Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 264

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Hạm đội Trung Quốc theo kế hoạch sẽ ghé qua Khê La trong 5 ngày, sau đó tới Nam Cảng thêm 3 ngày, lập tức khởi hành phản hồi Nam Hải Trung Quốc, vừa tiến hành tuần tra theo thường lệ, vừa đợi đợt diễn tập liên hợp với B quốc.

Ngày thứ ba tại Khê La, Ban Địch An mời thiếu tướng Lôi Hồng Phi cùng đại tá Ninh Giác Phi, tham quan căn cứ huấn luyện bộ đội đặc chủng của gã. Tổng huấn luyện viên của họ là trung tá John Black vô cùng hiếu kỳ với hai vị đại danh đỉnh đỉnh này, rất nóng lòng muốn cùng hai người tỷ thí.

Lôi Hồng Phi cười ha ha, dùng tiếng Anh lưu loát nói rằng: “Trung tá tiên sinh, không cần phải gấp gáp, đợi lúc chúng ta diễn tập, chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập, muốn đấu 1 chọi 1 hay muốn đấu đội anh đều có thể tự do lựa chọn, chúng tôi không từ chối mà sẽ ứng chiến toàn diện.”

Ninh Giác Phi cười hì hì gật đầu.

Trong mắt người phương Tây, người đông phương không thể đánh đồng tuổi tác với bề ngoài, trong mắt Black hắn vẫn là một thằng nhóc, nhìn trái nhìn phải thì nhìn không thấy được tí năng lực nào từ thằng nhóc con này.

Ninh Giác Phi thường thấy được loại ánh mắt nghi ngờ này, nên biết hắn đang nghĩ gì. Lúc mới vào đội đột kích thiểm điện, thì hắn đã được huấn luyện nghiêm ngặt, không được ở bên ngoài gây hấn hoặc đánh đấm lung tung, lại càng không được tùy ý thể hiện, huống chi bây giờ đã là một quan quân cao cấp, nên càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trong lúc viếng thăm Khê La, hắn luôn đi phía sau Lôi Hồng Phi, mỉm cười, không nói nhiều, cứ đi thẳng, thể hiện bên ngoài là một thằng nhóc ngoan ngoãn, khiến nhiều người khó hiểu, nhìn không ra được hắn có chỗ nào thần kỳ.

Sau khi tham quan, Lôi Hồng Phi tất nhiên khen không dứt miệng với Ban Địch An cùng Black. Y mở miệng khen người thì tất nhiên là thao thao bất tuyệt, vô cùng login, khoa trương vô hạn, chỉ sợ toàn bộ quân Trung Quốc cũng không có ai lưu loát được như y, trước kia khi còn là người yêu của Lăng Tử Hàn, lúc quấn quít lấy cậu y cũng học được không ít mấy câu nói sến súa lấy lòng người, y như cái câu cửa miệng “Tục ngữ nói”, lúc này toàn bộ dùng đến, khiến Black chỉ biết vài từ tiếng Trung nói “Xin chào”, “Cám ơn”, cam bái hạ phong.

Ninh Giác Phi thì bội phục sát đất công lực “tâng bốc” của sư phụ mình, lúc nghe thấy có khi còn nhẫn nại không được, nhưng không dám cất tiếng cười to, hầu như nghẹn thành nội thương.

Black cùng các quan quân đặc biệt chiến B quốc khác vẫn cùng bọn họ tham quan, thỉnh thoảng lại dùng mấy câu nói khiêu khích, hy vọng có thể khiến hai vị tướng quân địa vị cao nhưng lại trẻ tuổi này cùng bọn họ đấu 1 trận. Bọn họ cũng đều biết gia thế của Lôi Hồng Phi, toàn bộ cho rằng y là dựa vào cha mình mới mây xanh thẳng thượng, nên có tâm lý coi thường y. Chỉ là, dù bọn họ nói gì, thể hiện biểu tình gì, Lôi Hồng Phi đều là pha trò, sau đó dùng ngôn ngữ ngoại giao, liều mạng khen đối phương, vẫn không hề chịu tiếp chiêu.

Đối phương hoàn toàn không có cách với y, không thể làm gì khác hơn là để y rời đi. Ban Địch An bao trọn một quán hải sản tốt nhất Khê La, Thiên Hải Các, thịnh yến khoản đãi quan quân trung cao cấp lục hải quân hải quân Trung Quốc, sau đó lại cùng nhau mời đoàn ca vũ quân đội biểu diễn.

Đợi khi các hoạt động kết thúc, đã sắp tới nửa đêm. Ban Địch An cùng các tướng quân của gã nhiệt tình bắt tay lần lượt với các các quân quan Trung Quốc, lúc này mới tẫn hoan mà tán.

Bọn họ ngủ tại 1 khách sạn năm sao, mỗi người đều ở 1 phòng đôi xa hoa, vô cùng thư thích.

Trương Hải Dương cùng Lôi Hồng Phi ở cạnh nhau, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi đến trước của phòng, dùng vân tay của mình mở khóa.

