Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 50

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Buổi trưa, Lạc Mẫn bắt đầu phát sốt, ý chí dần mơ hồ, bác sĩ chích một mũi thuốc kháng sinh liều mạnh cho hắn, buổi tối mới dần giảm sốt.

Lăng Tử Hàn vẫn ngồi suốt trong phòng không chịu đi, lạnh lùng không nói một lời. Thể hiện ra bộ dáng không muốn hỏi bác sĩ bệnh tình của Lạc Mẫn, mà hỏi rồi thì càng không biết phải chăm sóc hắn thế nào, như một người muốn làm nhưng không biết phải làm ra sao.

Irene có ghé thăm, Lăng Tử Hàn nhìn cô một cái, trên mặt biểu hiện không vui.

Vệ Thiên Vũ bất đắc dĩ xin lỗi với Irene: “Phu nhân, chuyện của Khang Minh, tôi đã nói qua với cậu ấy. Kỳ thực cậu ấy cũng hiểu, chỉ là trời sinh tính cậu ấy ương bướng, nên chị đừng để ý.”

Irene gật đầu, cười nói: “Không có việc gì, tính cách của Tiểu Thu tôi hiểu mà, nói chung đó cũng là nét dễ thương.”

Vệ Thiên Vũ vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, nhưng cũng không đi đâu, chỉ ngồi ở biệt thự.

Dựa theo hành trình bình thường, sáng sớm hôm nay Lạc Mẫn phải xuất hiện tại cửa khẩu Pakistan, gặp mặt người của công ty chi nhánh Nhật Nguyệt Hội, thế nhưng giờ vẫn chưa thấy hắn, nhất thời khiến mấy người đó sốt ruột, lập tức báo cáo cho Chu Tự.

Chu Tự nhận được tin, liền điện thoại ngay cho Guzman, hỏi tăm tích Lạc Mẫn.

Trong điện thoại Guzman khéo léo nói sơ lược tình huống, chỉ nói Lạc Mẫn không cẩn thận để bị thương, muốn tĩnh dưỡng vài ngày cho khỏe mới trở về, xin y cứ yên tâm, sẵn hướng y nói lời xin lỗi, bảo chứng chắc chắn sẽ đưa Lạc Mẫn hoàn hảo không tổn hao gì trở về.

Ai cũng không có ngờ tới, Chu Tự vừa cúp điện thoại liền máu nóng dâng lên, cái gì mà yên tâm chứ, y cứ thế mà bỏ hết tất cả mọi việc, nhảy lên máy bay cá nhân của Nhật Nguyệt Hội bay thẳng đến thành phố Kandahar ở phía Nam Afghanistan, rồi lên ôtô đi về phía Nam thẳng đến “Kim Tân Nguyệt”.

Khi y đến chỗ của Guzman, cũng đã nửa đêm, nhất thời gây nên chút rối loạn.

Lần này nhóm người y mang theo tựa như một quân đội thu nhỏ, mỗi người ai cũng là cao thủ đứng đầu trong bang, mang theo súng ống đạn dược xuyên qua Afghanistan, thậm chí cả hai người cận vệ của riêng Lý Nguyên cũng được y mang theo hai người, vừa nhìn đều có thể thấy là đi báo thù đòi người.

Guzman nhìn người đàn ông cao to tuấn mỹ từ trên xe nhảy xuống, cả người tràn ngập tức giận, giận dữ hỏi ông: “A Mẫn đâu?” Không khỏi cười lắc đầu, đưa tay chỉ về khu biệt thự dành cho khách.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đều bị sự chấn động khác thường mà giật mình, một người đi đến bên cửa sổ, một người đứng gần cửa chính, tùy thời chuẩn bị ứng phó tình huống khẩn cấp.

Chu Tự xông thẳng lên lầu, mặt đầy lo lắng.

Lăng Tử Hàn vừa thấy y, lập tức mở cửa.

Chu Tự bước vào trong phòng, liếc mắt nhìn thấy Lạc Mẫn ngủ say trên giường, còn ngửi được mùi khử trùng cùng mùi máy trong phòng, sắc mặt liền biến, chạy đến bên giường, đưa tay sờ ngay động mạch cổ của hắn.

Tim của Lạc Mẫn đập vẫn có lực, lúc này y mới yên tâm được một chút.

Vệ Thiên Vũ đứng ở bên nhẹ giọng nói: “Tự ca yên tâm, sinh mạng Mẫn ca không có nguy hiểm, nhưng bị thương không nhẹ, cần phải chữa trị cho tốt, mấy ngày nay cũng đã điều dưỡng đỡ nhiều rồi.”

Chu Tự trầm giọng hỏi: “Ai làm vậy?”

Vệ Thiên Vũ nhìn ánh mắt của Guzman, có chút do dự.

Guzman đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vai Chu Tự, ôn hòa nói: “A Tự, lần này tôi bảo vệ A Mẫn không tốt, rất xấu hổ, bất quá, tôi muốn xin cậu cho tôi chút mặt mũi, tạm thời không nên truy cứu tên hung thủ kia.”

“Vì sao?” Chu Tự liền đứng thẳng người dậy. “Tướng quân, nếu nói trên lý thuyết mặt mũi của chú tất nhiên tôi không thể không cho. Hai nhà chúng ta giao dịch cũng sắp hai mươi năm, chú cùng chú Nguyên lại là bạn lâu năm, tôi vẫn luôn xem chú là trưởng bối, chú nói gì tôi cũng nghe, thậm chí là bỏ mạng tôi cũng không màng. Thế nhưng, A Mẫn bị thương thành như vậy, chú muốn tôi bỏ qua cho tên hung thủ, điều này làm sao tôi tiếp nhận được. Vì sao chứ? A Mẫn không giống tôi, thái độ làm người cùng xử sự luôn có chừng mực, ở đây lại càng không xúc phạm ai, làm sao lại có người phục kích hắn? Rốt cuộc người kia là ai, sao chú lại bảo vệ tên đó đến vậy?”

Guzman thở dài: “Tôi không bảo vệ y, nhưng hiện tại y không thể ở chỗ của tôi gặp chuyện không may. CIA đã mở miệng đòi người, hôm nay tôi cũng đã đưa người đi rồi. A Tự, chắc cậu cũng biết chuyện làm ăn của chúng tôi cần có người bảo hộ, bọn họ đã mở miệng đòi người, tôi không thể không giao.”

“CIA?” Chu Tự nghi ngờ nhìn ông. “Chẳng lẽ là bọn họ cho người tập kích A Mẫn?”

“Cái này tôi không rõ lắm.” Guzman lắc đầu. “Nhưng CIA muốn bảo vệ hai người đó, họ có cho người nhắn tin qua đây, vô cùng quyết liệt.”

Chu Tự nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, trong miệng lẩm bẩm: “Con mẹ nó thằng Mỹ, tao và tụi bây thề không đội trời chung. Tụi mày đừng nghĩ tới việc bước vào Nam Cảng một bước. Gì mà xây dựng căn cứ? Con mẹ nó, vương bát đản, chỉ cần Chu Tự tao còn sống, tụi mày cũng đừng mơ có ngày này.”

Những người khác đều không nói gì, chỉ nghe y mở miệng chửi.

Một lát sau, bỗng nhiên y dừng bước, nhìn về phía Guzman, nặng nề nói: “Tướng quân, tôi đáp ứng hiện tại sẽ không báo thù, thế nhưng chú nói cho tôi biết, tên đó là ai?”

Guzman nghĩ thầm, dù sao “Linh Quỷ Song Sát” cũng biết rõ chuyện này, không cần phải giấu diếm, liền nói: “Khang Minh.”

Chu Tự ngẩn ra, lập tức cười mỉa: “Thì ra là vậy. Thì ra Ngũ Mai Bang vẫn cùng CIA câu kết làm bậy, thảo nào lại phát triển nhanh như vậy, còn muốn đoạt lấy địa vị hiện tại của Nhật Nguyệt Hội. Hừ, để xem tao diệt tụi bây thế nào.”

Nói tới đó, bỗng nhiên y biến sắc, lo lắng mà hỏi thăm: “Khang Minh? Tên khốn đó làm gì A Mẫn vậy?”

Guzman biết y đang hỏi cái gì, nhanh chóng nói: “A Mẫn bị hành hạ rất nhiều, bất quá cũng tốt, không làm hư hỏng hay ảnh hưởng nhiều gì tới các bộ phận trong người, Tiểu Thu tới kịp lúc nên cứu được người.”

Chu Tự lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Lăng Tử Hàn, thành khẩn nói: “Cám ơn cậu đã cứu A Mẫn.”

Lăng Tử Hàn có chút bức rức, sau một lát mới nói: “Chuyện đương nhiên, Tự ca khách khí.”

Lạc Mẫn bị tiếng nói chuyện của bọn họ đánh thức, chậm rãi mở mắt. Vừa hạ sốt, nên hắn có chút yếu đuối. Hắn vô lực nhìn về phía thân ảnh quen thuộc kia, trong mắt bỗng nhiên nóng lên. Trước mặt Lăng Tử Hàn hắn cũng không nghĩ gì nhiều, thế nhưng vừa thấy Chu Tự, sự uất ức trong lòng bỗng nhiên dâng lên.

Chu Tự chú ý thấy hắn tỉnh lại, gì cũng không nghĩ nữa, nhanh chóng đi đến bên cạnh hắn, cúi người hỏi: “Thế nào rồi? A Mẫn, em thấy sao rồi?”

Lạc Mẫn mệt mỏi rã rời nói: “Em khỏe.”

“Em vậy mà nói khỏe sao?” Chu Tự tức giận nói. “Anh đã dặn em phải cẩn thận rồi mà.”

Khóe miệng Lạc Mẫn hơi nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Anh muốn la em thì ít nhất đợi em khỏe lại rồi la, có được không?”

“La? Ai la em?” Chu Tự tức giận nói. “Sau này không cho đi đâu hết, chỉ được ở bên cạnh anh thôi.”

Vệ Thiên Vũ cùng Guzman nghe thấy đều buồn cười, Lăng Tử Hàn cũng hơi nghiêng đầu, dường như không nghĩ tới đại danh đỉnh đỉnh lãng tử Chu Tự trong giới xã hội đen lại có một ngày nói ra câu buồn nôn đến vậy.

Guzman dù sao cũng là người từng trải, liền hướng hai người kia làm chút biểu hiện.

Hai người kia hiểu ý, liền lặng lẽ rời khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa.

Chu Tự chờ bọn họ đi hết, lúc này mới nhanh chóng hôn nhẹ lên đôi môi mất máu của Lạc Mẫn, ôn nhu hỏi: “Bị thương ở đâu?”

Lạc Mẫn mỉm cười. “Vai phải, hai chân, bất quá không sao”

Chu Tự suy nghĩ một chút, vừa nghĩ đến ánh mắt gian tà của tên sắc quỷ Khang Minh, có chút lo lắng, cẩn thận lấy chăn của hắn ra, nói rằng: “Để anh xem.”

Lạc Mẫn muốn cản cũng không kịp.

Vì để tiện tiêm thuốc nên hắn không có mặc gì cả, dấu hôn thô bạo để lại vết bầm xanh tím trên người lộ rõ ra.

Chu Tự mở to hai mắt nhìn, trên mặt liền hiện lên nét lo lắng, nhìn khắp người hắn, lúc này mới đắp chăn cẩn thận, hô hấp cũng gấp hơn.

Lạc Mẫn nhanh chóng khuyên y. “Tự ca, có gì cũng đừng nháo ở đây, chúng ta về nhà trước đi đã.”

Chu Tự gật đầu, nhưng sắc mặt trầm trọng, hiển nhiên trong lòng rất khó bỏ qua.

Lạc Mẫn biết y suy nghĩ chuyện gì, mỉm cười nói: “Tự ca, không phải như anh nghĩ đâu. Tên đó chỉ dùng chuôi dao thôi. Sau đó, Tiểu Thu chạy tới cứu kịp.”

Chu Tự nghe hai từ “chuôi đao”, trong lòng run lên, chờ nghe được câu cuối, mới thở phào nhẹ nhõm, cúi người sát đến đầu giường, lấy tay vỗ nhẹ mặt hắn, nhu hòa nói: “Em cũng đừng nghĩ gì, anh chỉ không muốn em bị oan ức thôi, chứ không có ý gì khác. Em là một người rất sạch sẽ, anh tuyệt không thể để người khác làm bẩn em được.”

“Ừ, em biết. Anh yên tâm, em không sao.” Lạc Mẫn ủ rũ, dần dần chống đỡ không được, nhắm mắt lại ngủ.

Chu Tự cứ như vậy ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn đến tận nửa đêm.

Đợi khi bình minh tới, quần áo của mỹ nam tử nổi tiểng giờ trở nên nhăn nhúm, trên cằm có chút râu, nét mặt có chút đau buồn. Y nói với Guzman: “Tướng quân, tôi muốn đưa A Mẫn về.”

Guzman có chút kinh ngạc: “Tình hình hiện tại của A Mẫn, dưỡng thêm vài ngày nữa mới tốt. A Tự, tôi hiểu tâm trạng hiện tại của cậu, dù cho cậu giận tôi, cũng phải để ý đến thân thể A Mẫn phải không?”

Chu Tự khe khẽ thở dài: “Tướng quân, tôi tất nhiên là không giận chú, việc này cũng không phải là chú cho người làm mà. Tôi đưa A Mẫn đi, chính là không muốn liên lụy chú. Tôi tin chú cũng biết, mấy quốc gia trong Cục Liên hiệp bài trừ ma túy quốc tế, dự định sẽ làm một trận càn quét Kim Tân Nguyệt. Các nước nhỏ thì không nói gì, Trung Quốc cùng nước Nga không thể khinh thường. Ở bên chú sắp xảy ra đại chiến, A Mẫn là một người bị thương, ở đây sẽ khiến hắn không an toàn, cũng liên lụy các chú.”

Guzman uy nghiêm gật đầu: “Việc này tôi cũng nghe nói qua. Lần này công tác bảo mật của bọn họ làm rất tốt, tập kết quân đội xong tôi mới nhận được tin. Như vậy cũng tốt, cậu mang A Mẫn về đi. Hơn nữa, dù sao thì cậu cũng là người chính giới, nếu bị người ngoài nhìn thấy cấu ở đây, đối với sự nghiệp chính sự cũng không tốt.”

“Tôi sao cũng được, nếu có tên phóng viên nào viết bậy, tôi sẽ cho nó cả đời khỏi ra cửa.” Chu Tự hừ lạnh. “Bất quá, A Mẫn xác thực phải về nhà trị liệu, như vậy tôi cũng yên tâm hơn.”

Trên mặt Guzman hiện ra nụ cười tán thưởng. “Không nghĩ tới A Tự có một ngày sẽ trở thành một người chồng tốt như vậy. Được rồi, các cậu cứ đi đi.”

“Như vậy, chúng tôi đi trước.” Chu Tự đứng dậy, thần tình rất thành khẩn. “Tướng quân, chú cũng bảo trọng.”

Chờ lúc Chu Tự trở lại bên cạnh Lạc Mẫn, Vệ Thiên Vũ đang đúc hắn ăn cháo, Lăng Tử Hàn vẫn đứng một bên, vẫn không nói được lời nào.

Chu Tự lập tức từ trong tay Vệ Thiên Vũ tiếp nhận chén cháo, cẩn thận tỉ mỉ một muỗng một đem chén cháo gà đúc đến miệng Lạc Mẫn.

Sắc mặt Lạc Mẫn tuy vẫn còn tái nhợt, nhưng tinh thần cũng đỡ hơn nhiều, trên môi có nét cười, khiến người ta nhìn cũng thoải mái hơn.

Đợi ăn xong, Chu Tự buông chén, một bên dùng khăn tay chùi miệng hắn: “Chúng ta lập tức đi thôi.”

Lạc Mẫn sửng sốt, rồi lập tức gật đầu.

Chu Tự quay đầu nhìn về phía Vệ Thiên Vũ, ôn hòa nói: “Musa, anh cùng Tiểu Thu cũng theo chúng tôi đi đi, ở đây sắp có chiến tranh rồi.”

Vệ Thiên Vũ giật mình: “Chiến tranh?”

“Đúng vậy. Cục Liên hiệp bài trừ ma túy quốc tế chuẩn bị đại sự, có thêm Pakistan, Afghanistan cùng Trung Á, lần này là do Trung Quốc cùng nước Nga làm nhân vật chính, quy mô không nhỏ. Lúc tôi đến đây, dọc hai bên đường đều có quân đội, nghe nói Trung Quốc cùng nước Nga phái ra bộ đội đặc chủng cũng đã đến vùng gần đây. Tôi cũng phải mau chóng rời khỏi đây.”

Tựa như hành động bọn họ đối với những Bộ khác đều phải bảo mật, thì hành động của các Bộ khác cũng bảo mật, vì sự an toàn chung, đến tận khi nào phái ra đội Thiểm Điện đột kích, từng Bộ mới theo lệnh báo cho những Bộ có liên quan biết qua để nắm tình hình, nhất là Bộ An Toàn Quốc Gia cùng Bộ Cảnh Sát.

Chuyện này tuy chưa phái đội ra, nhưng tổng bộ cũng đã báo qua La Hãn, nhờ đó đưa tin tới các thành viên trong tổ. Bọn họ đang muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, tranh thủ có thể đem tên Shafula phải xuất đầu lộ diện, tóm gọn một mẻ.

Nghe y nói xong, Vệ Thiên Vũ mỉm cười lắc đầu: “Tôi thật sự rất muốn chạy, nhưng Tiểu Thu là người thích náo nhiệt. Tự ca, anh cùng Mẫn ca đi trước đi, tôi cùng Tiểu Thu lưu lại đây tham gia. Nếu được, Tiểu Thu cũng muốn chơi với bộ đội đặc chủng một chút, so cao thấp một lần.”

Chu Tự cười ha ha, nhớ tới tâm tính trẻ con của Diệp Thu, chỉ sợ vừa nghe có đối thủ mạnh, không chỉ không chạy, mà ngược lại còn xoa xoa tay, nóng lòng muốn tỷ thí, giống như y hồi lúc trẻ.

Nghĩ vậy, y cũng không khuyên nữa, kêu mấy người trong bang lại, dùng cáng cứu thương đưa Lạc Mẫn lên, xuống lầu lên xe.

Lạc Mẫn bỗng nhiên kêu lên: “Chờ một chút.”

Những người đó lập tức dừng lại.

Chu Tự nhanh chóng hỏi hắn: “Thế nào? Còn muốn đem theo gì à?”

“Không phải.” Lạc Mẫn nỗ lực ngẩng đầu, tìm Lăng Tử Hàn. “Tiểu Thu đâu?”

Lăng Tử Hàn lập tức từ phía sau đi lên, đứng ở cửa xe.

Lạc Mẫn vươn tay về phía cậu.

Lăng Tử Hàn có chút do dự, đưa tay ra.

Lạc Mẫn hai tay xiết chặt lại, tha thiết cầm tay cậu, chân thành nói: “Tiểu Thu, cám ơn cậu đã cứu tôi. Lần này sau khi xong hết mọi việc, nhất định phải tới Khê La, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Lăng Tử Hàn gật đầu.

Lạc Mẫn có chút không muốn, cứ thế nắm chặt tay cậu.

Chu Tự vừa nhìn, trong lòng rất không hài lòng, đưa tay kéo tay Lạc Mẫn ra, tha thiết nắm chặt trong tay y, ra lệnh: “Lái xe.”

Đoàn xe do hai mươi chiếc việt dã chạy ra khỏi thung lũng, động cơ vang trời, tiếng kêu vang trời.

Chu Tự nhìn bóng dáng Lăng Tử Hàn dần xa, liền hỏi Lạc Mẫn: “Đừng nói với anh em thích tên tiểu quỷ kia nha? Anh thấy cậu ta mặt thì lạnh băng, người thì gầy guộc, không thích nói chuyện, tính cách kỳ quặc, lại cứng nhắc, chỉ sợ còn là xử nam đó. Nửa điểm tình thú cũng không có, sao em lại thích chứ?”

Lạc Mẫn không biết nên khóc hay cười: “Anh nói bậy bạ gì đó? Người ta là ân nhân của em đó.”

Chu Tự liếc mắt trừng hắn: “Ân nhân cứu mạng thì đúng, thế nhưng em không được lấy thân báo đáp.”

Lạc Mẫn cố nén cười, nói với y: “Anh đừng chọc em nữa, nhịn cười đau bụng quá đi.”

Những người khác trên xe nhịn không được, lúc này tất cả đều cười ha ha.

Chu Tự cũng thấy buồn cười, nhưng phụng phịu nói: “Câm miệng, ai còn dám cười nữa, tôi liền quăng xuống biển cho cá mập.”

HẾT CHAP 13

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment