Ngàn Năm Trước Chuyến Tây Du (Dịch)

Chương 31 - Công Phu Sư Tử Ngoạm

Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư

Thả Doanh Quý Xương rời đi!

Trong lúc này, đây chính là biện pháp bình ổn chiến tranh duy nhất.

Cũng là lý do lớn nhất để có thể thương lượng!

Có thể nói rằng, đầu trọc thì không sợ bị giật tóc. Tần quốc hiện tại là chân trần, nhưng Ngụy quốc lại có mang giày, không chỉ thế đôi giày này còn rất quý giá.

Cho nên lúc này, trong mắt Công Tôn Tọa đã thấy được, bây giờ không cần thiết phải tranh đấu vì Doanh Quý Xương. Chỉ cần bây giờ có thể để Tần quốc lui quân, khí thế sẽ giảm xuống, sau này lại đánh Tần quốc, như thế sẽ đơn giản hơn nhiều.

Nhìn thấy Ngụy Vương nhíu mày, ngữ khí Công Tôn Tọa trở nên ẩn ẩn, nói: “Vương Thượng, xin người suy nghĩ kĩ!”

“Hiện tại, Ngụy quốc chúng ta là một bình gốm quý, mà Tần quốc chỉ là một vũng bùn. Không phải Ngụy quốc chúng ta không đánh chiếm được lãnh thổ của bọn họ, mà là lấy một cái bình gốm quý giá ném vào trong vũng bùn, hại nhiều hơn có lợi a!”

“Huống chi, việc lục quốc Sơn Đông cùng thương lượng hợp tác phân chia Tần quốc sắp diễn ra, Đại Tướng Quân đang thương lượng tại Lâm Trạch. Nếu lúc này tin tức chúng ta đánh Tần quốc truyền ra, những cường quốc còn lại hẳn sẽ không để ý đến việc hòa đàm nữa, mà quay ra ngồi xem Tần Ngụy huyết chiến. Lúc đó bọn họ sẽ ngồi phía sau, làm ngư ông đắc lợi!”

“Chuyện như vậy tuyệt đối không thể diễn ra!”

“Ý của lão thần chính là, bây giờ chúng ta bây giờ chúng ta lui một bước, thương lượng với Tần quốc cầu hòa, giải trừ trận chiến tranh này. Sau đó lại ngầm thông báo cho lục quốc còn lại, tạo thành liên minh phân chia Tần quốc. Đến khi đó, dù Tần quốc muốn phản kháng cũng không đủ sức.”

“Bởi vì khi đó, đối mặt với sự chống trả của Tần quốc, còn có sáu nước khác, không phải chỉ riêng gì Ngụy quốc chúng ta. Mấu chốt chính là chúng ta không hề lo xuất hiện mâu thuẫn nội bộ.”

.........

Bên trong thư phòng, Ngụy Vương đi qua đi lại vài vòng, sau đó mới dừng bước chân lại, nhìn về phía Công Tôn Tọa mà nói: “Thừa Tướng, việc này liền xử lý theo ý của ngươi đi. Bây giờ mời Doanh Quý Xương ra, sau đó ngươi thay ta nhận lỗi với hắn, cũng ký kết một khế ước đình chiến, lại phái ra sứ giả trách tội Tần Công vì tự tiện động binh!”

“Vương Thượng thánh minh, bây giờ lão thần liền đi làm ngay!”

Sau khi cáo từ Ngụy Vương, Công Tôn Tọa rời khỏi hoàng cung. Đứng ở trên xe, ánh mắt hắn trở nên thâm thúy.

“Đi quan dịch!”

“Vâng.”

..........

“Ù ù...”

Xe của Công Tôn Tọa chạy vù vù trên đường phố. Trên mặt đất chỉ thấy từng vệt bánh xe nhàn nhạt hiện lên, như là bằng chứng vừa có người đi ngang qua đây.

Đứng ở trên xe Công Tôn Tọa trong lòng nổi lên một chút hồ nghi.

Cẩn thận suy nghĩ một chút về những chuyện xảy ra trong đoạn thời gian mà Doanh Quý Xương xuất hiện ở An Ấp, Công Tôn Tọa ngạc nhiên nhận ra rằng, những chuyện này từ đầu đến cuối đều nằm trong kế hoạch của Doanh Quý Xương.

Mặc kệ là Bàng Quyên hay là Ngụy Vương phản ứng như thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là dựa theo đúng phương hướng được Doanh Quý Xương vẽ ra từ trước. Nếu như không tính tới việc cả Tần quốc từ trên xuống dưới bị kinh động chuẩn bị liều mạng một lần, thì Doanh Quý Xương lần này có thể nói là đạt được tất cả chỗ tốt.

Không chỉ có thanh danh, sau lần này Doanh Quý Xương chắc chắn sẽ không còn là một kẻ vô danh nữa. Hơn nữa, bây giờ hắn đi gặp Doanh Quý Xương, chắc chắn phải bỏ ra một ít lợi ích để làm hài lòng Doanh Quý Xương.

Trong lòng suy nghĩ rất nhanh, lúc này xe của Công Tôn Tọa đã đi đến trước cửa quan dịch và dừng lại rồi.

“Gia chủ, đã tới quan dịch rồi!”

Nhìn thật kĩ vào cửa lớn của quan dịch, Công Tôn Tọa hít sâu nói: “Ngươi chờ ta ở chỗ này, lão phu tự mình đi mời hắn!”

“Vâng.”

Lúc này không còn giống như trước, Doanh Quý Xương đã không phải thân phận là tù binh của Ngụy quốc mà là một vị khách quý. Cũng vì thế mà Ngụy triều bây giờ cần phải trả giá cho sự tình mình gây ra lúc trước.

Công Tôn Tọa cũng là một con cáo già, đối với chuyện này hắn cũng đã biết rõ. Lúc này đi vào quan dịch, hắn đã chuẩn bị kĩ càng để cúi đầu nhận lỗi.

.........

“Chúng thần tham kiến Thừa Tướng!”

Nhìn thoáng qua kẻ chủ sự của quan dịch, Công Tôn Tọa gật gật đầu: “Lão phu mang theo mệnh lệnh của Vương Thương đến đây để gặp thiếu công tử, mau dẫn đường ——!”

“Vâng.”

Được chủ sự của quan dịch dẫn đường đi vào bên trong, Công Tôn Tọa đã đi tới phía bên ngoài phòng của Doanh Quý Xương, hắn cũng không để tên chủ sự đi gõ cửa mà là yên lặng đứng chờ.

Nhớ lại biểu hiện của Doanh Quý Xương ở Ngụy Vương cung, Công Tôn Tọa đoán rằng Doanh Quý Xương có thể nhận ra hắn đã tới. Hắn dừng lại cũng là tôn trọng, lại có một phần vì muốn khảo nghiệm khả năng của Doanh Quý Xương.

Ở bên trong phòng, Doanh Quý Xương cau mày một cái, sau đó lại giãn ra nở một nụ cười. Hắn cảm giác ra được, người đứng ở ngoài cửa không phải Vệ Ưởng. Trong nháy mắt, hắn cũng đoán ra được, kế hoạch mà bản thân bày ra cũng bắt đầu rồi.

Bây giờ, Doanh Cừ Lương hẳn cũng đã khởi binh rồi.

“Thiếu công tử, Vương Thượng có lệnh thả ngươi trở về!”

Đứng chờ gần nửa ngày vẫn không thấy có bất cứ thanh âm nào từ trong phòng Doanh Quý Xương truyền ra, Công Tôn Tọa đành phải lên tiếng nói.

“Kẽo kẹt!”

Cửa phòng mở ra, Doanh Quý Xương đi ra, nhìn Công Tôn Tọa cười lạnh một tiếng, nói: “Công Tôn Tọa, Tần quốc chúng ta thả ngươi, khi đó ngươi đã bảo đảm với chúng ta như thế nào?”

“Ngụy Vương trong mắt ta chỉ là một tên tiểu nhân không giữ chữ tín, kẻ như vậy bản công tử không trèo cao nổi!”

Nói tới đây, Doanh Quý Xương đột nhiên nhìn về phía Công Tôn Tọa cười, nói: “Lão Công Tôn, nói cho Ngụy Vương cùng Bàng Quyên tuyên chiến đi, bản công tử muốn chết tại chỗ này!”

“Thiếu công tử nói đùa rồi, Vương của chúng ta chỉ là sơ xuất nhất thời mà để công tử chờ lâu!”

Công Tôn Tọa sống lâu như vậy, đã thành con cáo già, hắn không tin là Doanh Quý Xương dám tự sát. Hắn đương nhiên biết rõ, Doanh Quý Xương đây là đang muốn tỏ thái độ để đòi được lợi ích cao nhất.

“Vương của chúng ta đã nói sẽ bồi thường đầy đủ cho công tử. Từ nay về sau, Tần Ngụy không còn là địch nhân mà là bằng hữu, biến chiến tranh thành tơ lụa. An bài như vậy, công tử có hài lòng không?”

“A?”

Hơi hơi sửng sốt, Doanh Quý Xương nhìn về phía Công Tôn Tọa nhếch miệng cười, nói: “Công Tôn Thừa Tướng, chuyện này cũng rất dễ nói. Một ngàn cây linh dược tuổi thọ trăm năm trở lên, năm trăm cây linh dược tuổi thọ năm trăm năm, cùng với một trăm cây linh dược tuổi thọ ngàn năm.”

“Còn có, lấy tiền của Ngụy quốc bồi thường số tiền mười vạn so với giá trị tiền của Tần quốc!”

“Công Tôn Thừa Tướng, ngươi thấy điều kiện này như thế nào?”

Nghe vậy, Công Tôn Tọa lắc lắc đầu, nói: “Thiếu Công tử, ngươi cũng thật biết cách đòi hỏi a!”

“Lão phu chỉ có thể làm chủ bồi thường năm vạn tiền cho ngươi. Còn về phần linh dược số lượng đó quá nhiều, thái y viện của Ngụy quốc cũng không lấy ra được con số này!”

“Do đó, dù cho ta có đồng ý, cũng không thể đảm bảo đủ số lượng linh dược cho công tử!”

“Ha ha ha...”

Cười lớn một tiếng, Doanh Quý Xương nhìn thoáng qua Công Tôn Tọa, gằn từng chữ một, nói: “Công Tôn Thừa Tướng, chỉ bồi thường năm vạn tiền cũng được, nhưng số lượng linh dược không thể thay đổi. Bản công tử đánh một trận với Bàng Quyên, đã tiêu hao một gốc Thái Tuế của Động Hương Xuân.”

“Không những vậy, còn phải kết hợp thêm vô số linh dược mới có thể sống được. Tổn thất này không phải nên do Ngụy quốc các ngươi bồi thường sao?”

“Còn có, Công Tôn Thừa Tướng, bản công tử đã không phải đứa trẻ ba tuổi. Vả lại, ta học được từ ngươi rất nhiều thứ ——!”

.........

Nhìn thấy Doanh Quý Xương trở nên khôn ngoan như vậy, Công Tôn Tọa cũng là bất đắc dĩ. Trong lòng hắn hiểu rõ, Doanh Quý Xương ngây thơ trước đây không tính toán đưa đẩy lúc chuyện trò, đã bị Ngụy Vương cùng Bàng Quyên giết chết rồi.

Kẻ đang đứng trước mặt hắn bây giờ dù là vẫn rất trẻ tuổi, nhưng đã trở nên khó chơi hơn vô số lần.

“Thiếu công tử, Tần quốc mang binh tiến về phía đông, cũng là nằm trong kế hoạch của ngươi a?”

Nhìn thoáng qua Công Tôn Tọa, Doanh Quý Xương sáng lạn cười: “Không có kế hoạch như vậy, chẳng phải ta đã sớm chết ở trong An Ấp?”

“Ngụy quốc được xưng thiên hạ đệ nhất đại quốc, nói thật, thủ đoạn nhỏ này của ta thật chẳng ra gì!”

“Lão Công Tôn, một quốc gia thật sự cường đại hẳn là phải rất cường thế, chứ không phải giống như Ngụy quốc bây giờ miệng cọp gan thỏ. Nếu như không phải năm đó có Văn Hầu cùng Vũ Hầu lưu lại hậu chiêu, Ngụy quốc cũng đã sớm bị chia cắt rồi!”

Bình Luận (0)
Comment