Lôi Hồng Phi vừa mở cửa, liền thấy bên trong có 1 người đang đứng, cậu mặc hưu nhàn trang màu lam, hai tay bỏ trong túi quần, thoải mái mà nhìn y, mỉm cười.

Lôi Hồng Phi kinh hỉ kêu lên: “Tử Hàn.”

Trương Hải Dương đang muốn đóng cửa, vừa nghe tiếng gọi đó, lập tức chạy ào vào căn phòng bên cạnh.

Lôi Hồng Phi đã chạy tới, ôm chặt lấy Lăng Tử Hàn, liên tục gọi: “Tử Hàn, Tử Hàn, thực sự muốn chết anh luôn rồi.”

Trương Hải Dương đợi nửa ngày cũng không thấy y buông ra, thực sự không nhịn được nữa, liền đưa tay cố sức túm lấy y: “Tránh ra.”

Lôi Hồng Phi tựa đầu chôn ở cổ Lăng Tử Hàn, chơi xấu mà nói: “Không được, không được, Tử Hàn là của tôi, anh không được ôm.”

Trương Hải Dương nhịn không được cười to, nhấc chân đạp: “Tử Hàn cũng không phải của một mình mày, tất cả mọi người đều có phần, nhanh chóng cút qua chỗ khác.”

“Chính là của 1 mình tôi đấy, chỉ là của 1 mình tôi thôi.” Lôi Hồng Phi thể hiện bản tính trẻ con mà nháo lên, càng ôm chặt lấy cậu, kiên quyết không chịu buông ra.

Lăng Tử Hàn cũng cười, tuy rằng thân thể bị Lôi Hồng Phi ôm chặt đến không thể động đậy, nhưng vẫn vươn tay ra, cầm chặt tay Trương Hải Dương.

Trương Hải Dương cũng sẽ không quản Lôi Hồng Phi nữa, liền đi tới ôm lấy Lăng Tử Hàn, thân thiết mà nói: “Tử Hàn, thực sự là rất nhớ em.”

Lôi Hồng Phi lập tức đá hắn 1 cước: “Ai cho anh nhớ hả? Không cho phép nhớ. Anh đã có gia đình rồi nha, còn dám nhớ tới người khác, cái này gọi là hồng hạnh xuất tường, biết không hả?”

Trương Hải Dương lập tức đáp lễ y: “Tao nhớ đó, nhớ chết tao được, nhớ đến không kiềm được, liên quan gì tới mày hả? Mày cứ đi nói cho Long Tiềm biết đi, y cũng rất nhớ Tử Hàn, haha. Gì mà hồng hạnh xuất tường chứ? Cũng chỉ có người có chỉ số thông minh thấp như mày mới dùng loạn thành ngữ như vậy thôi.”

“Chỉ số thông minh của tôi thấp hả?” Lôi Hồng Phi ngẩng đầu lên trừng mắt. “Chỉ số của anh cũng có cao đâu. Tôi không muốn tính toán với anh, có bản lĩnh anh so với Tử Hàn đi.”

“Tao sao so được.” Trương Hải Dương lẽ thẳng khí hùng. “Tao là hải quân, em ấy là nhà ngoại giao, hoàn toàn không liên quan, làm sao so?”

Lăng Tử Hàn bị hai người bạn thân ôm chặt, được bao quanh chặt bởi khí tức quân nhân tràn đầy sức sống, sự thân mật khăng khít quen thuộc càng khiến cậu thêm ấm áp. Cậu cười, nghe hai người bạn của mình vừa ôm mình vừa càng không ngừng đấu võ mồm, cảm thấy rất hài lòng.

Nghe bọn họ náo loạn nửa ngày, cậu mới mỉm cười nói: “Hai người các anh đó, đều là tướng quân rồi, sao lại tính trẻ con như thế. Khó mà tưởng tượng được, sao các anh lại có thể chỉ huy thiên quân vạn mã được chứ?”

“Chỉ huy thiên quân vạn mã với việc ở bên cạnh bạn mình hoàn toàn không có liên hệ.” Trương Hải Dương khoái trá cười nói. “Chủ yếu là toàn bộ bạn của anh đều đã trưởng thành hết rồi, chỉ còn duy nhất 1 người ấu trĩ, chỉ số thông minh cũng không nhanh nhạy, nên với nó không thể nói đạo lý được.”

Lôi Hồng Phi thừa dịp hắn đắc ý, liền nhấc khửu tay đẩy hắn qua 1 bên, lập tức nhanh chóng mở nút áo của Lăng Tử Hàn ra, thân thiết mà nói: “Nhanh để anh xem vết thương của em nào.”

Lúc này Trương Hải Dương mới nhớ ra lúc còn ở hạm thượng, Lôi Hồng Phi đã từng đề cập qua chuyện Lăng Tử Hàn bị thương, chỉ là lúc gặp mặt thì thấy cậu không hề có chút gì gọi là hành động bất tiện hoặc là thân thể suy yếu cả, mà cuộc viếng thăm cũng rất bận rộn, nhất thời quên mất, giờ nghe Lôi Hồng Phi nhắc tới, hắn cũng nóng lòng, lập tức đi tới giúp y cởi bỏ nút áo Lăng Tử Hàn.

