả con gái, mặc áo sơ mi thuần sắc, ngồi chéo phía sau cô.

Vừa thấy cô ngoảnh lại, nam sinh kia liền vội lấy sách che mặt, vùi đầu vào sách.

A Xuân mơ hồ nhớ lại, hình như hắn là bạn của Hàn Định Dương, tên là Dương Tu gì đấy.

Tạ Nhu từng nói, tên này hình như mắc chứng sợ phụ nữ, chưa bao giờ dám mở miệng nói chuyện với con gái.

A Xuân viết hai chữ gửi cho hắn: “Chuyện gì?”

Không lâu sau, Dương Tu trả giấy lại: “Hôm nay là đêm Giáng Sinh mà cậu vẫn đi học à?”

Nhàm chán.

Bạn bè Hàn Định Dương đều giống anh ta, nhàm chán và đáng ghét.

A Xuân vò tờ giấy thành một cục rồi ném bên cạnh, không để ý tới.

Cô không thích nói chuyện với con trai, về bản chất rất chán ghét.

Dương Tu thấy A Xuân không để ý, muốn nói lại thôi, cũng không quấy rầy cô nữa.

Vốn tưởng là bạn Tạ Nhu thì sẽ thân thiện một chút, hắn mới muốn thử xem có thể khiêu chiến bản thân, nói chuyện với con gái vài câu hay không. Ai ngờ lại chạm phải cái đinh, hắn có chút mất mát.

Khi gần tan học, Dương Tu quyết định thử lại.

Lúc này, hắn đã có đủ dũng khí, chuẩn bị muốn đột phá.

Giấy ném lại đây, A Xuân cũng chẳng muốn nhặt, nhưng vừa quay đầu đã thấy ánh mắt tha thiết của Dương Tu.

Hai người liếc nhau, hắn lại vội vàng che mặt.

Còn thẹn thùng nữa.

A Xuân hơi nhíu mày, nội tâm chán ghét nhưng vẫn mở tờ giấy ra.

“Tôi nghe nói, đêm Giáng Sinh này có nữ sinh muốn tỏ tình với Hàn Định Dương đấy!”

Trong lòng A Xuân thầm nói, liên quan gì đến tôi rồi ném sang bên cạnh.

Mấy giây sau, cô lại nghĩ đến Tạ Nhu.

Mây nữ sinh khác đều chen chân đến trước, không biết nhỏ ngốc này còn đang do dự cái gì.

Cô lại nhặt giấy lên, viết: “Là ai?”

Dương Tu kích động nhận lấy tờ giấy A Xuân ném lại, lúc mở ra tay cũng run.

“Hình như là đàn chị cậu ấy, tôi nghe Tưởng Thừa Tinh nói vậy. Cô gái này từng tỏ tình với A Định một lần nhưng bị từ chối. Chỉ là hình như vẫn chưa có ý định từ bỏ, bảo A Định đừng vội từ chối mà hãy suy xét một chút, đêm Giáng Sinh hãy cho cô ấy câu trả lời.”

Bình thường Dương Tu chính là một tên hay lảm nhảm, hắn viết rất nhiều.

A Xuân nhặt giấy lên, cầm sách ra khỏi phòng học.

Dương Tu thấy cô rời đi rồi thì há hốc miệng chẳng nói nên lời, ngồi ngây một lát rồi cũng yên lặng rời phòng học.

Lúc điện thoại đổ chuông, Tạ Nhu đang chọn trái cây ở quầy hoa quả ngoài cổng trường.

Cô mua hai quả táo tây đỏ, nhờ chủ quán gói lại cho mình.

Nhận điện thoại, Tạ Nhu nói: “Cục cưng, chị đang mua táo cho em đây.”

“Cậu có nhớ đàn chị của Hàn Định Dương không? Chính là nữ sinh mà chúng ta mắng lần trước ấy.”

“Ừ, đàn chị Tưởng Diệc Sơ, sao thế?”

“Tớ vừa nghe nói, hôm nay cô ấy sẽ tỏ tình với Hàn Định Dương.”

Tay xách túi của Tạ Nhu nắm chặt: “Không… Không thể nào.”

A Xuân trầm ngâm một lát, cố ý nói: “Đêm nay Hàn Định Dương sẽ phải cho cô ấy câu trả lời, chỉ là hình như có vẻ… thinh thích.”

“A! Không thể nào!”

Trong điện thoại, giọng Tạ Nhu rất gấp, tựa như đang rất vội vàng.

“Cậu đừng có tin tưởng Hàn Định Dương quá! Tớ nghe bạn cậu ta nói, cậu ta rất có thiện cảm với cô gái kia.”

Giọng Tạ Nhu khàn đi: “Nhưng không phải đêm đó cậu còn nói A Định thích tớ sao?”

“Cậu ta có thích cậu hay không thì cậu phải tự đi hỏi chứ. Mấy cô gái thích cậu ta đều lấy hết can đảm đi hỏi, sao cậu lại không thể?”

