Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 222

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lúc Lăng Tử Hàn chạy tới thôn thì bọn Lâm Tĩnh đã vào thôn.

Tù binh còn sống được giải tới đất trống ngay trung tâm thôn, bình dân vẫn đang được lần lượt phân biệt.

Lăng Tử Hàn vừa đi vừa nhìn, thấy các quân sĩ vẫn đang ngay ngắn rõ ràng công tác, nên không hề nói gì.

Bỗng nhiên, cậu đứng lại, cảm thấy hình như vừa nãy có thấy 1 người khá quen.

Người nọ là một người phụ nữ trung niên, mặc trang phục Tajik truyền thống, đang đứng ngay trên ban công lầu hai, dường như đang hướng người về phía bãi đất trống trong thôn. Đương nhiên hiện tại ở chỗ đó rất náo nhiệt nên bà hiếu kỳ nhìn cũng là rất bình thường.

Cậu gọi 1 người quân sĩ tới, chỉ vào sân kia hỏi: “Người ở bên kia đã phân biệt chưa?”

Quân sĩ kia cẩn thận nhìn qua, nghiêm: “Đã phân biệt. Lăng phó, nếu như không phân biệt qua, sẽ không để bọn họ tự do hoạt động vậy đâu.”

Lăng Tử Hàn gật đầu, tiếp tục đi, nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ đã từng gặp qua người ấy ở đâu.

Đột nhiên, cậu đứng lại.

Người phụ nữ đó chính là người trong bức ảnh chụp những người khả nghi mà Du Dặc đã cho cậu xem.

Cậu quay đầu nhìn mấy người quân sĩ đứng bên cạnh mình ra lệnh: “Các anh mau chóng đến bắt người phụ nữ ở ban công lầu hai kia.” Lập tức chạy đi đến bãi đất trống ngay trong thôn.

Mấy quân sĩ kia thấy khuôn mặt nghiêm trọng của cậu, hiện nhiên biết tình huống khẩn cấp, lập tức xoay người chạy theo.

Lăng Tử Hàn vừa chạy vừa nhìn về phía ban công kia.

Bà ta đã nằm trên tường đá ngay ban công, lấy nòng súng ngắn ra.

Lăng Tử Hàn nóng nảy, lại không thể thông báo cho Lâm Tĩnh biết qua hệ thống trò chuyện đã bị hư. Cậu dùng hết toàn lực, càng chạy càng nhanh, tựa như 1 con linh dương trên cao nguyên, nhanh chóng lướt nhanh qua mặt tuyết ẩm ướt, vọt thẳng tới khoảng không trước mặt.

Lâm Tĩnh đang đứng ở đó, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Eclanamine.

Lăng Tử Hàn đã thấy được mục tiêu của bà ta chính là Lâm Tĩnh, lúc này hoàn toàn không kịp cảnh báo. Cậu nhảy người lên, đổ nhào về phía Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh xoay người, rút súng ra, đang muốn nhấn cò thì thấy Lăng Tử Hàn, vội vã thu tay lại.

Lúc này, hai tiếng nổ súng vang vọng lướt qua không gian, bay thẳng tới Lăng Tử Hàn ngay trước mặt hắn.

Chỉ nghe hai tiếng súng, thân thể Lăng Tử Hàn run lên một chút, lập tức chậm rãi ngã xuống trước mặt Lâm Tĩnh.

Máu chảy từ vùng ngực của cậu nhanh chóng ào ra, thấm ướt cả một mảng tuyết trắng. Chiến phục màu trắng dùng để chiến đầu trong tuyết của cậu vốn đầy máu, giờ càng thêm đỏ sẫm.

Lâm Tĩnh vĩnh viễn nhớ kỹ hình ảnh này.

Lăng Tử Hàn tựa như 1 tinh tinh màu trắng, bay lên trời, lao thẳng ra trước mặt hắn, rồi chậm rãi ngã xuống. Đôi mắt vừa ôn nhu vừa đen thẳm tựa như 1 con linh dương của cậu vẫn nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng.

Nếu như không phải cậu che chắn cho Lâm Tĩnh, thì hai phát súng đó sẽ tiến thẳng vào ngay ngực Lâm Tĩnh.

Toàn bộ quân sĩ ở đây đều thấy rất rõ, vị phó đại đội trưởng cả người đầy máu chạy vội tới đây, tốc độ nhanh chưa từng thấy, cuối cùng cả người bay cao lên nhìn qua vô cùng đẹp. Bọn họ đều nhớ kỹ, dưới bầu trời đầy hơi mù, người này nhanh chẳng khác nào đại bàng vỗ cánh, dùng phương thức chấn động như vậy đập ngay vào mắt bọn họ, liều mình cứu vị đại đội trưởng mà bọn họ kính yêu nhất.

Người phụ nữ trên ban công kia chỉ kịp nhấn hai phát súng thì đã bị các quân sĩ xông lên nổ súng bắn chết.

Lâm Tĩnh cúi người xuống, lo lắng kiểm tra thương thế của Lăng Tử Hàn.

Lạc Thiên Thu hét lớn: “Bác sĩ, bác sĩ, mau, mau tới.” Lập tức chạy tới chỗ họ.

Quân y nhanh chóng chạy tới, lập tức xé quần áo của Lăng Tử Hàn ra, kiểm tra một chút rồi nói: “Đạn còn trong cơ thể.” Lập tức giúp cậu băng bó vết thương, rồi tiêm cho cậu thuốc cầm máu.

Lăng Tử Hàn tựa như không cảm giác được sự đau đớn của vết thương. Cậu nghĩ tới lời nói trước lúc lâm chung của Liễu Dũng, cảm thấy bản thân mình rốt cục không hề phụ nguyện vọng của một người dũng sĩ trẻ tuổi vì cậu mà hy sinh, trong lòng thấy rất thoải mái.

Lâm Tĩnh nhìn cặp mắt đen thẳm của cậu, trong lòng bỗng cảm nhận được sự rung động cường liệt. Hắn thân thiết hỏi: “Lăng phó, cậu sao rồi?”

Lăng Tử Hàn chưa kịp mở miệng thì Eclanamine đang ngồi dưới đất cười haha: “Lăng Tử Hàn, tao vẫn chưa thấy mày, tưởng mày rùa đen rút đầu chứ. Thật không ngờ, mày lại tự tìm đến cái chết. Haha, cái này quả thật đã giúp tao báo được huyết hải thâm cừu rồi.”

Lâm Tĩnh hoắc mắt đứng dậy, muốn qua đó xử lý gã.

Lăng Tử Hàn lập tức ngăn cản: “Lâm đại, không được …” Vừa mới nói mấy chữ, cậu liền ho, nhất thời đau đến nhăn mày.

Lâm Tĩnh dừng lại bước chân, xoay người lại quan tâm nhìn cậu.

Quân y lập tức báo: “Lăng phó, anh không được nói. Chúng tôi đã gọi cứu viện khẩn cấp rồi, phi cơ trực thăng cùng nhân viên cứu viện sẽ lập tức tới.”

Lăng Tử Hàn nằm trên mặt tuyết băng lạnh cứng rắn, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đã mất. Cậu vô lực nhìn bầu trời tựa như gần trong gang tấc, cảm thấy thân thể mình như không tồn tại nữa, còn mình thì đang bay về phía bầu trời kia.

Eclanamine vẫn đang cười to: “Lăng Tử Hàn, lúc trước Lăng Nghị giết chết hơn mấy chục ngàn anh em của tao, còn giờ, rốt cục mày cũng phải chết. Haha, không giết được cha mày, giết mày cũng tốt. Chắc mày không biết, hơn hai mươi năm trước, chính do tao cử người đi giết mẹ mày đó. Haha, người mẹ xinh đẹp của mày bị chúng tao làm nổ tung phấn thân toái cốt, cuối cùng thi thể cũng không thể nguyên vẹn, từng miếng thịt đều biến thành tro bụi, haha, thật sảng khoái mà …”

Sắc mặt Lăng Tử Hàn nhanh chóng trắng bệch, trong cổ họng phát ra tiếng thì thầm. Quân y kinh nghiệm phong phú lập tức nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên nghiêng qua 1 bên, để cậu nhổ máu trong họng ta, không làm sặc khí quản, hít thở thông thuận hơn.

Eclanamine thấy Lăng Tử Hàn thổ huyết, càng hài lòng cười to: “Chứng tự kỷ, trầm uất đó của mày có phải là bị vào lúc đó không? Haha, lúc đó mày mấy tuổi? Hai tuổi? Hay ba tuổi? Haha, chắc Lăng Nghị nhất định khó chịu lắm đây, hahaha.”

Phần tử khủng bố bên người gã cũng cười haha, tiếng trầm trồ khen ngợi vang vọng.

Lăng Tử Hàn chỉ cảm thấy trái tim bị xé ra, đau nhức như đao cắt, lại ói thêm 1 ngụm máu.

Lúc này, tiếng rống giận dử vang lên: “Bắt gã câm miệng.”

“Bạch Lang” Chu Khải Minh cách đó không xa nhanh chóng tiến lên, lấy báng súng đập xuống.

“Không được …” Lăng Tử Hàn miễn cưỡng kêu lên, sau đó phun ra thêm 1 ngụm máu.

Chu Khải Minh dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

Quân y đỡ cậu, khẩn cầu nói: “Lăng phó, anh đừng nói chuyện nữa.”

Lăng Tử Hàn chậm rãi nói: “Để tôi … nói hết …”

Lâm Tĩnh ngồi xổm xuống, thành khẩn nói: “Lăng phó, cậu nói đi, cậu muốn tôi làm sao? Tôi sẽ thay cậu làm.”

Thanh âm Lăng Tử Hàn rất nhẹ, nhưng vẫn rõ ràng như cũ: “Lâm đại, người này … muốn làm liệt sĩ, anh không được … dính mưu gã, bắt gã trở về, để gã … nhận … thẩm lí và phán quyết …”

Lâm Tĩnh lập tức nói: “Được.”

Lúc này mới Lăng Tử Hàn yên tâm. Cậu buồn ngủ nhắm hai mắt lại, thanh âm càng ngày càng nhẹ: “Lâm đại … anh đi làm … chuyện anh có thể làm … những chuyện … không nên làm … tuyệt đối … đừng làm ….” Dần dần, đầu của cậu vô lực ngã xuống.

Quân y cẩn thận buông cậu ra, lo lắng nhìn Lâm Tĩnh: “Lâm đại, Lăng phó rất nguy hiểm.”

Lâm Tĩnh bình tĩnh nói với y: “Lập tức gọi cáng cứu thương, đưa Lăng phó vào phòng, truyền dịch, truyền máu, truyền oxy. Lăng phó không được chết dễ dàng như vậy.”

Chu Khải Minh đã gọi người mang cáng cứu thương tới. Bọn họ cẩn thận đưa Lăng Tử Hàn vào 1 căn phòng, luống cuống tay chân giúp cậu đắp chăn, đốt lò lửa lên.

Lâm Tĩnh bình tĩnh nói: “Hắc Lang, anh phụ trách chỉ huy giải quyết tốt hậu quả. Lập tức một lần nữa phân biệt cùng trấn an bình dân. Bạch Lang, anh cùng Hồng Lang tiếp tục quét tước chiến trường, kiểm tra tù binh. Nếu bị thương thì trị cho chúng …”

Rất nhanh, mọi người dựa theo trình tự công tác bình thường, đâu vào đấy công tác.

Lâm Tĩnh giúp đỡ quân y mang mặt nạ bảo hộ dưỡng khí cho Lăng Tử Hàn, sau đó giúp cậu truyền máu, truyền dịch.

Lúc quân y đi trị cho những người khác thì Lâm Tĩnh vẫn canh giữ ở bên cạnh Lăng Tử Hàn đang hôn mê. Hắn nhìn người luôn văn nhược trước mắt mình, nhẹ nhàng nói: “Lăng phó, cậu nhất định phải cố lên, đại đội Dã Lang không thể không có cậu.”

Không lâu sau, tiếng kêu ầm ầm phi cơ trực thăng truyền tới trong từ không trung.

HẾT CHAP 56

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment