Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 44

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lạc Mẫn, Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn ngồi trên xe Irene. Bốn người bảo vệ Lạc Mẫn thì ngồi trên xe jeep Hummer phía sau, bọn họ hiển nhiên cũng đã tới đây không chỉ một lần, cho nên có quen biết với những người cầm súng. Mấy người bọn họ gặp nhau có ôm, có bắt tay, có đặt tay lên vai bọn họ, dường như vô cùng thân thiết, sau đó mới vui vẻ bước lên xe.

Irene rất quen thuộc đường đi ở đây, không quay đầu xe, tiếp tục chạy về phía trước, rồi đột ngột ngoặt, hướng về phía khác chạy, tất nhiên đây không phải là đường đi lúc ban đầu của cô.

Dọc theo đường đi có ngang qua mấy ngôi làng nhỏ khác. Người dân ở đây nhìn qua cũng không được giàu có, tại vài ruộng thuốc phiện có vài thanh niên thiếu nữ da ngăm đen cầm dao thu nhựa cây thuốc phiện, mấy đứa trẻ nhỏ thì bò lăn trên mặt đất, thân dính đầy đất. Thấy xe của bọn họ, những người đó liền co rúm người lại, nhưng trong mắt lại ánh lên sự cảm kích.

Ở ghế sau, Lạc Mẫn ngồi đối diện Vệ Thiên Vũ nói: “Cây thuốc phiện ở đây là loại cây một vụ mùa, một năm chỉ trồng được một lần, tháng 11 hàng năm gieo mầm, tháng 2 năm sau nở hoa, đầu mùa xuân có thể thu hoạch. Bất quá, người của Irene mời tới chuyên gia nông nghiệp, trải qua nhiều đợt thí nghiệm gien, cây thuốc phiện hiện giờ có thể trở thành cây hai mùa vụ. Hiện tại, người dân nơi thu hoạch vào hai đầu xuân và thu, tháng 4 hàng năm gieo một lần, tháng 8 nở hoa, đầu thu có thể có thu hoạch lớn. Thu nhập hàng năm của người dân tại đây nhớ vậy mà tăng gấp đôi, cho nên đều rất cảm kích bọn họ.” Để tôn trọng Irene, nên khi nói hắn cũng dùng tiếng Anh để nói.

Vệ Thiên Vũ vội vã biểu thị kính phục: “Vậy thật sự là quá tốt, quả thực là vì dân tạo phúc.”

Irene nở nụ cười: “Quá khen, kỳ thực là đôi bên cùng có lợi. Thu nhập bọn họ gia tăng gấp đôi, chúng tôi cũng có khác gì đâu.”

Lạc Mẫn gật đầu: “Đây là điều đương nhiên, nên việc làm ăn của bên các người vô cùng có ý nghĩa.”

Irene cười to, nhanh chóng lái xe vào đường núi. Hai bên sườn núi không có một ngọn cỏ, nhìn như đất badan ở Trung Quốc, vô cùng cằn cỗi. Xe bọn họ chạy qua, bụi bặm bay lên, thật lâu vẫn không tan.

Rốt cục, trước mắt bọn họ xuất hiện một thung lũng, nhưng so với cảnh vật bên ngoài tuyệt nhiên khác hẳn, tựa như ốc đảo giữa sa mạc, có cỏ có cây có hồ nước, vài căn biệt thự xinh đẹp rải rác trong đó, sân nhà chung quanh đều có hoa nở rộ. Vừa nhìn thấy, cứ tưởng rằng là cảnh do huyễn tưởng mà ra, không có thật.

Đỉnh núi chung quanh thung lũng có vài trạm canh gác, từ sớm đã thấy bọn họ, liền thông báo cho những người gác cửa ở thung lũng. Lúc xe của Irene chạy tới gần, cửa sắt tại cửa chính đề phòng sâm nghiêm mở ra cho bọn họ chạy vào.

Irene cũng không biểu hiện gì, cứ thế đem xe chạy vào. Nhưng người trên hai chiếc xe Hummer chạy phía sau thì hoặc là huýt sáo thật dài hoặc hò hét vui mừng với những người gác trạm, hướng mấy người canh trạm nói vài câu.