Thấy Tạ Nhu không nói lời nào, A Xuân tiếp tục nói: “Làm người ấy, đôi khi được ăn cả ngã về không. Nếu cậu thích cậu ta thì phải bước lại gần cậu ta hơn nữa. Dù sao cậu ta cũng rực rỡ lóa mắt như vậy…” Nếu cậu thích cậu ta thì phải bước lại gần cậu ta hơn nữa.

Tớ chỉ hy vọng thấy cậu hạnh phúc.

Tạ Nhu vội vàng về ký túc. Không lâu sau, A Xuân cũng về.

Cô lấy đồ trang điểm ra, trang điểm cho Tạ Nhu.

Tạ Nhu nhìn mình trong gương, bất an nói: “Đẹp không?”

“Phải đẹp.”

A Xuân nói, “Nhu Nhu, thật ra cậu rất đẹp.”

Mặc vào chiếc váy nhỏ mùa đông với đôi giày cao gót mà A Xuân chuẩn bị cho, Tạ Nhu dạo một vòng trước gương: “Như này nhìn hơi lạ, chỉ là… Kệ đi!”

Cô nắm chặt túi, vội vàng chạy ra cửa.

A Xuân thở dài một tiếng. Chỉ là một chốc sau, Tạ Nhu lại hổn hển chạy về.

“Quên đồ à?”

Tạ Nhu đỏ mặt, duỗi tay ôm cô thật mạnh: “Cảm ơn cậu!”

A Xuân ngẩn người, chậm rãi đưa tay lên. Nhưng còn chưa chạm được cô thì cô đã xoay người rời đi: “Tớ đi trước nhé.”

Bóng lưng cô biến mất trong hành lang tăm tối. Thỉnh thoảng lại có tiếng nữ sinh khẽ thì thầm trong ký túc truyền đến. A Xuân che miệng, kìm nén nỗi bi thương to lớn đang trào ra, dựa lưng vào vách tường chậm rãi ngồi xuống.

Nguyện cho cậu cầu nhân đắc nhân, được như ý nguyện.

Nguyện cho cậu trăm tuổi vô ưu, đời này bình an.

Tạ Nhu, Giáng Sinh vui vẻ.

Bầu trời đêm tuyết bay lả tả.

Tạ Nhu mặc ít quần áo, nhưng cô không cảm thấy lạnh. Khuôn mặt cô đỏ bừng, một mạch chạy đến trước tòa nhà Turing của khoa điện tử.

Trước khoa điện tử, thỉnh thoảng lại có ba năm bạn học đi ra ngoài. Tạ Nhu đứng trước cửa phủi tuyết xuống, hít thở thật sâu để bình ổn nỗi xao động trong lòng lại.

“Chuẩn bị xong, đi thôi!”

Cô lẩm bẩm.

Cô chạy một mạch lên phòng nghiên cứu ở tầng bốn, nhưng mà cửa sổ phòng nghiên cứu lại tối đen như mực, bên trong cũng không có người.

Trái tim căng chặt của Tạ Nhu nháy mắt thả lỏng xuống.

Không ở đây sao?

Cũng đúng, hôm nay là đêm Giáng Sinh, mọi người đều đi chơi, còn ai đợi ở phòng nghiên cứu chứ.

Tạ Nhu đi tới đi lui một hồi trước phòng nghiên cứu, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Định Dương.

Điện thoại mới kêu hai tiếng đã được tiếp máy, bên kia khá ồn ào, tựa như đang tụ họp.

“Hả?”

“A Định, anh đang ở đâu đấy?”

“Phòng nghiên cứu liên hoan. Sao vậy?”

Tạ Nhu cúi đầu, mũi chân dí xuống đất, yếu ớt nói: “Không có gì, tìm anh ăn cơm.”

“Bọn anh còn chưa bắt đầu, đến đây đi.”

Tạ Nhu vội nói: “Không cần không cần! Các anh cứ ăn đi.”

“Em ở đâu đấy?”

“Em ở với A Xuân.”

“Được, chú ý an toàn, đừng ở bên ngoài muộn quá, buổi tối về ký túc xá nhớ nhắn tin cho anh.”

Lúc Hàn Định Dương muốn tắt máy, Tạ Nhu lại hỏi: “Cái đó… Đàn chị Tưởng Diệc Sơ cũng ở đấy sao?”

“Ừ.”

Thấy Tạ Nhu không nói gì, Hàn Định Dương hỏi: “Em tìm chị ấy hả?”

“Không không! Các anh chơi đi! Em tắt máy đây!”

Tạ Nhu không đợi Hàn Định Dương trả lời, nhanh chóng tắt điện thoại.

Trong lòng cô như có một cục đá, cực kỳ không thoải mái.

Buổi tối hôm nay A Định sẽ phải cho đàn chị Tưởng Diệc Sơ câu trả lời nhỉ?

Đàn chị giỏi giang như thế, xinh đẹp lại hào phóng, hầu như con trai sẽ thích chị ấy.

Tạ Nhu đi đến trước gương trang điểm ở tầng một, nhìn bản thân trong gương. Mái tóc ngắn ngang tai, mặc váy nhỏ mùa đông của A Xuân, nhưng chẳng có chút nữ tính nào, cứ có chút kỳ cục.

Thật là ngốc. Cô như thế này, còn muốn nói gì nữa.

Tạ Nhu đứng trước tòa nhà suy nghĩ một hồi, đột nhiên bừng tỉnh nghĩ đến câu nói của A Xuân: Làm người ấy, đôi khi được ăn cả ngã về không.

Nếu cậu thích cậu ta thì phải bước lại gần cậu ta hơn nữa.

Hàn Định Dương cúp máy, trong lòng hơi buồn bực.

Thầy Tần nâng lý, mấy bạn học đứng lên kính rượu. Hàn Định Dương hoàn toàn không có phản ứng, đến khi Chu Bình Lượng chọc anh, anh mới tỉnh lại.

Sau khi uống xong ly đó, Hàn Định Dương xin lỗi: “Thật xin lỗi mọi người, em có chút việc, có lẽ xin cáo về trước.”

“Chuyện gì thế? Đều tới cả rồi.”

“Thầy Tần còn ở đây đấy!”

Hàn Định Dương khó xử nói: “Em gái em đêm nay ở một mình, em phải đến với em ấy.”

“Định Dương có việc thì cứ đi đi, không sao.”

“Cảm ơn thầy.”

Hàn Định Dương đi ra khỏi khách sạn, đang muốn lấy điện thoại gọi cho Tạ Nhu, không nghĩ tới vừa lúc Tạ Nhu gọi đến.

“Đang muốn gọi cho em đây.”

“A Định, em có chuyện muốn nói với anh!”

Giọng Tạ Nhu nghe thật gấp gáp.

“Bây giờ?”

“Bây giờ, rất gấp!”

Khóe miệng Hàn Định Dương nhếch lên: “Được rồi, nói chỗ đi.”

Tạ Nhu nói: “Em ở tòa nhà Turing đợi anh.”

“Lập tức đến đây.”

Hàn Định Dương cúp máy, đứng bên đường bắt vội một chiếc taxi: “Đại ca, đến đại học B, nhanh một chút.”

Anh chưa từng sốt ruột như vậy bao giờ.

Bây giờ căn bản ở tòa nhà Turing không có người. Tạ Nhu lo âu bất an đi đi lại lại ở đại sảnh, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.

Hàn Định Dương chưa đến, Tạ Nhu đã chạy vào WC 3 lần — thật lo lắng.

Rốt cuộc cửa cũng có động tĩnh, Tạ Nhu quay đầu lại nhìn, thấy anh mặc một cái áo lông màu đen che ô lạnh lẽo bước vào.

Đầu óc Tạ Nhu trống rỗng.

Hàn Định Dương nhìn Tạ Nhu, con ngươi nổi lên ý kinh ngạc.

Mặc váy à! Còn cả giày cao gót! Trời ơi!

Anh đi qua, cúi đầu cười nhạt: “Hôm nay em…”

Tạ Nhu căng thẳng đến muốn nổ tung trái tim, hét to với anh: “Không được cười!”

Hàn Định Dương nhướng mày, quả nhiên không cười nữa.

“Vẫn… Khá xinh đẹp.”

Hàn Định Dương ngồi bên cạnh cô, “Chỉ là mặc ít như vậy, không lạnh sao?”

Anh cởi áo lông của mình ra, tự nhiên khoác lên người cô, bọc cô lại rồi dịu dàng nói: “Không hiểu đám con gái các em nghĩ gì nữa.”

Một giây sau khi anh khoác áo cho cô, Tạ Nhu nơm nóp lấy một mảnh giấy trong túi ra, đưa cho anh.

Tờ giấy run rẩy, tay cầm giấy cũng run run…

“Hả?”

Hàn Định Dương nhận tờ giấy, phát hiện chữ viết của anh trên đó: “Một tâm nguyện Hàn Định Dương có thể giúp thực hiện.

Lúc sinh nhật cô, anh đã cho cô sáu cái hứa hẹn.

“Có tâm nguyện?”

“Ừm.”

Hàn Định Dương gật đầu, nắm chặt mảnh giấy trong lòng bàn tay, nói: “Muốn anh làm gì?”

“Em hy vọng, anh không đồng ý với đàn chị.”

Giọng Tạ Nhu yếu ớt như muỗi kêu.

Ý cười trên khóe miệng Hàn Định Dương càng sâu: “Chỉ là cái này?”

“Ừm, không được đồng ý với đàn chị, cũng không được đồng ý với nữ sinh nào khác.”

Tất cả các cô gái ngoại trừ em.

“Nếu em đã dùng giấy tâm nguyện rồi,” Hàn Định Dương xoa trán, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Anh đây đành phải cố đồng ý thôi.”

Tạ Nhu thở nhẹ ra. Nhưng ngay sau đó, mặt cô càng đỏ hơn, đỏ như thiêu vậy.
Bình Luận (0)
Comment