Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 347

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Độ cao ở đây so với mặt biển hơn 4000m, do khí trời ác liệt, hầu như không có một ngọn cỏ, mùa đông tuyết đọng cả thước, mùa hè chỉ còn lại là sườn núi đất vàng hoặc núi đá trụi lủi, không có dấu hiệu của sức sống nào cả.

Bóng đêm thâm trầm, sao đầy trời, thân thể thon gầy của Lăng Tử Hàn lẳng lặng mà đứng thẳng trong ánh sao ảm đạm, mang một khí phách không thể đỡ.

Một lát sau, trong bóng tối xa xa vang lên vang lên thanh âm của Fernando: “Lăng tiên sinh, anh rất giữ chữ tín.”

Lăng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Đây là tiêu chuẩn đạo đức tối thiếu của con người mà. Mr.Fernando, chắc anh cũng nên xuất hiện đi nhỉ?”

Trong thanh âm Frenando mang theo ý châm chọc: “Lăng tiên sinh, anh giữ chữ tín, đó không hề nghi ngờ gì, nhưng, anh không cảm thấy bản thân mình còn quá lỗ mãng hay sao?”

Nét mặt Lăng Tử Hàn lạnh lùng nghiêm nghị, bình tĩnh mà nói: “Ý của Mr.Fernando chính là không dự định giữ lời hứa phải không?”

Frenando thong thả mà nói: “Trí tuệ của người Trung quốc các anh từ xưa đã rất đáng để chúng tôi học tập, trong đó có 1 câu nói rất hay, binh bất yếm trá.” (đã dụng binh thì không ngại dùng mưu kế dối trá)

Lăng Tử Hàn tắt máy khuếch đại âm thanh, cúi đầu nói vào kênh chuyên dụng của liệp thủ: “Từ chỗ tôi, hướng 3h, 7h và 9h có 3 tay súng bắn tỉa, cự ly từ 800m đến 1200m, đối diện ngay trước tôi có 1 đám người đang tụ tập, cự ly khoảng 1000m, dán mắt vào chúng, chú ý theo dõi.”

Tai nghe của cậu truyền đến vài tiếng “Yes, sir”, sau đó liền tĩnh lặng trở lại.

Về cái nhìn của đối phương, thì cậu giống như đang trầm mặc khoảng một phút đồng hồ, liền vững vàng nói: “Đối với 1 người không tuẩn thủ chữ tín, tôi cũng không còn gì để nói với người đó.” Nói xong, cậu xoay người đi, không có chút do dự.

Điều này dường như khiến Frenando bất ngờ, gã lập tức kêu: “Chậm đã. Lăng tiên sinh, lẽ nào anh không muốn thuốc trị bệnh cho Đồng viện trưởng?”

Lăng Tử Hàn quay đầu đi, cười lạnh một tiếng: “Anh giữ chữ tín sao? Tôi có thể tin anh nữa sao? Mr.Frenando, anh cũng không nên quá coi thường tôi như vậy.” Lời còn chưa dứt, cậu liền bước đi tới đoàn xe cách đó không xa, leo lên chiếc xe việt dã đi trước.

Đoàn xe mà bọn họ dùng để tới đây, trong đó có 2 chiếc xe vận tải bọc thép, rõ ràng là dùng vận chuyển phạm nhân, các xe khác đều là xe việt dã, có không ít quân nhân mang súng trường canh giữ ở chung quanh xe vận tải bọc thép, đồng thời cũng bảo vệ Lăng Tử Hàn. Đối với một phó bộ trưởng phụ trách Quốc Gia An Toàn mà nói thì đây đều là bình thường.

Lăng Tử Hàn vừa lên xe, toàn bộ đoàn xe bắt đầu quay đầu, hiển nhiên chuẩn bị đi trở về.

Frenando không hề nghĩ tới thái độ của Lăng Tử Hàn lại cường ngạnh như thế, hoàn toàn không bị gã áp chế, liền có chút rối loạn đầu trận tuyến, lập tức nhấn cao âm lượng máy khuếch đại âm thanh, kêu lên: “Được rồi, Lăng tiên sinh, tôi xin lỗi anh. Hồi nãy tôi chỉ đùa chút thôi, xin anh đừng nên để bụng. Giao dịch của chúng ta có thể lập tức tiến hành.”

Đoàn xe ngừng lại, Lăng Tử Hàn đẩy cửa ra, xuống xe, lãnh tĩnh mà nói: “Anh cứ đi ra trước đã, chứng minh rõ anh là một người giữ chữ tín, giao dịch của chúng ta mới có cơ sở.”

Thái độ Frenando rất thành khẩn: “Lăng tiên sinh, xin anh tha thứ, tôi không phải không giữ chữ tín, nhưng các anh là một nước lớn, mà tôi cũng không phải bạn của các anh, vì vậy tôi không thể mạo hiểm bản thân xuất hiện trước mặt các anh được, phải không? Thế nhưng, tôi có phái trợ thủ của tôi tới đó, cũng mang theo thuốc cho Đồng viện trưởng, đây cũng xem như là thành ý của tôi được không? Xin Lăng tiên sinh thông cảm cho sự khó xử của tôi, có thể lấy an nguy của Đồng viện trưởng làm trọng, tiến hành giao dịch này.”

Gã vừa nói hết lời, liền có 2 xe việt dã lớn loại hình đi đường núi xuất hiện tại ngọn núi đằng xa, chạy nhanh tới chỗ cậu.

Lăng Tử Hàn nghe báo cáo quan sát của liệp thủ thông qua tai nghe, lúc này mới tiến về phía trước vài bước, hờ hững nói: “Được rồi, Mr.Frenando, tôi sẽ tin anh 1 lần, hy vọng anh sẽ không khiến tôi thất vọng, bằng không, tôi sẽ không hài lòng lắm đâu.”

“Cám ơn sự tin tưởng của Lăng tiên sinh.” Frenando cười nói. “Tôi chân thành hy vọng anh có thể hài lòng vui vẻ.”

Cuộc nói chuyện kết thúc, Lăng Tử Hàn vung tay lên, Liễu Mộ liền cho người mở cửa xe vận tải bọc thép, từ bên trong áp giải Marcus Valkyrie còng tay xiềng chân cùng 4 người khác đang nằm trên cáng cáng cứu thương ra.

Bọn họ đứng ở bên đường biên giới thuộc về Trung Quốc, không hề tiến về phía bên kia 1 bước.

Cả hai chiếc xe kia từ triền núi chạy tới chỗ họ, đậu bên Afghanistan, từ trên xe xuống tới vài người, đều mặc đồ đen, đội mũ trùm đầu kín, đi tới chỗ họ, người dẫn đầu không hề khách khí dùng tiếng Anh nói: “Giao người cho chúng tôi.”

Lăng Tử Hàn đứng thẳng, ánh mắt lợi hại, chỉ lạnh lùng mà nói một chữ: “Thuốc.”

Người nọ không chịu nhượng bộ: “Giao người trước.”

Lăng Tử Hàn quay đầu chỉ chỉ: “Giao 3 người kia cho bọn họ.”

Lập tức có 3 cáng cứu thương được khiêng tới, đặt xuống mặt đất trước mặt bọn họ.

Tên áo đen đi đầu ngồi xổm xuống nhìn một chút, liền ý bảo người phía sau đi lên, ôm người đang nằm trên cáng cứu thương đi ra, đưa lên xe. Sau đó, tên đó nói với người bên cạnh: “Đưa thuốc cho bọn họ.”

Một cái rương nhỏ cầm trong tay tên đó đưa ra.

Người bên cạnh Liễu Mộ tiếp nhận, lập tức chạy vội đến 1 chiếc xe việt dã.

Người trong xe chính là Đàm Như Thủy đang được nghiêm mật bảo hộ, anh lấy ra một loạt các loại công cụ kiểm tra đo lường y học, lần lượt tiến hành kiểm tra 12 lọ thuốc trong rương, trầm tư một hồi lâu, nhẹ giọng nói với Lăng Tử Hàn qua mirco: “Tôi không chắc lắm, nhưng đặc tính của thuốc này dường như có tác dụng ức chế vật chất trong thân thể Đồng viện trưởng.”

“Được.” Lăng Tử Hàn đồng ý, nói với Liễu Mộ. “Giao hết người cho bọn họ.”

Nói xong, cậu quay đầu lại, leo lên xe.

Liễu Mộ chỉ huy người tháo bỏ còng tay xiềng chân của Marcus Valkyrie xuống, sau đó đưa y cùng người còn lại trên cáng cứu thương thả ra.

Tên áo đen đi đầu kia nhiệt liệt ôm Marcus Valkyrie, những người khác ôm lấy người trên cáng cứu thương, cùng tiến lên xe.

Liễu Mộ cùng các nhân viên đều leo lên xe.

Song phương hầu như song song phát động xe, hướng về hai hướng khác nhau mà chạy đi.

Lăng Tử Hàn không hề chậm trễ, từ trên núi xuống tới, liền thẳng đến sân bay Kashgar, dưới sự bảo vệ nghiêm mật của nhiều bộ đội đặc chủng, cùng Đàm Như Thủy leo lên chuyên cơ, bay về phía Bắc Kinh.

Bọn họ đáp xuống sân bay quân dụng phía Tây, ở đây cũng có rất nhiều quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng, đạn lên nòng đang chờ, vừa thấy hai người họ đến, liền bảo vệ Đàm Như Thủy, đưa anh tới thẳng bệnh viện 643.

Lúc này, vị chuyên gia y học từ Lào trở về đã mang theo virút trộm được đang chờ trong trong mật thất chỗ Đặc Biệt Y Liệu chờ anh.

Lăng Tử Hàn nhìn đồng hồ 1 chút, hiện tại đã sắp hừng đông, Somalia trễ hơn ở đây 5 tiếng, cách thời gian mà Tinos hẹn Heinz gặp mặt còn hơn 23 tiếng, thời gian cũng không gắp lắm, cậu liền ở bệnh viện 1 chút, thăm Đồng Duyệt.

Đàm Như Thủy mang theo tổ chuyên gia bắt tay kiểm nghiệm virút bọn họ trộm được cùng loại thuốc mà Frenando cung cấp, Lăng Tử Hàn hy vọng bọn họ có thể mau chóng đưa ra kết quả.

Đồng Duyệt vẫn đang ngủ say, sắc mặt so với hai ngày trước càng thêm tái nhợt, cũng gầy hơn hẳn. Lăng Tử Hàn chưa từng thấy qua bộ dáng này của hắn, trong lòng không tự chủ được đau nhói. Cậu không chỉ lo cho Đồng Duyệt, mà cũng lo cho cha cậu. Nếu Đồng Duyệt vạn nhất xảy ra bất trắc, không biết Lăng Nghị có thể chịu được đả kích này hay không.

Cậu ngồi trước phòng bệnh Đồng Duyệt ngồi nửa giờ, liền đứng dậy rời đi, chạy tới “Thứu tháp”.

Lôi Hồng Phi cùng La Hãn vẫn đang ở trung tâm chỉ huy ngầm, vẫn đang chú ý mật thiết các biến hóa của tình huống cùng tin tức phức tạp rắc rối, để có thể đúng lúc điều hành, chỉ huy hành động. Tuy rằng hai người thỉnh thoảng cũng thay phiên nghỉ ngơi, nhưng ngủ rất ít, trong mắt đầy tia máu, trong tay đều cầm ly trà nồng, từng ngụm từng ngụm uống để nâng cao tinh thần.

Thấy Lăng Tử Hàn, Lôi Hồng Phi lập tức đau lòng, nhịn không được tiến ra đón, ôm chặt lấy cậu.

Lăng Tử Hàn vạn lý bôn ba, không hề nghỉ ngơi, cũng xác thực cảm thấy uể oải, nhưng hành động hiện nay rõ ràng đã có tiến triển, trong lòng cậu cũng cảm thấy vui. Cảm nhận được cái ôm đầy lực, cậu cảm thấy thoải mái hơn, cũng không nói mấy lời lời khách sáo như “khổ cực rồi”, chỉ yên lặng tựa đầu đặt lên bờ vai rộng, nghỉ tạm 1 phút, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Có tình huống gì không?”

“Tạm thời không có.” Lôi Hồng Phi ôm vai Lăng Tử Hàn, đi tới bên cạnh bàn điều khiển, để cậu ngồi xuống ghế mềm. “Anh để La Hãn nghỉ ngơi một chút, hắn mệt sắp chết rồi. Em sao rồi? cũng mệt lắm rồi hả?”

“Ừ, đã lâu rồi chưa từng thấy có chuyện nào nghiêm trọng đến vậy.” Lăng Tử Hàn mỉm cười với y. “Thế nhưng, hiện nay thế cục đã dần dần được khống chế, em yên tâm hơn rồi, mệt chút cũng không sao.”

“Vậy à?” Lôi Hồng Phi lấy cho cậu 1 ly sữa bò, đặt tới trước mặt cậu, thân thiết mà nói. “Chắc em đói bụng lắm rồi nhỉ? Hơn 1 ngày đêm chưa ăn gì phải không?”

“Hình như vậy.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu, vừa uống sữa bò vừa nhìn hình ảnh trên màn hình máy vi tính.

Lôi Hồng Phi không hề quấy rối cậu, liền đi thu xếp vài món cho cậu.

Lăng Tử Hàn gọi cho Vệ Thiên Vũ, ôn hòa cười nói với anh: “Chuyện bên này rất thuận lợi, em đã về Bắc Kinh, sẽ xử lý vài chuyện rồi qua đó. Anh đi phẫu thuật đi, sau đó nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị hành động.”

Tiếng lòng căng thẳng của Vệ Thiên Vũ được thả lỏng, cười gật đầu: “Được, em cũng chú ý nghỉ ngơi, anh đi đây.”

“Ừ, trên đường đi em đã nghỉ ngơi rồi, anh không cần lo cho em.” Lăng Tử Hàn thân thiết nói. “Hành động bên kia của anh rất quan trọng, cũng rất nguy hiểm, cần đảm bảo tinh lực cùng thể lực đầy đủ.”

“Anh hiểu.” Vệ Thiên Vũ lập tức kết thúc trò chuyện, đi phẫu thuật.

XXXXXXXXXXXX

Ngay lúc Lăng Tử Hàn ngồi vào bên cạnh bàn, cùng Lôi Hồng Phi, La Hãn ăn sáng thì ở Luang Phabang của Lào chính là rạng sáng.

Nơi này chỉ là một thành phố nhỏ của Lào chỉ khoảng 10km2, trước đây là một thành trấn, cũng là cố đô nổi danh cùng trung tâm phật giáo. Nó giấu mình sâu trong ngọn núi bên Sông Mê-Kông, rời xa trần thế, bầu không khí yên lặng an tường, cổ miếu khắp thành phố đều được bảo tồn kỹ lưỡng. Vào năm 1995, nơi đây được UNESCO xếp vào 1 trong 6 di sản văn hóa thế giới, trở thành thắng địa hấp dẫn du khách nhất Lào.

Không chỉ có như vậy, khu vực này chính là nơi giao thông quan trọng của Lào, mà đồng thời cũng là khu bần cùng nhất của Lào, một đội du kích phe phản chính phủ “Vũ trang dân chủ nhân dân tự do Lào” đang hoạt động tại đây.

Rạng sáng, quân chính phủ Lào phát động tiến công thôn trại Miêu tộc gần Luang Phabang, song phương chiến đấu kịch liệt hơn nửa tiếng đồng hồ, đội du kích đột phá vòng vây, vừa đánh vừa lùi, một mực thối lui đến bờ sông Nankang, lên thuyền xuôi dòng đi vào Sông Mê-Kông, rất nhanh tới Luang Phabang. Quân chính phủ đuổi sát phía sau, tiếng súng kịch liệt không hề ngừng.

Trong thành nội Luang Phabang, dọc theo Sông Mê-Kông, rất nhiều quán trọ gia đình, người ở bên trong đa số đều là du khách phương tây.

Nghe được tiếng súng, bọn họ đều kinh hãi tỉnh lại, có người đẩy cửa sổ nhìn xung quanh hướng ra phía ngoài, có người mặc quần áo, chạy ra ngoài quan sát, chuẩn bị chạy trốn.

Trong đó có hai người người phương Tây cũng bị tiếng súng giật mình tỉnh giấc, lập tức xoay người nhảy lên, nhanh chóng mặc xong quần áo, cầm theo túi chạy ra cửa phòng.

Trên sông, song phương giao chiến vừa lúc ngang qua chỗ đó, mưa đạn bay ngang tán loạn chung quanh. Không ít cửa sổ thủy tinh ở phòng ốc hai bên bờ đều bị bắn nát, khiến vài du khách cùng dân bản xứ bị trúng thương, tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng rên vang lên.

Hai người phương Tây kia vừa chạy đến, liền có chuỗi đạn bay qua. Thân thủ bọn họ mẫn tiệp, lập tức ngã xuống đất, đạn bay qua lưng bọn họ, lướt qua thân thể bọn họ.

Hai người không dám nhúc nhích, chỉ có thể áp sát vào trên mặt đất. Đạn song phương giao chiến đều bay loạn, cũng không cùng 1 góc, không ngừng trượt qua đỉnh đầu cùng thân thể bọn họ.

Trong đó một người chửi bới vài câu: “Đây chẳng phải là nhằm vào tụi mình hay sao?”

“Không biết.” Một người khác nói. “Tao thật muốn bỏ cái này xuống, cho cái bọn thấp kém kia nếm thử lợi hại.”

Đợi được những người đó xuôi dòng, rời xa nơi đây, tiếng súng rõ ràng đi xa, hai người mới từ đứng lên trên mặt đất.

Bọn họ nhìn cái túi trên lưng bị trúng đạn thành cái giẻ rách, nét mặt biến đổi. Một người nhanh chóng xé túi, xem cái hộp kim loại bên trong.

Có vài phát đạn bắn trúng cái hộp, trong đó ít nhất cũng có 2 phát súng bắn trúng nắp của nó, khiến nó tự động mở ra.

Hiện tại, chiếc hộp hoàn toàn mở toang trong không khí, virút sẽ nhanh chóng làn ra toàn bộ.

Hai người phương Tây liếc nhau, lập tức ném túi vào Sông Mê-Kông, lập tức chạy đi, lên xe chạy xa khỏi Luang Phabang, thẳng tới Viêng Chăn.

Lúc này, thái dương chậm rãi dâng cao.

Ngọn núi xanh ngắt, Sông Mê-Kông lẳng lặng chảy xuôi cùng thành nhỏ kia một lần nữa khôi phục sự sự yên lặng, dưới ánh bình minh mỹ lệ, càng thêm mỹ lệ.

HẾT CHAP 22
Bình Luận (0)
Comment