Lăng Tử Hàn nhìn hai người họ thấy không còn không có biện pháp, chỉ có thể cởi áo khoác, sau đó kéo ống tay áo bên trái T-shirt lên, lộ ra cánh tay.

Vết thương đạn xuyên qua cơ bản khỏi hẳn rồi, chỉ còn để lại hai dấu tròn mà thôi. Lôi Hồng Phi cùng Trương Hải Dương tinh tế dò xét, mới yên lòng.

Lôi Hồng Phi phương diện này lợi hại hơn Trương Hải Dương, vừa nhìn đã nói: “Đây là vết đạn từ tay súng bắn tỉa?”

“Phải.” Lăng Tử Hàn cười, sau đó chậm rãi kéo ống tay áo xuống. “Yên tâm, em không sao, hai tên tay súng bắn tỉa cũng đã bị Lâm Tĩnh bắt sống rồi.”

“Vậy là tốt rồi, Dã Lang bắt mấy tên thế này không là vấn đề gì.” Lôi Hồng Phi cười, kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu, trong lúc nhất thời nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được ôm chặt lấy cậu, sau đó kéo cậu qua sofa, quan tâm mà nói. “Có mệt lắm không? Em ngồi 1 chút đi, nghỉ ngơi một chút. Buổi tối ăn gì chưa? Có đói bụng không?”

Trương Hải Dương vẫn biết tình cảm của Lôi Hồng Phi với Lăng Tử Hàn, lần này lúc còn ở hạm thượng thường thường cũng nghe Lôi Hồng Phi nhờ hắn hỗ trợ giùm, nên lúc này biết phải rút dao tương trợ, lập tức ở một bên cười nói: “Đúng vậy, Tử Hàn, sức khỏe của em vẫn chưa tốt, nên nghỉ ngơi 1 chút. Nếu được thì hôm nay em đừng về, để Hồng Phi chăm sóc em đi.”

Lôi Hồng Phi đôi mắt trông mong nhìn Lăng Tử Hàn, ôn nhu mà nói: “Tử Hàn, em yên tâm, chuyện quá phận anh tuyệt đối không làm đâu. Chỉ là, thật khó khăn lắm chúng ta mới có cơ hội gặp nhau, đêm nay em ở lại đây đi.”

Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng mà cười, uyển chuyển nói: “Nếu tối nay em ở lại đây, chỉ sợ ngày mai có vô số truyền thông đưa tin, nói chúng ta là tình nhân. Như vậy không tốt cho lắm.”

“Không đâu.” Lôi Hồng Phi vội la lên. “Tầng này toàn là người của chúng ta. Bảo an B quốc cũng rất nghiêm mật, đều là Cục Quốc An an bài. Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho mấy tạp vụ lên, phóng viên nhiều lắm cũng chỉ có thể canh giữ ở ngoài cửa lớn mà thôi. Sáng sớm mai em ra ngoài, cho dù bọn họ có thấy, cũng chỉ có thể nói là em đến kiểm tra công tác bảo an thôi, đúng không? Tử Hàn, anh thật sự không có ý gì khác cả, hiện tại một mình em ở phủ tổng thống, buổi tối sợ rằng ngủ cũng không ngon giấc phải không? Chí ít có anh ở đây, em có thể thanh thản ổn định ngủ một giấc.”

“Đúng vậy.” Trương Hải Dương lập tức phụ họa. “Tử Hàn, chúng ta khó có được dịp gặp mặt, đêm nay em đừng đi.”

Lăng Tử Hàn nhìn hai người bạn trước mặt mình, không kiên trì nữa: “Được rồi.”

Lôi Hồng Phi cực kỳ cao hứng, hưng phấn mà nhảy người lên, châm trà cho cậu, sau đó nhớ ra cậu không thể uống trà, lại chạy đi rót nước.

Lăng Tử Hàn nhìn động tác của y, không khỏi cười rộ lên: “Hồng Phi, hiện tại em có thể uống trà rồi, không quá đậm là được.”

“Thật à?” Lôi Hồng Phi mừng rỡ như điên. “Vậy dạ dày của em khá hơn rồi à?”

“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu. Cậu dựa người vào lưng sofa, nghiêng đầu nhìn Lôi Hồng Phi, tư thế cùng nét mặt đều thả lòng, lại mang theo một loại phong tình khó mà có được.

Trương Hải Dương cùng Lôi Hồng Phi hiện tại đều là danh tướng thanh niên oai phong một cõi, trong trường hợp gì đều uy vũ sinh uy, nhưng chỉ vừa nhìn Lăng Tử Hàn thì trong mắt đều tràn đầy sự thương tiếc, trong lòng càng thương yêu không ngớt, không còn chút uy thế bễ nghễ thiên hạ như bình thường nữa.

HẾT CHAP 33

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment