Ngàn Năm Trước Chuyến Tây Du (Dịch)

Chương 27 - Chiếu Lệnh: Bổn Công Thân Chinh, Toàn Quốc Xung Trận Thảo Phạt Ngụy Quốc

Dịch giả: Huyễn Hư - Edit: Huyễn Hư

Ngoan Nhân!

Nàng là Đại Đế kinh tài tuyệt diễm nhất trong lịch sử, nữ tử tài năng nhất thời cổ đại, cũng là người tàn nhẫn đệ nhất cổ kim.

Ngoan Nhân Đại Đế ngạo thị cổ kim, nàng cùng thiên địa tranh phong, cũng tự mình tranh phong. Vả lại, nàng cũng không phải là người có thiên phú dị bẩm, nhưng lại dựa vào thực lực của bản thân, chém giết chư vương, độc lập với cửu thiên, thần linh đều không thể ngăn nổi đường đi của nàng. Lấy thể chất còn không bằng Phàm Thể, cuối cùng đi đến đỉnh phong, trở thành nhân vật cường đại nhất cổ kim.

Cả đời cùng trời xanh tranh phong cao thấp, có tài năng kinh diễm vạn cổ, có thể chém giết thần linh nơi Cửu Thiên Ngoại, sừng sững đứng tại Cửu Trọng Thiên, làm chúng thần run rẩy.

Trong lòng ý niệm xoay chuyển, Doanh Quý Xương đột nhiên cười.

Hắn tuy không dám tự so với nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, thế nhưng hắn đang nắm trong tay hệ thống, là một lực lượng đặc biệt. Hắn tin tưởng, chính mình nhất định có thể trở nên cường đại.

“Hệ thống, kỳ thật ở thật lâu trước đây, cũng có một người, nàng không có thiên phú, không thể tu hành, nhưng lại nghịch phá thiên địa, nhân chấp niệm mà nghịch thế nổi lên, thành tựu Vô Thượng Thiên Đế, quang huy chiếu rọi vạn cổ chư thiên!”

Hệ thống trầm mặc nửa ngày, ngay tại thời điểm Doanh Quý Xương cho rằng sẽ không trả lời: “Ký chủ, lịch đại Nhân Vương rất nhiều, nhưng mấy ai có thể đạt tới trình độ của Hiên Viên Hoàng Đế, ngay cả Đại Vũ Vương cũng đều theo không kịp!”

“Dù cho có người kinh tài tuyệt diễm như vậy, nhưng là hắn cùng ngươi có gì quan hệ ——!”

Hệ thống nói một câu làm Doanh Quý Xương tức nghẹn họng, điều này xác thật cùng hắn không có quan hệ, nhưng không thể cho nhau một đoạn thời gian bày tỏ thông cảm hay sao, vậy thì có sao.

Trên thế giới này, người đồng bệnh tương liên nhiều như vậy, nhưng lưu lại danh hào lại chỉ có ít ỏi mấy người.

“Ngoan Nhân!”

........

“Thiếu công tử?”

Lúc này, Vệ Ưởng xuất hiện ở cửa quan dịch, thần sắc bên trong có chút kinh ngạc.

Hắn rõ ràng Doanh Quý Xương đang thụ thương, nhưng hắn từ trong miệng tên thủ vệ cũng đã biết, Doanh Quý Xương có thể xuống giường đi lại. Trong lòng hắn rõ ràng, điều này tất nhiên là có một sự tình khác không rõ ràng. Bằng không, ngay cả có Thái Tuế trong tay, cũng không có biến hóa khủng bố như vậy.

Một người đang trên bờ vực của cái chết, thế nhưng đã được chữa lành trong một khoảng thời gian ngắn, chuyện này chính là một thần tích.

Trừ phi!

Doanh Quý Xương trong tay có đan dược mà Thượng cổ Luyện Khí sĩ lưu lại.

“Ưởng huynh!”

Đối với Vệ Ưởng, Doanh Quý Xương vẫn rất cảm kích. Nếu không có Vệ Ưởng ở đây, lúc này hắn sẽ trông rất thảm, thậm chí còn sẽ chết ngay tại An Ấp.

“Vào bên trong ngồi!”

Lui ra phía sau hai bước, để Vệ Ưởng tiến vào, Doanh Quý Xương hơi hơi mỉm cười, nói: “Ưởng huynh, lần này nhờ huynh đưa tới linh dược, đại ân như thế, không có gì báo đáp. Về sau, nếu huynh có việc cần giúp đỡ, dù cho chỉ là một phong thư, dù cho thiên sơn vạn thủy, Doanh Quý Xương quyết không từ chối!”

“Thiếu Công tử không cần như thế, đó là đồ của Tuyết Nhi!”

Vệ Ưởng liên tục xua tay, hắn tự nhiên rõ ràng, điều này một phần cũng bởi vì mặt mũi của hắn, mặt khác cũng là vì Doanh Quý Xương. Nếu là người khác, chỉ sợ là Bạch Tuyết cũng chưa chắc sẽ lấy ra Thái Tuế.

Dù cho chỉ là nửa thanh Thái Tuế, nhưng cũng không phải là thứ mà ngàn năm nhân sâm có thể so.

“Ha ha ha...”

Cười lớn một tiếng, Doanh Quý Xương nói: “Bạch cô nương, chính là của Ưởng huynh, các ngươi hai người không cần thiết phải phân chia rõ ràng như vậy. Ưởng huynh a, ngày đó bởi vì Bạch cô nương ở đấy, cho nên ta mới khen Ưởng huynh đến mức không còn gì trên bầu trời.” (DG: này là nói dối không hề chớp mắt nha.)

“Nhưng Bạch cô nương cũng không tầm thường, trên thế giới này, mỹ nhân rất nhiều, nhưng là gặp được một hồng nhan tri kỷ như Bạch Tuyết là rất khó, gặp được liền không cần bỏ qua!”

“Đây là tự nhiên!”

Gật gật đầu, Vệ Ưởng đối với Doanh Quý Xương, nói: “Thiếu Công tử, vừa rồi ngươi nhờ người tìm ta là vì chuyện gì?”

“Ta muốn đi ra ngoài một chuyến, nhân tiện muốn gặp Công Tôn Thừa Tướng một lần!” Ánh mắt Doanh Quý Xương sâu sắc mà nhìn Vệ Ưởng, ngữ khí trở nên ngưng trọng: “Cũng nhân đó hỏi Công Tôn Thừa Tướng, Ngụy Vương cầm tù Sứ thần Tần quốc, rốt cuộc là đạo lý gì?”

“Chẳng lẽ vì Tần quốc đã nhỏ yếu đến mức có thể để cho Ngụy quốc muốn đè đầu cưỡi cổ cũng được?”

..........

“Cầm tù?”

Ý niệm xoay chuyển, Vệ Ưởng liền rõ ràng. Hiện tại, lấy tình huống thể trạng của Doanh Quý Xương, muốn ra khỏi nơi này dễ như trở bàn tay. Nhưng cuối cùng Doanh Quý Xương vẫn như cũ nhờ người đến tìm hắn.

Nghĩ đến đây, Vệ Ưởng thần sắc ngưng trọng, nói: “Thiếu công tử yên tâm, chuyện này Vệ Ưởng nhất định sẽ tạo thuận lợi để nó thành công!”

“Đồng thời, đem lá thư này đưa tới Động Hương Xuân. Một canh giờ sau, đặt nó vào chiếc hộp ngọc xanh thứ ba từ trái sang phải, làm phiền Uởng huynh ngươi!”

Sau đó liền đem ống đồng đưa tới trước mặt, trong mắt Vệ Ưởng hiện lên một tia nghiêm nghị, hắn trong lòng hắn cũng rõ ràng, thứ này chính là tin tức Doanh Quý Xương thông báo Tần quốc. Có lẽ, Tần Ngụy hai nước bởi vì chuyện này sẽ vung tay đánh nhau.

“Thiếu công tử, ngươi đã nghĩ kỹ về chuyện này chưa? Lúc này Tần quốc, chỉ sợ là chưa chắc đã có năng lực xuất binh!” Vệ Ưởng trầm mặc trong chốc lát, hắn muốn đánh tan ý niệm của Doanh Quý Xương.

“Ưởng huynh, hãy để Công Tôn Thừa Tướng đến đón ta!”

Doanh Quý Xương trong mắt lạnh băng, nói: “Ngụy quốc tuy rằng cường đại, nhưng Tần quốc cũng không có nhất bác chi lực(+), cùng lắm thì Tần quốc ta trở về Tây thùy, làm một cái bộ lạc nửa làm nông nửa du mục mà sống!” (DG: ta vẫn thấy về quê nuôi gà, thả cá và trồng thêm rau vẫn là tốt nhất a.)

“Nhưng Ngụy cùng Tần quốc tử chiến một phen, Tần quốc ta thì hoàn toàn mất đi cơ hội hùng bá, Ngụy quốc cũng sẽ bình yên vô sự sao?”

“Một khi Ngụy quốc không còn là bá chủ đệ nhất Trung Nguyên, một khi Ngụy quốc bị chư quốc còn lại công kích, chưa chắc đã không phải là cơ hội của Tần quốc. Rốt cuộc, kẻ mạnh nhất luôn làm người khác đố kỵ!”

“Chắc chắn số người muốn nhìn Ngụy quốc sụp đổ, tuyệt đối so với muốn nhìn Tần quốc bị chia cắt còn nhiều hơn!”

.........

“Nếu thiếu công tử tâm ý đã quyết, Vệ Ưởng chắc chắn sẽ tương trợ công tử hoàn thành ý nguyện!”

Gật gật đầu, Vệ Ưởng xoay người định rời đi, nhưng Doanh Quý Xương từ một bên trường án rút ra một mảnh vải, đưa cho Vệ Ưởng, nói: “Ưởng huynh, một chuyện không phiền hai người, nói với Bạch cô nương, chuẩn bị một chút dược liệu phía trên mảnh vải!”

“Đến lúc đó, Doanh Quý Xương sẽ hồi báo một phần đại lễ!”

Nhìn thoáng qua Doanh Quý Xương, Vệ Ưởng thấy trong mắt Doanh Quý Xương tràn đầy tự tin. Trong lòng hắn đã rõ ràng, Doanh Quý Xương không có nói giỡn, vì thế cũng gật gật đầu, nói.

“Thiếu công tử xin yên tâm, lời này Vệ Ưởng nhất định sẽ chuyển!”

“Đa tạ!”

.........

Tần quốc, Lịch Dương.

“Quân Thượng, từ trong An Ấp truyền ra tin tức về tam đệ!”

Thắng Kiền sải bước, đi vào thư phòng quốc Quân, hướng tới Doanh Cừ Lương, nói: “Bên trong An Ấp truyền ra tin tức, tam đệ tại Động Hương Xuân dùng kỳ đạo, vì Đại Tần mà chiến, đánh tan Sở quốc sĩ tử!”

“Sau đó ở trong cung của Ngụy Vương, lấy thực lực kỳ đạo của mình, cường sát 3000 võ tốt của Ngụy quốc, sau đó thi triển kỳ đạo chi thuật độc đáo, được xưng là Sinh Tử Kỳ, thông qua ván cờ, vừa phân thắng thua, cũng quyết sinh tử!”

“Một chiêu Sinh Tử Kỳ bức cho Bàng Quyên thi triển Quỷ Cốc bí thuật: Bách Bộ Phi Kiếm, cuối cùng bị Ngụy Vương dùng một kiếm đánh cho bị thương!”

“Giờ phút này, tam đệ chớp mắt một cái liền biến thành đầu bạc, mặt đầy nếp nhăn, giống như một ông già trăm tuổi. Căn cứ theo tin tức trên kim lệnh tiễn mà sứ giả truyền đến, tam đệ bị cầm tù ở bên trong quan dịch, Ngụy Vương chỉ sợ là đã nhìn trúng bí mật trên người tam đệ.”

.........

“Hô...”

Thở ra một hơi, Doanh Cừ Lương lạnh giọng, nói: “Cho dù tam đệ có thiên đại bí mật, đó cũng là tam đệ của ta, ai dám cướp đoạt chính là cùng Doanh Cừ Lương ta đối địch, không chết không ngưng ——!”

“Đại huynh, ban bố quốc Quân chiếu lệnh: Lễ tang của Tiên Quân nhanh chóng giản lược, kết thúc trong vòng ba ngày. Đồng thời hạ chiếu: Toàn quốc trên dưới, bổn Công thân chinh, toàn quốc xung trận truy sát Ngụy Vương!”

(+): hiểu nôm na là cố gắng hết sức, đại ý của câu là Tần quốc không phải cũng đã cố hết sức rồi sao.

Bình Luận (0)
Comment