Xe dừng lại, Irene quay đầu lại cười với Lăng Tử Hàn, rồi nói với Vệ Thiên Vũ: “Tới rồi, mời vào, tướng quân đang chờ mọi người.”

Vệ Thiên Vũ gật đầu cười.

Bốn người cùng nhau xuống xe.

Trước mặt chính là một dãy biệt thự đạt tiêu chuẩn hạng nhất, tràn ngập sự lãng mạn, vừa đi vào vừa nhìn, tường được làm bằng gỗ thiên nhiên sậm màu, khắp nơi được trang trí bằng giấy tráng kim (1), một bên là bàn hội nghị bằng gỗ teak (2) màu sậm, chung quanh bàn là những cái ghế cao có lưng dựa, mặt đất được lót bằng đá sa hồng thạch (3) Ấn Độ, bầu không khí vừa yên lặng lại trang nghiêm.

Trong phòng không có ai, Irene hoạt bát nói bọn họ: “Các anh cứ ngồi trước đi, tôi đi mời tướng quân tới.”

Lạc Mẫn cùng Vệ Thiên Vũ, Lăng Tử Hàn theo hướng tay của cô, ngồi xuống trên ghế dựa bằng gỗ cây tử đàn điêu khắc hoa tinh tế, Irene mỉm cười, nhanh nhẹn rời đi.

Một lát sau, người hầu bưng trà lên, là những chén trà dùng loại trà Long Tĩnh ướp cùng trà búp Minh Tiền.

Bọn Lăng Tử Hàn đều đã xem qua tư liệu của Guzman Kusconkun. Người đã xưng vương tại “Kim Tân Nguyệt” với ba mươi năm kiêu hùng có huyết thống người Hoa, mẹ của ông là người Thái Lan gốc Hoa, bởi vậy ông vô cùng đam mê truyền thống cùng phong tục Trung Quốc, tựa như cách trang trí nhà cửa, hay như tập quán ẩm thực.

Bên trong rất an tĩnh, máy điều hòa thổi nhẹ đem cái nóng bên ngoài xua đi mất. Bọn họ cũng không nói gì với nhau, chỉ là nâng chung trà lên uống, sau đó lẳng lặng chờ đợi.

Ngoài cửa sổ dường như có người rình, sau một lát liền rời khỏi, có một làn hương nhẹ tỏa ra. Đó là dòng nước hoa JOY (4) sang quý nhất trên thế giới, mỗi một ounce (5) đều dùng 10.600 đóa Molly (6) cùng 28 đóa hoa hồng Bulgaria (7) cùng Lily magnolia (8), trộn cùng hoa huệ và vài hương cỏ quý tinh luyện, làm cho người ta không khỏi mơ màng. Bóng người lặng yên ngoài cửa sổ kia chắc chắn là một phụ nữ.

Không gian yên ắng, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân xuống lầu.

Ba người lập tức đứng lên.

Một người đàn ông vóc người cao gầy, tóc hoa râm đi xuống, ông có vóc người to lớn, hai đầu lông mày tỏa ra nét kiên cường, quả nhiên là tên cướp hùng bá nhất phương, khiến cho chính phủ các quốc gia phải khoanh tay. Ông chưa từng tham gia quân đội hay có đội quân riêng, nhưng lại được danh xưng “Tướng quân” – Guzman Kusconkun.

Nhìn thấy ba người thanh niên tư thái vô cùng cung kính, ông liền mỉm cười, tiến lại gần bắt tay từng người bọn họ, liên thanh nói rằng: “Hoan nghênh, hoan nghênh.” Ông dùng tiếng Hán, khẩu âm có chút cổ quái, tựa như tiếng phổ thông ở phía nam Trung Quốc, dùng từ đơn cũng không cuốn lưỡi.

Vệ Thiên Vũ nhanh chóng nói: “Tướng quân, hân hạnh.”

Lăng Tử Hàn không nói một lời, bắt tay cùng ông.

Guzman chú ý nhìn cậu một cái, cũng không nói chuyện, chỉ là hướng cậu cười, liền xoay người sang Lạc Mẫn, cười nói: “A Mẫn, hôn lễ của cậu cùng A Tự rất đẹp, đáng tiếc lúc đó tôi có chút việc bận, không thể tham gia.”

Lạc Mẫn khoái trá mà cười, cùng ông bắt tay: “Quà mừng mà chú tặng tụi con đã nhận được rồi, thực sự là quá khách khí, tặng tụi con quà mừng quý như vậy, con cùng A Tự đều thích vô cùng.”

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ nghe xong, trong lòng đoán quà mà ông tặng hai người bọn họ có lẽ là tên lửa cùng xe tăng.

Guzman hiển nhiên vô cùng thích Lạc Mẫn. Tại phương diện truyền thống đạo đức, ông là người khá cổ hủ, vô luận đối phương thích là nam hay nữ, đối bạn đời chung thủy đều khiến ông vô cùng tán thưởng. Nghe Lạc Mẫn nói xong, ông cười ha ha, thân thiết vỗ vỗ vai Lạc Mẫn: “Đừng khách khí, nhiêu đó cũng không tính là gì, cậu cùng A Tự thích là được rồi.”

Lạc Mẫn cũng cười nói: “Tướng quân, con mỗi lần thấy chú, con luôn mang hình dáng này, chẳng có gì biến đổi, tựa như là dùng thuốc trường sinh bất lão vậy.”

Guzman càng cảm thấy hài lòng: “A Mẫn, dù là nói đùa cũng làm tôi rất vui đấy.”

“Con là nói thật.” Lạc Mẫn cùng ông nói đùa một chút, lúc này mới chuyển sang đề tài chính. “Tướng quân, ý định tới đây của Musa con đã nói qua trong điện thoại với chú, chú xem thử coi có thể cùng với bọn họ nói chuyện không?”

“Đương nhiên có thể.” Guzman mỉm cười nhìn về phía Vệ Thiên Vũ. “A Tự cùng A Mẫn thực sự là rất có nghĩa khí, rõ ràng có thể làm trung gian chuyển hàng cho các cậu, ở giữa có thể kiếm thêm được không ít tiền, thế nhưng bởi vì Malabanan nhờ bọn họ giúp đỡ, họ liền đem người đến trước cửa. Tình cảm của bọn họ đối với bạn bè tôi rất ngưỡng mộ, hơn nữa, đại danh Linh Sa tôi ngưỡng mộ đã lâu, cho nên, chỉ cần giá cả phù hợp, việc làm ăn này bàn luận cũng sẽ tốt đẹp thôi.”

Vệ Thiên Vũ vội vã hơi hơi hạ thấp người: “Rất cám ơn tướng quân. Tự ca cùng Mẫn ca giúp đỡ tụi con như vậy, tụi con xin ghi tạc trong lòng, sau này có cơ hội nhất định báo đáp. Còn về chuyện làm ăn, tụi con xin nghe tướng quân, không có vấn đề gì cả.”

Guzman gật đầu: “Tốt, tôi là rất thích người hào phóng. Chuyện làm ăn cũng không cần gấp, ngày mai tôi sẽ dẫn các cậu đi tham quan xưởng, mấy kĩ sư của tôi nghe nói có cậu đến, vô cùng hưng phấn, đều đang chờ được cậu chỉ dẫn thêm.”

“Đây thật không dám nhận.” Vệ Thiên Vũ ôn hòa mà cười nói. “Đây chỉ là sở thích của con mà thôi, bọn họ mới là chuyên gia. Mọi người cùng nhau bàn luận mới đúng.”

Guzman hiển nhiên đối với phong độ khí chất cùng ăn nói lễ phép của anh vô cùng thoả mãn, sang sảng mà nói: “Được, vậy hôm nay chúng ta thoải mái uống vài chén cùng nhau, ngày mai bàn chính sự. Đi thôi, tiệc rượu đã chuẩn bị xong.”

Bọn Lăng Tử Hàn theo Guzman đi qua căn biệt thự, hướng đến gian nhà kế bên. Hiển nhiên đây là căn biệt thự dùng cho hội nghị, còn sinh hoạt thì ở bên kia.

Bọn họ vừa đi tới cửa nhà ăn, cửa sắt lại mở ra, hai xe việt dã tiến đến.

Guzman quay đầu nhìn một chút, bỗng nhiên cười với Lạc Mẫn: “Kẻ địch của cậu tới rồi kìa.”

Lạc Mẫn vẻ mặt không hiểu: “Ai cơ? Ở đây hình như con chỉ có bạn, đâu có kẻ địch đâu?”

“Đương nhiên, ở chỗ này cậu chỉ có bạn.” Guzman mỉm cười. “Thế nhưng, người kia là bang chủ Khang Minh của Ngũ Mai Bang ở chỗ các cậu, cũng là đến đây bàn chuyện làm ăn. Vốn là tôi hẹn y mấy ngày nữa hãy tới, miễn cho hai người các cậu chạm mặt nhau. Ai biết y sốt ruột, có thể là tới mùa thu hoạch rồi, y sợ hàng hóa bán hết, nhất định phải lập tức tới. Tôi cũng nghĩ, các cậu nếu đến chỗ của tôi, coi như là cho tôi chút mặt mũi, không đến mức trước mặt mà đối đầu, nên mới đáp ứng.”

Sắc mặt Lạc Mẫn tự nhiên trầm xuống, lập tức cố gắng nhẫn nại, cười nói: “Tướng quân cứ yên tâm, con dù không hiểu chuyện, cũng sẽ không ở đây xảy ra tranh chấp cùng y. Hơn nữa, việc làm ăn của chúng con vốn dĩ khác y, đường lớn trước mặt, ngã rẽ hai bên. Chỉ cần y không chọc con, con cũng không có chuyện gì cùng y.”

“Nói rất đúng.” Guzman tán thưởng vỗ vỗ vai hắn. “Yên tâm, có tôi ở đây, tất nhiên là không cho phép y xằng bậy, trừ phi y không muốn tiếp tục làm ăn nữa.”

Đang nói, cửa xe việt dã mở ra, Khang Minh anh tuấn lại nhiễm chút tà khí nhảy xuống xe. Đi bên cạnh y, là một người đàn ông dáng người thấp bé, đôi mắt sáng nhưng tràn ngập giả dối, vừa nhìn có thể biết là một người quỷ kế đa đoan. Lạc Mẫn có biết ông ta, đó là quân sư Viên Sa bên cạnh Khang Minh mới xuất hiện năm ngoái.

Từ khi hai người bang chủ trong Ngũ Mai Bang bị một người sát thủ thần bí bắn chết, Khang Minh từ lúc đó vô cùng cẩn thận, đầu tiên là tìm một người quân sư vì y bày mưu tính kế, sau đó lại thuê làm tám gã bộ đội đặc chủng xuất ngũ Đài Loan, một tấc cũng không rời theo sát y. Lần này đến “Kim Tân Nguyệt”, y tự nhiên cũng mang theo những người này bên cạnh.

Guzman nhìn những người đi theo bên cạnh y, dáng cười trên mặt vẫn giữ nguyên.

Khang Minh bước đi tới Guzman, khách khí nói: “Tướng quân, cám ơn chú đã cho người tới đón chúng tôi.”

“A Minh quá khách khí.” Guzman cười nói. “Cậu tới đây, tất nhiên là khách. Đạo đối khách, tôi tất nhiên rất chú trọng.”

“Tất nhiên, tướng quân hiếu khách thiên hạ đều biết.” Khang Minh rất có lễ phép mà tán dương, lập tức nhìn về phía Lạc Mẫn bên cạnh ông. “Mẫn ca cũng tới rồi?”

“Đúng vậy.” Lạc Mẫn khẽ gật đầu. “Không nghĩ tới lại có thể gặp Minh ca ở đây.”

“Ha hả, cái này vốn dĩ là do chúng ta hữu duyên mà.” Khang Minh vừa nhìn thấy hắn, trong ánh mắt không tự chủ được mà lóe lên chút lửa. “Một lát nữa tôi phải kính Mẫn ca một ly.”

Bốn người đi theo Lạc Mẫn vốn đang thoải mái đứng ở đằng xa, vừa thấy Khang Minh, lập tức chạy vội tới bên này, đứng bên cạnh Lạc Mẫn, bảo vệ hắn, cảnh giác nhìn Khang Minh. Người này đối Lạc Mẫn vẫn tà tâm không dứt, bọn họ đều biết rõ, đã sớm hận y tới tận xương tủy.

Tám người đi theo Khang Minh nhìn thấy tình cảnh vậy, cũng lập tức vây quanh lại chỗ y.

Bầu không khí nhất thời tựa như gươm súng đã sẵn sàng.

Lạc Mẫn đối với mấy người bên cạnh thấp giọng nói: “Lui xuống hết đi, trước mặt tướng quân không được làm càn.”

Bốn người kia cũng hiểu được, nhanh chóng thối lui.

Khang Minh cũng hướng người bên cạnh y trách cứ: “Làm gì vậy hả? Không nhìn thấy tướng quân sao? Ai dám trước mặt chú ấy làm trò tổn hại danh dự tôi chứ hả? Thực sự là hồ đồ.”

Guzman nhìn tay chân của hai người họ đều quy củ tuân theo, liền gật đầu: “Bọn họ cũng là khẩn trương lo lắng cho các cậu mà thôi, rất trung thành, tốt. Được rồi, nếu đều tới rồi, cùng nhau ngồi xuống đi.”

Vệ Thiên Vũ vẫn cười tủm tỉm nhìn từ nãy tới giờ. Lăng Tử Hàn đứng ở phía sau anh, hờ hững nhìn. Hai người đều thể hiện dáng dấp siêu thoát mọi sự không liên quan tới mình.

Lạc Mẫn cùng Guzman đi vào trước. Khang Minh đang muốn vào, liếc mắt thấy Vệ Thiên Vũ, không khỏi nhíu mày, nở nụ cười nhẹ hỏi thăm: “Này, mỹ nhân, cậu tên gì vậy? Từ đâu tới đây?” Trong thanh âm tràn đầy ý tứ hàm xúc ngả ngớn.

Vệ Thiên Vũ vừa nghe liền trầm mặt lại.

Trên người Lăng Tử Hàn bỗng nhiên tràn ngập sát khí, hướng thẳng vào Khang Minh.

Người chung quanh Khang Minh tất cả đều bị hù dọa đến hoảng sợ, lúc này mới nhìn về phía người đồ đen đứng kế bên. Cậu đứng ngay bên cạnh Vệ Thiên Vũ mặc đồ trắng toát, chớp mắt tựa như không tồn tại, lúc này bỗng trở nên hung hăng, khiến cho tất cả mọi người đều chú ý.

Nhìn thấy khuôn mặt của cậu, Khang Minh chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, lập tức bị sát khí của cậu làm khiếp sợ, không khỏi cười gượng hai tiếng, nhanh chóng đi vào nhà ăn.

HẾT CHAP 07

Mục lục

(1) Giấy tráng kim: Golden Century

(2) gỗ Teak: Tếch hay giá tỵ (danh pháp hai phần: Tectona grandis) là một loài cây gỗ lớn trong chi Tectona, cao tới 30–40 m và rụng lá vào mùa khô. Khu vực phân bố là Ấn Độ và Đông Dương.

Nguồn: http://www.vncreatures.net/=2.php

(3) đá sa hồng thạch: Cát kết hay sa thạch (đá cát) là đá trầm tích vụn cơ học với thành phần gồm các hạt cát chủ yếu là fenspat và thạch anh được gắn kết bởi xi măng silic, canxi, oxit sắt… Tuỳ theo từng loại xi măng mà cát kết có màu sáng, xám, lục đỏ. Do cát kết thông thường tạo ra các vách đá dễ nhận thấy và các hình khối tự nhiên bằng đá khác nên màu sắc của đá cát có thể coi giống hệt như là màu sắc của khu vực đó.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A1tk%E1%BA%BFt

(4) Joy:

(5) ounce: đơn vị trọng lượng Anh, Mỹ, bằng 1/16 bảng 1 ounce = 28,3495 gam

(6) molly: còn gọi là hoa lài.

(7) hoa hồng bulgaria: (8) lily magnolia:
Bình Luận (0)
Comment